Chap 112: Đừng chạm vào giới hạn của hắn! (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Dương và Đào An ngồi hóng ti vi, mà quá giờ vẫn chưa thấy thần tượng xuất hiện. Bỗng nhiên MC thông báo tin sốc, A.K hôm nay có việc bận, nên sẽ không tham gia show, chỉ có Clown Phong Vân và một vài khách mời khác. Cậu buồn bực lẩm bẩm. "A.K lỡ hẹn với fan ư? Chán thế! Không có anh ấy thì đâu còn gì vui nữa?"

Đào Xử bó tay với độ mê idol của Tiêu Dương, anh mới là chồng em đó nha! Đừng than thở về người đàn ông khác trước mặt anh! Lại còn là hậu bối của anh nữa! Ta nói nó đắng gấp trăm ngàn lần!

Phó tổng Dương đưa Diệp Ngưu đi chưa được bao lâu thì Ân Kết chạy về. Hắn vào phòng tổ chức tiệc rượu, nắm cổ áo từng người tra hỏi. "Ngưu đâu rồi? Nó đâu rồi hả?"

"..."

Nhiều người còn đang đắm chìm trong vui thích, bị hỏi bất ngờ không kịp phản ứng, mà sắc mặt Ân Kết đã đen đến cực điểm. Hắn ngó nghiêng khắp nơi, nhưng đều không thấy bóng dáng Diệp Ngưu, y cao lớn, nổi bật làm gì có chuyện bị hoà vào đám người tầm thường này được? Tên khốn Phó tổng Dương chắc chắn đã đem y đi mất rồi!

Lúc này, một người trong đoàn kiểm toán đi lên nói với Ân Kết. "Ảnh đế, cách đây tầm 15 - 20 phút trước, tôi thấy trưởng nhóm và Phó tổng Dương đi ra phía ngoài ban công! Sau không trở lại nữa!"

"Cảm ơn cô về thông tin hữu ích này!"

Ân Kết không chần chừ tiếp tục đi tìm, hắn nắm tay thành quyền, trán nổi gân doạ người. Trợ lý sóc lẽo đẽo phía sau không dám ho he nửa lời, cậu ta vẫn còn yêu quý cái mạng mình, chưa ngu đến mức, khi hắn tức giận làm điều thừa thãi. Ân Kết thầm nhủ, dù có lật tung công ty này lên, thì hắn cũng nhất định phải lần cho ra tung tích bọn họ. Ân Kết không tin thời gian ngắn như thế, mà Phó tổng Dương có thể đem Diệp Ngưu đi xa, y là Alpha, giá trị nhan sắc, cơ thể đều nổi bật. Nếu Phó tổng Dương đưa y đi khỏi thì quá lộ liễu! Chắc chắn vẫn ở gần đây thôi!

Đầu nhảy số bất chợt, Ân Kết rẽ vào phòng bảo vệ, bắt ông ta trích xuất toàn bộ camera công ty trong khoảng thời gian 30 phút trở lại. Hắn vừa quan sát màn hình, vừa lẩm nhẩm cầu nguyện. *Ngưu à, cố gắng lên! Tao sẽ sớm tìm ra mày! Mày nhất định phải kiên cường chống trả đấy!*

"Đây...là đâu? Không phải...phòng tôi...ư..."

Diệp Ngưu nhận ra căn phòng này không có mùi của y, Alpha tính lãnh thổ cao, là nhân thú nên càng chú trọng vấn đề này. Mỗi Alpha đều có pheromone và tuyến hương khác nhau, những lúc thấy bất lực, yếu ớt, thì càng nhạy cảm!

Phó tổng Dương đóng cửa phòng, cười khà khà, không tiếp tục diễn kịch. "Trưởng nhóm Diệp có phải thấy cơ thể càng lúc càng nóng không? Cậu đó, sao là Alpha mà cảnh giác lại kém như vậy? Không nghĩ chỉ vài mánh khóe nhỏ, cậu đã sập bẫy rồi! Giờ thì ngoan ngoãn đi, tôi sẽ dạy cho cậu biết thế nào gọi là sung sướng!"

