Chap 18: Biến chất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Ngưu nhìn bộ dáng tiểu kiều thê ai oán khóc than phận mình của Ân Kết, chỉ biết thở dài bó tay.

"Phải. Đúng là khi còn nhỏ tao có hứa lớn lên sẽ cưới mày."

"Mày còn biết là mình đã hứa à? Hứa rồi thì phải thực hiện!"

Ân Kết ném khăn tay đạo cụ đi. Diệp Ngưu nhìn con thiên nga vừa mới ăn vạ giờ đã đứng thẳng lưng, còn cao hơn cả mình. Diệp Ngưu khoanh tay trước ngực nghiêm túc. "Nhưng lúc đó mày là một chú Thiên Nga nhỏ yếu ớt. Còn bây giờ mày đã to lớn hơn cả tao, lại còn là Alpha trội. Mày bảo tao làm sao thực hiện lời hứa?"

Diệp Ngưu nhớ lần đầu tiên gặp Ân Kết từ hồi 5 tuổi. Khi luật lệ bảo vệ động vật ăn cỏ đã thịnh hành, nhiều động vật ăn thịt chịu sống chung với động vật ăn cỏ. Nhà Ân Kết chuyển đến gần nhà Diệp Ngưu. Hai nhà sát bên cạnh nhau, ba mẹ cả hai trở thành hàng xóm thân thiết. Trên Ân Kết có một anh trai lớn, nhưng mấy năm nay đều công tác xa nhà không có về. Nhà Diệp Ngưu thì chỉ có mình cậu là con một.

Khi còn nhỏ, Ân Kết đúng bản chất của một con thiên nga non, nhỏ bé, đen kiểu loang lổ khó có ai nhìn được. Xung quanh khu nhà lại có rất nhiều trẻ con loài ăn thịt. Bọn chúng thấy Ân Kết thì buông lời sỉ nhục, chửi bới...nói Ân Kết là đồ vịt xấu ma chê quỷ hờn, có cho cũng không thèm. Có đứa còn đấm, đá, lấy gậy gộc đuổi đánh Ân Kết. Ân Kết thì không có sức chống trả, chỉ biết co ro chịu đòn. Diệp Ngưu lúc đầu cũng không quan tâm lắm, bản tính loài ăn thịt vẫn luôn cao ngạo. Dù cha mẹ Diệp Ngưu có thân với cha mẹ Ân Kết, còn bảo cậu để mắt đến Ân Kết, thì Diệp Ngưu cũng vẫn lạnh lùng, chỉ làm việc của mình.

Ân Kết nhìn vậy mà cũng cứng đầu cứng cổ, bị đánh thương tích đầy mình vẫn không chịu hé răng nửa lời. Ân Kết biết cha mẹ mình đã vất vả bươn chải, không thể để chuyện của mình ảnh hưởng tới họ. Nhưng với những vết bầm, vết xước kia, cha mẹ Ân Kết đã sớm nhận ra Ân Kết bị bắt nạt. Bọn họ hỏi ra và có qua nói chuyện với phụ huynh của mấy đứa trẻ côn đồ. Nhưng kết quả không thể nói lý. Đơn giản vì cha mẹ Ân Kết là động vật ăn cỏ! Động vật ăn cỏ luôn bị khinh thường.

Báo cảnh sát cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, quanh khu này toàn gia đình giàu có. Nhà Ân Kết cũng khá giả nhưng chung quy chẳng thể so bì. Luật lệ có thể bị bóp méo bởi những thành phần không có đạo đức trong xã hội. Cha mẹ Ân Kết cũng ngại nhờ vả cha mẹ Diệp Ngưu, bởi vì nhà Diệp Ngưu cũng đã giúp đỡ họ rất nhiều, họ không muốn tiếp tục làm phiền. Vậy là Ân Kết vẫn phải chịu những tháng ngày bị bắt nạt bởi đám trẻ trong khu.

Diệp Ngưu ngồi trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa lại thấy Ân Kết bị đám trẻ đẩy ngã dúi dụi xuống đất ra sức đánh đập. Diệp Ngưu biết mình thấy hành động bạo lực, không can thiệp là sai, nhưng cậu không muốn vì một động vật ăn cỏ mà tổn hao sức lực.

Cho đến một ngày trời tuyết lạnh giá, khi Diệp Ngưu nhìn ra cửa. Một con thiên nga nhỏ nằm thoi thóp trong đống quần áo trẻ em phủ tuyết trắng. Sinh mệnh dường như có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào. Diệp Ngưu lúc đó mới thực sự hoảng sợ. Quần áo kia là của Ân Kết, vậy con thiên nga nhỏ đó chính là...

"Ngưu!"

"..."

Ân Kết thấy Diệp Ngưu thất thần thì nắm vai Diệp Ngưu lay tỉnh. Diệp Ngưu hoàn hồn ngẩng lên nhìn Ân Kết bằng ánh mắt ngu ngơ. Ân Kết bật cười. "Hội trưởng của chúng ta cũng có thể bày ra vẻ mặt này sao? Nhìn thật là muốn cắn cho một cái!"

"..."

Diệp Ngưu gạt tay Ân Kết ra, quay người về phía lan can, ngước nhìn bầu trời đêm. "Kết."

"Ừm. Sao?"

"Mày có ghét tao không?"

"Tại sao mày lại hỏi vậy?"

Ân Kết nhíu mày khó hiểu. Diệp Ngưu thở dài. "Tao đã chỉ đứng nhìn mày bị đánh. Tao đã không ra mặt giúp mày."

"À, ý mày là chuyện lần đó? Tất nhiên...tao ghét mày rồi."

"..."

Diệp Ngưu im lặng không nói gì. Ân Kết bám vào thành lan can, mỉm cười. "Mày chỉ luôn đứng nhìn tao bị đánh. Tao đương nhiên rất hận mày."

"..."

Diệp Ngưu cảm thấy cổ họng nghẹ ứ. Ân Kết đưa tay vuốt tóc Diệp Ngưu thủ thỉ. "Nhưng lúc tao tuyệt vọng muốn buông bỏ mọi thứ...mày lại giơ tay ra với tao."

"Tao..."

Diệp Ngưu khi trưởng thành rồi mới biết hành động thờ ơ của cậu ngày xưa mới thật đáng sợ nhường nào. Ân Kết thở nhẹ như trút bỏ gánh nặng. "Tao đã rất khổ sở, đã từng muốn kết thúc sinh mạng của mình. Vì dù sao, tao cũng chỉ là động vật ăn cỏ thấp kém, không thể so sánh được với đám ăn thịt mạnh mẽ, cao ngạo. Nhưng...chính mày đã quay lại đối xử tốt với tao, chính mày đã khiến tao cảm thấy tao được sống."

Diệp Ngưu tay run run muốn chạm vào mặt Ân Kết, nhưng nhanh chóng bị Ân Kết tóm lấy. Ân Kết nở một nụ cười tà ác. "Vì vậy, mày nên có trách nhiệm với những gì mình đã làm. Cứu thì cứu cho đến cùng. Mày nắm giữ sinh mệnh tao. Nếu mày rời bỏ tao, tao sẽ chết."

Nói xong, Ân Kết ôm Diệp Ngưu vào lòng mạnh mẽ hôn xuống. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Diệp Ngưu như chết lâm sàn, đứng đực ra không nhúc nhích nổi. Tình cảm của họ trong mắt Ân Kết, rốt cuộc đã biến chất đến mức độ nào chứ?

(au: tình huynh đệ thắm thiết :')!)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net