Chương 8: Hai cực thế giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong số mười hai chòm sao, chỉ có Xử Nữ và Thiên Yết là anh em được một người bạn tặng cho bà trẻ. Những đứa còn lại thì một số là được bà nuôi từ nhỏ, một số là mèo hoang được cho ăn nhiều lần thì coi đây là nhà hoặc được nhặt về nuôi. Nếu tính nết của chúng nó có khác nhau thì tôi dễ hiểu nhưng Xử Nữ và Thiên Yết cũng như hai cực thế giới vậy. Thiên Yết là đứa chuyên rong chơi khắp nơi, có lẽ không chạy đây chạy đó nó sẽ không chịu được tuy nhiên Xử Nữ thì lại lười tới nỗi nhấc chân cũng ngại. Mức độ lười biếng của Xử Nữ không thể dùng tiêu chuẩn bình thường để đo đếm được, chuyện hồi chiều tối ngày hôm nay đã giúp tôi ý thức rõ ràng.

Chẳng là buổi trưa cho lũ mèo ăn tôi phát hiện Xử Nữ không tới ăn trưa như mọi ngày. Rất nhanh tôi hiểu được lí do. Có lẽ do tôi đã di chuyển vị trí cái bát của nó xa hơn bởi vì hôm nay trời đổ nắng ngay chỗ đó nhưng bản thân cũng nghĩ dù Xử Nữ lười tới mấy thì đói bụng nó cũng phải ra ăn nên không quá để ý. Tuy nhiên...

Sau giấc ngủ trưa tôi mở cửa phòng ra hiên nhà thì phát hiện chú mèo tam thể ba màu vàng, nâu, trắng nằm bất động ngay phía trước. Tôi sợ tới mức lao đến ôm Xử Nữ lên rồi học như trong mấy phim truyền hình ngày xưa đưa hai ngón tay giơ trước mũi nó. Mặc dù hơi ngớ ngẩn nhưng ai trông thấy cảnh mèo nhà mình như vậy cũng sẽ có những lo lắng khó hiểu. Tôi đột nhiên nhớ tới cuốn sổ bà trẻ đưa trước lúc đi du lịch, trong đó ghi chú về Xử Nữ là ít nhất vì nó gần như không có hoạt động gì ngoài nằm yên một chỗ ngoại trừ...

Tôi kiếm được một chiếc thìa nhỏ trong ngăn tủ bếp sau đó pha loại đường cho mèo vào bát nước đút cho nó. Khoảng một lúc lâu sau Xử Nữ bắt đầu có động thái trở lại, tôi thở phào một hơi. 

"Xử Nữ có thể bị lả đi nếu bị đói." - Bà trẻ ghi chú như vậy.

Có lẽ chính nó cũng biết rõ thể chất của bản thân nhưng ý thức không thắng được độ lười biếng, cái tính này của nó tôi muốn sửa.

Sau ngày hôm đó, tôi vẫn không để bát thức ăn ở gần mà bắt đầu cưỡng chế Xử Nữ phải đứng dậy từ chỗ nằm yêu thích của nó và thúc ép nó phải đi lại. Khác với Kim Ngưu "tính nóng như kem" cũng hay ì ạch, nó không ngủ và cũng không cắn càn nếu có người phá giấc ngủ của nó nên tôi dũng cảm hơn. Có lần tôi thấy Kim Ngưu béo quá nên muốn ép nó đi bộ luyện tập nhưng mới thử lần đầu tiên nó đã há miệng nhe răng nên tôi sợ quá phải thôi.

Sau nỗ lực vài ngày cuối cùng Xử Nữ cũng chịu di chuyển để ăn cho đúng bữa tuy nhiên ngoài chuyện đó ra nó không làm bất cứ thứ gì khác. Ngược lại mấy câu chuyện phiêu lưu diệu kỳ của Thiên Yết thì luôn được hàng xóm kể lại cho tôi nghe mỗi ngày. 

Khi tôi ra chợ mua thức ăn, bác bán rau nói.

"Cháu biết gì không, hôm qua con mèo nhà cháu cắn rau của bác đấy?"

"Nhà cháu tận mười hai con, bác nói con nào ạ?". Chẳng là chúng nó cũng hay chạy ra chạy vào suốt nên nếu chỉ nói mèo không thì tôi chịu.

"Cái con tam thể màu trắng, nâu với đen. Nhà cháu chỉ có một con đấy hay mấy con như thế?"

"Một thôi ạ.". Tôi không muốn nói tên Thiên Yết vì sợ nó mang tiếng nhưng không nói rõ thì cả lũ mang tiếng bao gồm cả tôi, dù sao hiện tại tôi cũng là chủ nhân tạm thời. Tuy nhiên suy đi tính lại, chẳng nhẽ từ trước tới nay không mang tiếng sao, giờ tự nhiên lại nghĩ tới thế? Thế là tôi thôi.

Khi tôi đứng trước cổng quét lá rụng thì gặp mấy đứa bé hàng xóm, còn chưa chào chúng nó đã mách ngay.

"Chị ơi mèo nhà chị hôm trước trèo trên bờ tường nhà em vào buổi đêm, mắt nó lóe lên sợ lắm chị."

Lần này tôi không cần hỏi cũng biết là đứa nào vì tối muộn còn ra ngoài thì chỉ có mình Thiên Yết mà thôi. Tôi hỏi còn gì nữa không thì lúc này mấy đứa đáp chứ chẳng phải một.

"Nó hay chạy lung tung trong nhà em lắm ạ, con mèo tam thể ấy ạ."

Trong mười hai đứa, chỉ có hai đứa là tam thể, Xử Nữ đương nhiên không thể nào, vậy còn ai vào đây được nữa. Một ngày tôi nhìn thấy mặt Thiên Yết hai lần và cùng lắm là ba bởi vì nó chỉ ở nhà những lúc ăn cơm nhưng hình ảnh của nó thường xuyên được khắc họa thông qua lời miêu tả của các hàng xóm và đôi khi là các camera nhỏ tuổi chạy bằng cơm này. So ra, Thiên Yết cũng không kém Song Ngư hay Nhân Mã là bao, chỉ là nó không khiến tôi kinh hãi mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net