"Không...tôi phải rời khỏi đây... Chú tránh ra..."

Phó tổng Dương bắt đầu phóng pheromone, Diệp Ngưu ngấm thuốc, da mặt từ trắng chuyển sang đỏ hồng gợi tình, y loạng choạng muốn thoát khỏi cái ôm và động tác sờ mó càng lúc càng quá đáng của hắn!

"Thôi nào...đừng cự tuyệt! Nếu không giải độc thì sẽ khó chịu lắm! Tôi hứa là không đau đâu!"

Phó tổng Dương luồn tay vào phía sau quần Diệp Ngưu, xoa nắn bờ mông căng mọng, m* nó, quả nhiên là cực phẩm! Đẫy đà, mượt mà thế này, đúng là thích hợp bị chơi nát lắm nha!

"A! Tránh ra..."

Diệp Ngưu dùng hết chút sức lực cuối cùng đẩy mạnh Phó tổng Dương làm hắn ngã dúi dụi. Y lảo đảo xoay người về phía cửa, ý thức sắp không xong, nếu còn không chạy, e là y sẽ thất thân dưới tay tên vô sỉ, hạ lưu!

"Chậc! Đến nước này, chống cự cũng vô ích thôi!"

Phó tổng Dương thoáng cái phục hồi, hắn nhào đến, nhe răng nanh chứa nọc độc cắm phập vào cổ Diệp Ngưu, tay hắn đè lại tay y, không cho mở cửa. Thần kinh bị tê liệt, Diệp Ngưu vô lực ngã xuống, Phó tổng Dương đỡ lấy y, lôi y ném lên giường. "Nhẹ nhàng không thích! Lại cứ thích mạnh bạo, em yêu à, càng như vậy, anh càng thích có biết không?"

Phó tổng Dương vỗ vỗ má Diệp Ngưu, y uất nghẹn, toàn thân nóng bừng, không thốt được ra tiếng. Nhìn mỹ nhân khổ sở, hắn thương tiếc từ từ vươn tay cởi hai cúc áo trên cùng của y, để lộ xương quai xanh tinh xảo, mê người. "Ý chí của em cũng mạnh mẽ lắm! Phải tận hai đạo tình dược mới miễn cưỡng áp chế! Sao nào, bên dưới đang khó chịu lắm đúng không? Anh sẽ uy em ăn ngay đây!"

Diệp Ngưu nằm trên giường thở hổn hển, pheromone hỗn loạn, nhưng yếu đến đáng thương. Y cố gằng trườn bò muốn rời đi, trước mắt đã nhoè, chỉ thấy bóng Phó tổng Dương đang chỉnh chỉnh cái gì đó. Phó tổng Dương cài đặt cho camera chạy, chĩa thẳng hướng Diệp Ngưu, cảnh đẹp tiếp theo mà không quay làm kỉ niệm thì quá là có lỗi!

"Baby à, đêm nay...em là của anh!"

Phó tổng Dương cười dâm dê, liếm mép tháo cà vạt, cởi áo sơ mi để lộ thân hình màu đồng cùng cơ bắp rắn rỏi. Hắn nắm cổ chân Diệp Ngưu kéo lại, mặc y giãy giụa, phản kháng chỉ như muỗi đốt. "Thả tôi...ra..không! Kết...Kết...ơi..."

Áo Diệp Ngưu bị xé toạc, cúc rơi xuống sàn không át được tiếng kêu thê lương của y. Phó tổng Dương nắm tai sói Diệp Ngưu thì thầm. "Hoá ra hai người là tâm đầu ý hợp! Tốt lắm, chén em xong, anh sẽ chén nốt thằng bồ em! Rồi cả hai em sẽ đều phải rên rỉ, khuất phục dưới thân anh! Ha ha!"

"Không! Làm ơn...hức...dừng lại..."

