Chương 3: Giờ ăn tới rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 18 tháng 5.

Trời không có một gợn mây nào, nắng gắt bắt đầu song hành cùng những cơn gió mát, nhiệt độ khoảng 25 đến 29 độ.

Sáng sớm nay bà trẻ đã rời nhà tới sân bay ở trung tâm thành phố, tôi chính thức trở thành chủ nhân tạm thời của căn nhà gỗ và mười hai chòm sao. Vài ngày chung sống khiến tôi nhận ra mỗi ngày là một cuộc chiến, đặc biệt là lúc tới giờ ăn. Bình thường mọi người đều nói "Ăn như mèo" để ám chỉ việc ăn rất ít do tập tính của loài mèo là như vậy tuy nhiên trường hợp đó không đúng với đại đa số mèo mà bà trẻ nuôi. Lượng cơm tôi trộn với pa tê một bữa cho chúng bằng mấy lần lượng cơm một ngày tôi ăn. Rõ ràng có mười hai cái bát mà tình trạng tranh giành nhau vẫn không ngừng tiếp diễn.

Buổi trưa ngày hôm đó, trong lúc tôi đang ăn cơm.

Méo! Gào!

Song Tử lao vào chiến đấu với Bạch Dương vì miếng ăn. Một bên là mèo ta thông thường màu trắng chỉ nặng có hai cân còn một bên là mèo ba tư lông dài với bộ lông xám cùng chiếc đuôi trắng kì lạ nặng tới gần năm cân. Một đứa ham ăn chuyên giành đồ với một đứa bị tăng động mãn tính chưa bao giờ chịu thua thiệt ai. Nếu thực sự đánh nhau cũng không biết sẽ thắng thua thế nào.

Chuyện là Song Tử đã ăn hết thức ăn trong bát nhưng vẫn chưa no và vừa hay Bạch Dương bên cạnh vẫn còn nửa bát. Nó là đứa thấy đồ ăn thì chẳng còn quan tâm bất cứ cái gì, tính tình tranh giành bắt đầu nổi lên. Bạch Dương thì nghịch ngợm suốt ngày nên lượng calo nó tiêu thụ cực kỳ lớn, đồ ăn là thứ duy nhất giúp nó nạp lại đầy đủ vì thế không đời nào nó nhường cho đứa khác. Vì nguyên nhân đó hai đứa nó đánh nhau một trận sống còn.

Bà trẻ từng kể rằng ngày xưa tính tình của lũ mèo đại đa số đều khá ôn hòa bao gồm cả Song Tử và Bạch Dương nhưng sau khi bà lo lắng cho sức khỏe của chúng đem tất cả đi triệt sản, một số đã thay đổi 180 độ. Những cuộc náo loạn và xung đột xảy ra thường xuyên hơn và đây có thể coi là một trong số đó.

Song Tử hung dữ lao tới đánh vào đầu Bạch Dương. Tuy Bạch Dương là đứa nhỏ tuổi nhất nhưng hấp thụ tốt nhất nên cũng là một trong những đứa béo nhất, nó dùng thân hình to lớn của mình phản đòn. Mười con mèo còn lại thì như đã quá quen thuộc với tình trạng này, chỉ cần không ảnh hưởng tới bát cơm của chúng, chúng sẽ không quan tâm.

Mồm tôi vẫn còn một hỗn hợp cơm, dưa muối chua, thịt lợn luộc chưa kịp nuốt xuống đã phải chạy ra ngoài. Lúc này hai đứa nó đã đánh nhau nửa hiệp, đất cát bay tứ tung còn khán giả xung quanh một số thì tiếp tục ăn, một số nằm xem cho thư giãn. Tôi vội vàng đổ thêm cơm cho Song Tử. Vừa nghe tiếng muỗng và bát va chạm nó lập tức dừng đánh rồi chạy tới. Lúc này tôi mới lo lắng bế Bạch Dương lên xem xét. Thật ra dù to hơn, Bạch Dương cũng không có cửa với Song Tử vì nó còn nhỏ nên kinh nghiệm chiến đấu còn ít. Hơn nữa, trước khi được nuôi dưỡng ở đây Song Tử có một khoảng thời gian dài trải đời trong xã hội khắc nghiệt. Nói đơn giản, Song Tử là một tấm chiếu đã nhàu nát và đầy vết thương còn Bạch Dương chỉ là một tấm chiếu mới do từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà trẻ. Quả nhiên đánh không lại, Bạch Dương bị trụi hai đường lông trên đầu nhưng may mắn là nó không bị thương gì nặng.

Tính ham ăn của Song Tử xuất phát từ quá khứ đau lòng của nó. Mấy ngày trước trong một lần nói chuyện bà trẻ đã kể cho tôi nghe lần đầu tiên bà gặp Song Tử. Khi đó nó chỉ nặng khoảng một cân, thân thể gầy gò cùng bộ lông biến màu không rõ là trắng hay xám, cực kỳ đáng thương nằm trong một góc tường. Bà đã nhặt nó từ đường lớn trong những hơi thở yếu ớt và đứt quãng. Khi gặp bác sĩ thú y dưới thị trấn, dựa trên tình trạng lúc bấy giờ họ đã phán đoán Song Tử đã bị đói khoảng hơn một tuần. Có lẽ trước đó nó cũng đã sống như một con mèo hoang và tự tìm kiếm thức ăn tuy nhiên vì bị thương ở bụng nên nó không thể hoạt động và phải chịu đói. Khi nghe những lời đau lòng đó tôi chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Đằng sau dáng vẻ xấu tính tranh giành đó, tôi nhìn ra nỗi sợ hãi trong lòng nó. Nó biết thức ăn quan trọng với bản thân như thế nào và cũng không bao giờ muốn trải qua cảm giác đói khát tuyệt vọng đó thêm một lần nào nữa.

Sau đó tôi vẫn phải thêm một lần cơm trộn pa tê nữa mới khiến Song Tử no bụng được. Lúc nó no bụng rồi thì cũng tốt tính hơn hẳn, cực kỳ chủ động đi vòng quanh Bạch Dương như hỏi thăm vết thương. Chúng đánh nhau trong một cái nháy mắt và làm hòa cũng chỉ bằng một nhịp thở của tôi. Dù sao cũng đã có một thời gian dài sống với nhau, về cơ bản, mười hai chòm sao rất biết cách điều hòa mọi thứ để hòa thuận dưới một mái nhà. Chúng không chỉ dung nạp nhau mà còn cả một chủ nhân lạ mặt như tôi trong thời gian ngắn, điều đó khiến tôi vui vẻ và cảm kích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net