Chap3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo sững sỡ khi nhớ tới quá khứ của mình, lần này không mất ý thức nhưng cô khóc thật to (đổi tính cách rồi mè), 11 đứa còn lại hoảng:

- Cái định mệnh, Bảo khóc rồi, chúng mày có phải đàn ông ko? Nếu phải thì mau dỗ đi!

Chúng nó hốt hoảng, rối rít dỗ, Ngư nói:

- Cậu ơi đừng khóc nữa, đi ngủ cho lành

Nói xong, Yết nghe thấy chửi:

- Cậu là chó à mà dỗ kiểu thế?

Ngưu tiếp lời:

- Này thì đi ngủ, cậu là công chúa ngủ trong rừng hả?!

Ngư vút bay lên trời rồi tiếp đất *nhè nhẹ*, Bảo thấy vậy vội chạy ra đỡ:

- Cậu có sao không? Được rồi, tôi tôn trọng ý kiến của cậu, tui sẽ đi ngủ, cảm ơn cậu nha

Bảo cùng với Ngư đi tìm nơi để ngủ, lũ còn lại cạn lời... Bảo bắt đầu khóc tiếp, Ngư không biết phải làm gì nhưng bỗng lại trưởng thành hơn, lấy từ trong áo ra một chiếc khăn đưa cho Bảo rồi nói:

- Bảo à, cho dù mik không biết vấn đề của của nhưng nếu cậu coi mik là bạn thì hãy nói với mik và đừng khóc nữa nha~

Bảo bỗng cảm thấy đỡ đau lòng, tay run rẩy chần chừ lấy khăn, Ngư nở một nụ cười trìu mến, hai người đỏ mặt nhìn nhau, Bảo nhận ra nên xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng, Ngư bỗng bừng tỉnh, hai người chợt tránh xa nhau đến 5m, < bó tay>......10 sao còn lại đi sau nên không biết chuyện gì xảy ra, đã đến một thành phố gần nhất chỗ họ đi, thật ngạc nhiên người dân nơi đây mặc quần áo cổ lỗ sĩ vô cùng....(=.="), nghĩ đến việc họ sẽ nghĩ mik là kẻ thù nên đã đi mua quần áo...Bảo thay xong ra ngoài ai cũng ngỡ ngàng, thật xinh đẹp và đáng yêu, lại giờ còn với cái tính cách hiền dịu nên thật hoàn hảo.....

11 sao còn lại sau khoảnh khắc này chắc ăn không ngon ngủ không yên rồi :))))

----------Còn tiếp bên dưới, tui chỉ là dòng ngăn cách vui vẻ mà thôi----------

Bảo đi lướt qua khiến cho 11 bạn ấy ngất ngây rồi, họ tìm nơi để ở, may cái nhà nghỉ còn đúng 11, nhưng mà thiếu 1 phòng sao??? Bạn sao nam thì tranh giành muốn cùng phòng với Bảo, cuối cùng thì quyết định oẳn tù tì, yeah Yết sư huynh thắng (hehe, đừng đổi lỗi cho au nha, từ khác đến lượt, đừng ghen :"> ), Yết tiến lại chỗ Bảo đứng, cô đang luống cuống vì thiếu 1 phòng, Yết nói làm Bảo giật bắn mình:

- Bảo sư muội ( bây giờ đang là ở Trung nên xưng hô như này nha), muội có thể chung phòng với ta được không?

Bảo vì từ nãy đến giờ đang không biết phòng nào với phòng nào nên đồng ý ngay:

- Được thôi, nếu huynh không phiền muội, muội lên phòng bao nhiêu đây?

Yết không thể hiện cảm xúc gì nhưng trong thâm tâm thì đang vui mừng quá độ:

- Phòng 301 nha sư muội

Bảo vui vẻ đáp lại:

- Uk! Cảm ơn huynh vì đã cho muội chung phòng nha

Bảo nói xong rồi đi lên phòng, Yết thì đỏ mặt không chịu nổi, chủ quán thấy vậy nên hỏi trêu:

- Vị khách này, vừa nãy là người quan trọng với ngài hay sao?

Yết không đỏ mặt nữa chỉ nói thêm:

- Không phải người quan trọng, mà là vị hôn thê của tôi thưa chủ quán

Nói xong Yết xách hành lí của mình và Bảo lên phòng....

To Be Continued.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net