Chap 55: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến kí túc xá, Cảnh Sư tạm biệt Thẩm Bình và Lâm Bảo. Hai người lâu ngày mới gặp lại, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau. Cảnh Sư không muốn quấy rầy bọn họ.

Lâm Bảo thay đổi quá nhiều, nhất là về chiều cao, gương mặt cũng không còn non nớt khiến Thẩm Bình lúc đầu suýt không nhận ra. Giờ chỉ còn lại hai người, Thẩm Bình càng bối rối hơn. Mặc dù, Thẩm Bình rất nhớ Lâm Bảo, nhưng mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, anh thật không biết đối mặt với cậu thế nào?

Lâm Bảo nhìn một lượt căn phòng, hít một hơi thật sâu. "Mùi của anh vẫn thật thơm."

Thẩm Bình đỏ mặt ngượng ngùng, đánh trống lảng. "Mấy tháng qua...em đã đi đâu vậy?"

Lâm Bảo vòng tay qua ôm eo Thẩm Bình, ghé đầu vào vai anh dò hỏi. "Em về nhà. Anh nhớ em đúng không?"

Thẩm Bình gật đầu, xong nghĩ thế nào lại lắc, xong lại gật. Anh xấu hổ không dám ngẩng lên nữa. Lâm Bảo nhìn hành động đáng yêu này của Thẩm Bình chỉ muốn ngay lập tức khi dễ anh. Nhưng cậu nhịn, Thẩm Bình sẽ bị doạ sợ mất, bệnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn. Lâm Bảo sẽ chờ đến khi Thẩm Bình hoàn toàn tin tưởng giao phó bản thân cho cậu.

"Em rất nhớ anh! Nằm mơ cũng nhớ đến anh. Không lúc nào là không nhớ anh."

Lâm Bảo cọ cọ đầu vào đầu Thẩm Bình, tóc hai người ma sát tạo ra tiếng soạt soạt, giống như cách thể hiện tình cảm nguyên thủy của họ nhà chim. Thẩm Bình tuy vẫn còn phân vân, nhưng bị hành động và lời nói của Lâm Bảo làm cho cảm động. Anh quay lại ôm cổ cậu, phải kiễng cả hai chân lên mới miễn cưỡng với tới. "Anh cũng...nhớ em nhiều lắm!"

Lâm Bảo được đáp lại thì vui sướng, ôm chặt Thẩm Bình không muốn buông ra. Thẩm Bình cũng vòng tay ôm cậu. Cả hai ôm nhau một lúc. Lâm Bảo bên cạnh, Thẩm Bình luôn cảm thấy yên bình và an toàn, có phải anh đã quá ỷ lại vào cậu không?

"Anh Bình..."

Lâm Bảo len lén nhìn Thẩm Bình, Thẩm Bình ngước lên.

"Anh cho em...hôn anh được không?"

"..."

Thẩm Bình tròn mắt bất động nhìn Lâm Bảo. Lâm Bảo vội giơ ngón tay hứa hẹn. "Chỉ một...một cái lên má thôi anh."

Lâm Bảo cầu khẩn, tỏ vẻ đáng thương. Thẩm Bình mủi lòng, lắp bắp. "Được...được."

Thẩm Bình nhắm tịt hai mắt, nghiêng mặt qua một bên, dù chỉ là hôn má thôi, nhưng anh vẫn ngại. Quan hệ của bọn họ từ khi Lâm Bảo thổ lộ đã theo một chiều hướng khác rồi. Thẩm Bình có cố thì cũng không thể gạt bỏ được những ý nghĩ kia.

Lâm Bảo nắm nhẹ hai vai Thẩm Bình, cúi đầu từ từ tiến đến gần. Thẩm Bình căng cứng cả người, không nhìn thấy gì nên càng hồi hộp hơn. Mối quan hệ của bọn họ không bình thường, hành động này lại khiến Thẩm Bình liên tưởng lung tung. Chỉ muốn mau chóng kết thúc trước khi nó đi quá xa!

