Chap 43: Phân vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Bình sau khi nhận được lời tỏ tình bất ngờ của Lâm Bảo thì đơ ra như tượng. Lâm Bảo nắm bả vai Thẩm Bình lay lay. "Anh à..."

"Anh...chuyện này...để anh suy nghĩ thêm đã."

Thẩm Bình không tin được, vẫn còn hoang mang. Lâm Bảo đối với anh không phải tình cảm bạn bè, mà là tình cảm yêu đương sao? Sốc thật chứ!

Lâm Bảo cũng biết mình quá đường đột, nhưng nếu không nói ra, Thẩm Bình sẽ nghi ngờ mối quan hệ của cả hai không bền chặt. Lâm Bảo thực sự muốn ở cạnh Thẩm Bình mãi mãi, không hề gian dối. Chỉ là Thẩm Bình có chịu vượt qua định kiến xã hội, chấp nhận đến với cậu hay không?

Thẩm Bình mất hồn, mất vía cùng Lâm Bảo ra cổng trường đại học đón Cảnh Sư. Từ lúc Thẩm Bình nói sẽ suy nghĩ đến giờ thì không mở miệng một lần nào nữa. Tâm hồn cứ treo ngược cành cây, Lâm Bảo đưa đồ ăn sáng cho, thì ậm ừ cầm lấy, cắn cắn vài miếng lại thôi. Lâm Bảo biết anh cần thời gian thích ứng nên cũng không đả động gì. Thẩm Bình nghĩ thông thì sẽ tự nói chuyện với cậu.

Xe buýt vừa dừng, sinh viên trong CLB lũ lượt kéo xuống. Khải Song đỡ Cảnh Sư, nói đứng chờ anh đi lấy hành lí. Cũng may, lúc về có một bạn trong CLB mua thuốc chống say giúp Cảnh Sư, cậu uống xong ngủ một mạch từ trên đường về đến trường, không bị ói mửa. Nhưng do tác dụng của thuốc, nên Cảnh Sư xuống xe vẫn còn lơ mơ, muốn nằm ngủ tiếp.

Thẩm Bình chạy đến chỗ Cảnh Sư, Lâm Bảo lon ton theo sau anh. Cảnh Sư thấy Thẩm Bình thì chớp chớp mắt cho tỉnh táo lại. Thẩm Bình cười hỏi. "Đi chơi vui không?"

"Vui! Được nhìn thấy đồng ruộng, người dân ở đó cũng rất thân thiện! Chỉ là say xe hơi mệt tí thôi."

Khải Song kéo hành lí tới thì thấy Thẩm Bình và Cảnh Sư nói chuyện vui vẻ. Bên cạnh Thẩm Bình còn có một thằng nhóc đầu ánh kim lùn tịt. Lâm Bảo híp mắt nguy hiểm nhìn Khải Song, anh cũng đánh giá lại cậu. Loài ăn thịt thường có tính tranh giành lãnh thổ rất cao, nếu cảm thấy không ổn liền trở mặt, choảng nhau là điều không tránh khỏi. Nhưng có hai Omega loài ăn cỏ ở trước mặt, đánh nhau thật thì thô tục lắm.

"Em chắc là bạn của Cảnh Sư?"

Thẩm Bình cúi đầu, mùi Alpha khiến cậu hơi sợ, nhưng Khải Song không có ác ý. Thẩm Bình đáp lại, bắt tay với anh.

"Vâng. Em cùng khoa với cậu ấy."

"Đây là Thẩm Bình, bạn thân của em!"

"Ừ. Em đã kể cho anh rồi."

Khải Song yêu chiều xoa xoa đầu Cảnh Sư. Thẩm Bình nhìn là biết, độ thân mật như vậy. Chắc Khải Song là Alpha mà Cảnh Sư coi trọng. Bạn thân cũng có người yêu rồi. Nếu tiếp tục làm phiền thì không tốt lắm.

"Cảm thấy không khoẻ thì cậu đi nghỉ đi. Mai gặp trên lớp kể cho tớ sau cũng được."

