Chap 41: Kìm nén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Yết cứ nghĩ bản thân có thể gắng gượng, nhưng xem ra cậu đã quá chủ quan. Kì phát tình đến khiến toàn thân Lãnh Yết nóng rực, mất sức. Đình Ngư sau khi chườm đá lạnh, liền đắp chăn lên cho Lãnh Yết. "Em nghỉ ngơi đi. Thầy sẽ ra phòng khách ngủ."

Để cho Đình Ngư nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này, Lãnh Yết thực sự có chút xấu hổ. Nếu đám đàn em và học sinh trong trường biết thì Lãnh Yết còn mặt mũi nào nữa? Cậu vùi đầu vào chăn, lí nhí. "Thầy đừng nói với ai về chuyện này đấy!"

"Ừ. Thầy không nói đâu. Em ngủ đi."

Đình Ngư vỗ vỗ nhè nhẹ như ru trẻ con. Lãnh Yết ngửi được mùi thảo mộc trên người anh, an tâm mà thiết đi.

Lãnh Yết ngủ rồi, Đình Ngư mới nhẹ nhàng ra ngoài, đóng cửa phòng. Bình thường Lãnh Yết khó bảo, cãi chem chẻm, còn mưu mô, không nghĩ đến cũng có mặt này. Quả nhiên không ai hoàn hảo, đều có nhược điểm cả thôi.

Đình Ngư không đi nghỉ luôn, đun một nồi cháo cho Lãnh Yết, đợi sáng cậu tỉnh thì ăn chút lót dạ. Kì phát tình Omega không biết kéo dài bao lâu, nhưng không ăn uống thì cơ thể sẽ suy kiệt. Chấm bài, soạn đề đến 22h30. Đình Ngư mới tắt điện phòng khách, nằm trên sofa, mặt hướng về cửa phòng ngủ. Nếu có động tĩnh, thì anh cũng tiện dậy xem tình hình Lãnh Yết.

Đến nửa đêm, Đình Ngư đang ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa. Linh dương có đôi tai rất nhạy, dù chỉ là âm thanh nhỏ cũng đủ đánh thức anh. Mở mắt ra thì thấy Lãnh Yết lù lù trước mặt mình. Đình Ngư thừa nhận là anh đã bị doạ, cũng đúng thôi, nửa đêm nửa hôm, gặp phải chuyện này không sợ thì thần kinh thép rồi. Hoàn hồn, Đình Ngư ngồi dậy, cầm tay Lãnh Yết. "Sao thế? Em không ngủ được vì không quen à?"

Lãnh Yết ánh mắt không có tiêu cự, nhào vào lòng Đình Ngư, nắm lấy cổ áo anh, rúc rúc nơi hõm cổ hít ngửi. "Thầy...thơm quá..."

Đình Ngư nhìn sư tử nhỏ gắt gao bám víu anh. Đỉnh điểm của kì phát tình có thể khiến Omega mất đi lí trí. Nếu là ở cạnh một Alpha, hậu quả không nói cũng biết. Nhưng Đình Ngư là một Beta, anh không cảm nhận được pheromone, Lãnh Yết không thể ảnh hưởng tới anh. Đình Ngư sờ sờ sau lưng Lãnh Yết đã ướt đẫm mồ hôi, áo của cậu dán sát vào cơ thể trông vô cùng kích thích. Lãnh Yết không biết sợ, còn cứ nỉ non bên tai Đình Ngư. "Thầy...em khó chịu...cho em..."

"Ngoan nào. Thầy giúp em thay áo, để vậy sẽ cảm lạnh mất."

Vì Lãnh Yết bám rất chặt, Đình Ngư phải nịnh nọt đủ kiểu, Lãnh Yết mới chịu nằm yên cho anh cởi áo. Nói không có cảm giác là không thể, Lãnh Yết xinh đẹp, mê người thế này, Đình Ngư chắc chắn có chút xao động. Nhưng mà Lãnh Yết là học trò của anh, là con trai của thầy anh, Đình Ngư không thể làm chuyện có lỗi với cậu.