Lâm Bảo dè dặt từng chút một, không muốn làm Thẩm Bình hoảng sợ.

Thẩm Bình chờ một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, đành mở mắt quay lại. "Bảo..."

"..."

Lâm Bảo và Thẩm Bình trừng mắt nhìn nhau, môi bọn họ vừa vặn dán lên không kẽ hở. Cả hai hoàn hồn vội tách ra. Lâm Bảo sờ sờ môi mình không tin được, xúc cảm mềm mại đó vẫn còn. Cậu thật sự đã hôn anh rồi!

Thẩm Bình ôm tim, anh vừa làm gì với Lâm Bảo vậy? Từ hôn má thành hôn môi, chỉ vì anh vội vàng. Thẩm Bình thật không dám nhìn mặt Lâm Bảo nữa!

Lâm Bảo trong lòng vui không tả nổi, nhưng nghĩ đến Thẩm Bình đang sốc ngất ở bên cạnh, bình tĩnh nhất có thể bắt chuyện với anh. "Anh Bình..."

"Anh...anh không cố ý! Anh xin lỗi."

Thẩm Bình giọng run rẩy, tai chuột rủ xuống như thật sự phạm trọng tội chờ xét xử. Lâm Bảo thở dài trong lòng, chỉ là hôn môi thôi, mà Thẩm Bình làm như cậu vừa cưỡng gian anh vậy. Nhát gan quá đi!

"Anh Bình."

Lâm Bảo khoá chặt Thẩm Bình trong lòng, Thẩm Bình hốt hoảng muốn trốn, nhưng sức không bằng Lâm Bảo, nên đành đầu hàng. Lúc trước, Lâm Bảo cao có 1m3, nhỏ bé biết bao, Thẩm Bình coi cái ôm của cậu như em trai làm nũng, hoàn toàn không có sự uy hiếp. Nhưng bây giờ, Thẩm Bình nằm lọt thỏm trong lòng Lâm Bảo mới biết, đại bàng mãi mãi là đại bàng to lớn, một con chuột lang như anh thì làm sao so bì được? Trông mặt mà bắt hình dong sẽ gánh lấy hậu quả thảm khốc!

Thẩm Bình sợ hãi. Hình ảnh đáng sợ ùa về, Lâm Bảo đã từng đánh bại cả đám ăn thịt hùng hậu. Hơn nữa đại bàng thích ăn thịt chuột! Chắc Lâm Bảo không đến mức đói quá, mà nuốt chửng anh đâu nhỉ? Nếu vậy thì anh có chạy đằng trời! Sức chiến đấu của Thẩm Bình vốn là con số không tròn trĩnh!

Lâm Bảo thấy người trong lòng run rẩy đến lợi hại, đưa tay vuốt vuốt đầu Thẩm Bình. "Anh sợ em?"

"..."

Thẩm Bình lạnh sống lưng, sao Lâm Bảo biết anh đang nghĩ gì?

Lâm Bảo cười khổ. "Vì em đã trở lên to lớn. Không còn là đứa nhóc nhỏ con?"

"..."

Thẩm Bình nín thở. Anh hoài nghi Lâm Bảo có khả năng nhìn thấu tâm tư người khác?

Lâm Bảo hôn lên tóc Thẩm Bình, dịu dàng trấn an anh.

"Đừng lo, em sẽ không thương tổn anh. Em nguyện là người bên cạnh bảo vệ anh. Nên xin anh đừng xua đuổi em, cũng đừng ghét bỏ em. Anh có thể không cần đáp lại tình cảm của em. Em biết anh đối với chuyện hai Omega ở bên nhau vẫn còn canh cánh. Em sẽ chờ, chờ đến một ngày, anh chịu mở lòng với em!"

Thẩm Bình không nói gì, nhưng nước mắt đã ướt nhoè hai gò má. Lâm Bảo cứ thế này, trái tim anh làm sao chống đỡ nổi đây?

(au: thì yêu thôi chứ sao nữa 🌝?)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net