Cảnh Sư áy náy. "Xin lỗi nhé! Để cậu háo hức đợi. Mai tớ sẽ bù lại gấp đôi nhe!"

"Ừ."

"Anh đưa em về kí túc xá."

Khải Song nắm tay Cảnh Sư, cậu gật đầu, vẫy tay chào Thẩm Bình và Lâm Bảo rồi theo anh. Đến khi hai người khuất dạng, Thẩm Bình mới không nhìn nữa. Lâm Bảo vẫn chú ý từng cử chỉ của Thẩm Bình. Anh bâng quơ nói. "Bọn họ nhìn đẹp đôi nhỉ?"

Lâm Bảo nắm chặt tay Thẩm Bình. Thẩm Bình thở dài. "Anh không trách em. Anh chỉ trách mình quá yếu đuối. Nếu như vì anh, mà em miễn cưỡng bản thân..."

"Em không thích Alpha."

Lâm Bảo biết Thẩm Bình muốn nói gì, liền chặn lời anh. Thẩm Bình mỉm cười. "Bảo Bảo à, có thể giờ em không thích, nhưng sau này, nếu tìm được người phù hợp thì sẽ nghĩ khác thôi."

Lâm Bảo lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Bình. "Từ nhỏ em đã ghét bỏ bản thân là một Omega. Em tự phá tuyến thể của mình, cũng vì em không muốn bị chi phối bởi bản năng. Em thích động vật nhỏ, thích làm những gì mình muốn. Em không phải con rối trong tay người khác. Cuộc đời của em, em tự quyết định được."

Thẩm Bình mím môi. Lâm Bảo lại nói. "Em yêu anh là thật. Dù anh có tin em hay không, thì em vẫn sẽ cố gắng chứng minh cho anh thấy! Nếu anh thật sự có ý với em, thì khi em trở lại. Hãy thẳng thắn đối diện sự thật. Kết quả có thế nào, em cũng sẽ không hối hận."

Nói rồi, Lâm Bảo bỏ tay Thẩm Bình ra, chạy về khu kí túc xá ăn thịt. Thẩm Bình thì ngẩng lên, suy nghĩ từng lời nói của Lâm Bảo. Hai Omega như bọn họ, ở bên nhau sẽ hạnh phúc sao?

"Bảo à, anh phải làm sao thì mới được đây?"

Thẩm Bình cảm thấy bản thân đã đủ thảm rồi. Nếu còn kéo theo Lâm Bảo, lương tâm của anh sẽ cắn rứt thế nào? Thẩm Bình không thể vì sự ích kỉ của bản thân, mà hủy hoại Lâm Bảo. Cậu thích anh vì anh là chuột lang, thích anh vì anh đáng yêu thôi. Có thể...tất cả chỉ là ngộ nhận? Đại bàng kiêu hãnh không thể ngừng bay, chỉ vì một con chuột dưới đáy xã hội. Bọn họ căn bản không cùng giống loài, không cùng đẳng cấp, người đời sẽ nghĩ thế nào chứ?

"Xin lỗi em. Anh thật sự xin lỗi em!"

Diệp Ngưu và Ân Kết đi dạo, bất ngờ thấy Thẩm Bình đứng khóc một mình. Ân Kết khoác vai Diệp Ngưu. "Tình yêu thì cần gì suy nghĩ nhiều cho đau đầu? Thích thì triển!"

Diệp Ngưu lườm Ân Kết, gạt tay hắn ra. "Mày là Alpha, anh ấy là Omega. So sánh gì kì cục? Ra an ủi anh ấy đi."

Ân Kết nhìn Diệp Ngưu đi về phía Thẩm Bình, bĩu môi. "Mày lúc đầu cũng có chịu tao đâu! Còn bày đặt Alpha với Omega khác nhau! Cuối cùng không phải vẫn khuất phục trước tao hay sao?"

Diệp Ngưu nghe xong, chỉ muốn bịt cái mỏ của Ân Kết lại.

(au: vâng, anh là nhất! Nhất anh rồi 🌚!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net