Lãnh Yết rất nóng, mà Đình Ngư trước mặt lại như một cái túi chườm mát. Miệng thì nói ghét, nhưng Lãnh Yết thực sự không đến nỗi ghét Đình Ngư. Nếu ngủ với anh, cậu cũng là can tâm tình nguyện.

Đình Ngư cởi xong áo cho Lãnh Yết, lấy khăn khô lau lau mồ hôi trên người cậu. Toan đứng dậy tìm áo cho Lãnh Yết mặc. Đột nhiên Lãnh Yết kéo tay, làm anh mất đà ngã xuống ghế, vừa vặn môi hai người chạm nhau. Đình Ngư bất ngờ đến nỗi chết máy. Lãnh Yết thì vòng tay qua cổ anh, nhắm mắt chìm đắm trong nụ hôn. Miệng nhỏ hư hỏng, lè lưỡi liếm liếm môi Đình Ngư. Đình Ngư giật mình, hoảng loạn vùng ra. Lãnh Yết tiếc nuối, với với muốn anh quay lại. "Thầy...thầy ơi..."

Đình Ngư nhìn Omega nhỏ, khuôn mặt ửng hồng, thân thể mềm mại, trắng mịn cứ ra sức mời gọi. Tự tát cho mình một cái lấy lại tỉnh táo. Anh nghiêm giọng. "Đừng có làm càn! Em sẽ hối hận đấy! Nằm yên chờ thầy đi lấy đồ cho em mặc."

"..."

Đình Ngư đi về phía tủ quần áo, Lãnh Yết luồm cồm bò dậy, ánh mắt thuỷ chung dõi theo anh. Cậu bĩu môi thầm nghĩ. Chắc chắn là Đình Ngư có vấn đề về sinh lý nên mới không có phản ứng gì! Đúng là đồ linh dương già bất lực!

Đình Ngư lấy một cái áo sơ mi nhỏ nhất trong tủ. Nói là nhỏ nhất nhưng đối với Lãnh Yết thì chắc phải dài đến đầu gối. Vừa quay lại thì thấy Lãnh Yết đã tuột luôn quần ra, thân thể loã lồ phơi bày ngay trước mắt anh. Đình Ngư suýt nữa thì phụt máu mũi. Anh cố lảng đi, như không thấy gì. Lãnh Yết nhìn hành động của Đình Ngư, híp mắt nguy hiểm. Chẳng lẽ là yếu sinh lý thật sao? Cậu đã trần truồng thế này, mà Đình Ngư mặt vẫn không đổi sắc.

Thật ra là quá tối và Lãnh Yết không tỉnh táo nên mới thấy thế. Chứ Đình Ngư thật sự che giấu không nổi sắc tâm.

"Nào. Mặc vào đi. Ốm ra đấy thì mệt lắm!"

Đình Ngư giúp Lãnh Yết mặc áo. Mặc xong, Lãnh Yết trông càng quyến rũ hơn, tay áo rộng, thân áo dài, lộ ra vùng cổ trắng nõn và đôi chân thon dài của cậu. Đình Ngư bế Lãnh Yết đặt lên giường, đắp chăn. Toàn bộ quá trình đều không dám nhìn.

"Ngủ yên đi. Có chuyện gì thì gọi thầy. Đừng tự ý chạy loạn."

Nói xong, còn không nhìn Lãnh Yết có đồng ý hay không? Đình Ngư liền bỏ chạy. Lãnh Yết hậm hực, pha chút ấm ức. Đã thế rồi mà không chịu làm gì người ta!

Lãnh Yết nằm vật xuống giường, khắp phòng, ga giường, ngay cả áo cậu đang mặc cũng đều là mùi Đình Ngư. Lãnh Yết tủi thân muốn khóc, mắng chửi Đình Ngư. "Con linh dương già chết tiệt! Gì mà nói sẽ giúp tôi? Ai yêu phải ông thì đúng là não bị úng nước rồi!"

(au: à thế à :)))?)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net