Diệp Ngưu nghe Phó tổng Dương nói hắn còn có ý đồ với cả Ân Kết thì thống hận, đều tại y không tin lời Ân Kết, nếu như y tin Ân Kết thì sẽ không xảy ra chuyện này! Y không thể để bản thân mình thành gánh nặng cho hắn được!

Nghĩ đến đây, Diệp Ngưu dùng hết sức bình sinh muốn lao đầu vào góc tủ để đèn chết quách cho rồi! Nhưng Phó tổng Dương thân thủ còn nhanh hơn, hắn áp y không dậy được. Hắn trừng mắt, tét mạnh vào mông Diệp Ngưu. "Em muốn chết sao? Đừng có mơ! Đẹp thế này, còn chưa ăn được mà để em chết, anh đây không có bị ngu!"

Hắn lột quần dài và quần nhỏ của Diệp Ngưu ném đi, dù y đã cố sức cào cấu tay hắn, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được cơ thể trần trụi phơi bày trước mắt hắn. Phó tổng Dương sờ nắn bộ ngực Alpha của y, gảy gảy đầu vú hồng hào khiến nó cửng lên. "Là hồng phấn, lại còn chắc tay thế này! Em đúng là tuyệt hơn cả Alex đấy! Trông ngon quá! Anh nếm thử đây!"

"Ư...cút...ra...a..."

Diệp Ngưu đánh đánh, đẩy vai Phó tổng Dương, hắn ngậm vú y, xoa bóp, mút chùn chụt khiến y cảm thấy ghê tởm hắn, ghê tởm bản thân. Đồng tử xanh biếc của y nhìn lên trần nhà trống rỗng, tuyệt vọng, hai hàng nước mắt chảy dài, chưa bao giờ y bất lực cùng cực như vậy! Sức y không có, bị tình dược thôi thúc còn rạo rực, chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc người chà đạp.

*Kết...tao xin lỗi...nếu biết trước chuyện này xảy ra, tao thà để mày ch*ch chết tao còn hơn! Tao xin lỗi vì đã...tổn thương mày...*

"A! Đau...ư..."

Phó tổng Dương cứ như con dã thú, tay hắn luồn lách, sờ soạn mọi ngóc ngách trên người Diệp Ngưu. Hắn banh hai chân y, nhìn ngắm hậu huyệt sạch sẽ chưa từng được khai phá. Nhờ xuân dược từ nọc độc nhện, nên dù y là Alpha thì bên trong cũng đã tiết ra chút nước. Phó tổng Dương cắn cắn tai sói Diệp Ngưu, hắn đưa một ngón tay vào trong y, nói lời ái muội. "Em còn trinh à? Tình cảm của hai người trong sáng thế sao? Alex đúng là đồ ngu, phí của giời thật chứ!"

"Dừng...hức...dừng tay...a..."

Diệp Ngưu bị ba ngón tay Phó tổng Dương mạnh mẽ khuấy đảo, y khóc không ra nước mắt, cảm giác vừa sướng vừa nhục nhã này khiến y càng có lỗi với Ân Kết vạn phần.

"Nào, em đã sẵn sàng trưởng thành chưa? Bé sói trắng đáng yêu?"

Phó tổng Dương thấy đã đủ liền rút tay, hắn liếm nước dâm Diệp Ngưu tiết ra, mùi vị ngon ngọt của xử nam làm hắn sục sôi. Hắn kéo quần, dương vật thô cứng doạ người đã trướng đến đỉnh điểm. Diệp Ngưu hốt hoảng lùi lùi về sau, lại bị Phó tổng Dương kéo chân. Tưởng chừng toàn bộ hi vọng đều đã tan biến, Diệp Ngưu bất lực khóc ướt ga giường, y như một cái xác mặc kẻ ở trên hành hạ. Chật vật, khốn cùng!

"Anh vào đây bé yêu..."

Khi Phó tổng Dương chuẩn bị hướng côn thịt của hắn đâm vào hậu đình Diệp Ngưu, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa...

Phó tổng Dương chép miệng tức giận vì bị phá đám. Hắn quát lớn. "Ai đấy? Đừng có làm phiền người khác vui vẻ!"

Tai sói Diệp Ngưu vểnh lên nghe bảo có người, y như hồi sinh, bật dậy đạp cho Phó tổng Dương một phát đau điếng. Đang muốn lao ra mở cửa thì hắn nắm đầu y, thụi một quyền vào bụng y khiến y đau đến tím tái mặt mày, ngã trở về giường. "Vẫn còn có sức đánh người à? Nằm yên đó, anh quay lại sẽ dạy cho em một trận!"

"Ức..."

Diệp Ngưu ôm bụng, nước mắt không tự chủ tuôn trào, đau...thực sự rất đau...

Phó tổng Dương chạy ra cửa, hắn nhìn màn hình. "Ai?"

Tả Hi xuất hiện giơ tay chào hắn. "Phó tổng Dương, tôi có việc đột xuất cần gặp chú!"

"Việc gì? Không để mai nói được sao? Cậu không thấy tôi đang làm chuyện chính sự à?"

Nhìn thấy mặt người quen, Phó tổng Dương không nghi ngờ, nhưng hắn lười mở cửa. Trần đời hắn ghét nhất là đang lâm trận mà bị quấy rầy!

Tả Hi sắc mặt tái đi, như thể sắp tận thế đến nơi. Cậu ta cầu xin. "Làm ơn đi! Thực sự gấp lắm! Chú không giúp tôi, tôi sẽ chết mất!"

"Xì! Biết rồi! Nhanh lên đấy!"

Giải quyết nhanh thì hắn cũng sẽ nhanh được húp Diệp Ngưu. Phó tổng Dương mở cửa, nhưng hắn không ngờ chờ đợi hắn là một cú đấm trời giáng!

"Đ*t m* thằng chó! Chết đi!"

"..."

Ân Kết từ đâu xuất hiện chắn trước Tả Hi, một quyền giữa mặt Phó tổng Dương. Trợ lý sóc, bảo vệ và Tả Hi bên ngoài nhìn thấy cảnh này thì mặt xanh mét như tàu lá chuối!

Phó tổng Dương ăn đau, ngơ ngác, định thần lại, mới nhìn rõ vẻ mặt ác quỷ của Ân Kết, run rẩy suýt tè ra quần. Ân Kết nhanh tay đẩy Phó tổng Dương, chạy vào trong, cảnh tượng đập vào mắt khiến trái tim hắn như bị bóp nghẹn, có lẽ cả đời này đều không thể quên được. Diệp Ngưu, ánh sáng của hắn bất động trên giường, người y chỉ còn áo sơ mi đã bị bung hết phần ngực, khoác hờ để lộ vai và cổ đầy dấu hôn cắn. Bên dưới thậm chí không có một thứ gì che đậy, mông chảy ra dâm dịch ướt đẫm. Y nằm im, giống như đã không còn thở nữa...

Cơn thịnh nộ lên đến đỉnh điểm, mắt Ân Kết đỏ long sòng sọc, hắn túm đầu Phó tổng Dương hét lớn. "Mày, Dương Tùy! Mày có biết mày đã đụng vào ai không hả? Thằng chó chết! Mày...hôm nay tao sẽ giết mày!"

Phó tổng Dương vừa bị đánh, giờ còn thảm hơn, hàng chục cú đấm Ân Kết ban tặng liên hoàn, hắn thì cứ như một con thiên nga điên mất kiểm soát, xù lông quác quác, chỉ hận không thể băm vằm tên khốn này ra thành từng mảnh nhỏ!

Ba người kia không dám đến gần, ôm nhau sợ hãi nhìn Ân Kết nổi cơn tam bành. Chuyến này Phó tổng Dương lành ít dữ nhiều là cái chắc!

(au: thiếu đoạn lông lá bay tứ tung nữa là hợp hoàn cảnh đưa tiễn ngài Phó tổng 🌚! Thầy Ngư đánh ghen có văn hoá, nhưng con nga thì không đâu, nó sẵn sàng giết chết kẻ dám đụng vào đồ của nó!)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net