Chap 69: Ruồng bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm tối tại nhà Diệp Ngưu hầu như đều do cha Alpha Diệp Lâm làm. Gương mặt 7, 8 phần giống Diệp Ngưu, dù đã ngoài 40, Diệp Lâm vẫn giữ được phong độ. Tuổi tác chỉ khiến ông trở thành một soái ca trung niên, vô cùng có sức hút.

"Oa! Thơm quá! Là thịt cốt lết mà em thích ăn nhất nè!"

Diệp Lâm vừa đặt đĩa thức ăn lên bàn thì từ trong phòng ngủ một Omega nam lao vụt ra, mắt phát sáng, lau lau nước miếng. Diệp Lâm cười dịu dàng. "Em sấy tóc chưa?"

Vân Du trảo vuốt sói bốc vụng một miếng thịt, bỏ vào mồm nhai ngon lành, chớp chớp mắt nhìn chồng. "E...ấy òi..." (Em sấy rồi.)

Diệp Lâm lắc đầu, tháo tạp dề, đi vào phòng lấy khăn, sau đó tiến lại chỗ con sói trắng đang ăn vụng thịt ngấu nghiến, vui đến đuôi quơ lung tung trên sàn. Diệp Lâm trùm khăn lên đầu Vân Du, nhẹ nhàng lau lau. "Em lại sấy qua loa tượng trưng đúng không? Tóc vẫn còn ẩm như vậy? Dù sói tuyết chúng ta không sợ lạnh, nhưng cũng sẽ bị bệnh nếu chủ quan đấy!"

Vân Du mắt long lanh nhìn Diệp Lâm, đáng thương. "Em biết rồi mà."

Diệp Lâm mỉm cười. "Ngoan. Canh sắp nấu xong. Em lên gọi hai đứa nhỏ xuống đi."

Vân Du phồng má nhai nhai thịt, thấy mấy món chay trên bàn thì mới nhận ra. "Ủa...con trai về rồi? Còn có Kết Kết sang chơi?"

Diệp Lâm bó tay. "Hôm qua Ngưu Ngưu gọi điện về cho chúng ta mà. Em không nhớ à?"

Vân Du gãi gãi đầu, cười hì hì. "Anh không nhắc, em cũng suýt quên chúng ta còn có một đứa con. Ha ha..."

"..."

Diệp Lâm nhìn Vân Du mặc quần đùi và áo phông hình con mèo vàng, tung tăng nhảy chân sáo lên tầng. Cũng không còn trẻ, nhưng tính cách của Vân Du vẫn như mười tám đôi mươi vậy. Nhiều lúc vô tư đến không ngờ. Mà cũng do Diệp Lâm nuông chiều thành quen. Hai người là bạn học thời tiểu học. Vì cùng giống sói tuyết, nên xếp chung một lớp. Cứ thế gắn bó, tình yêu nảy nở êm đẹp.

Diệp Lâm ngày còn đi học không khác gì Diệp Ngưu bây giờ, cũng là một học bá có tiếng tăm. Nam nữ theo đuổi nhiều vô kể, còn có fan club.

Vân Du lại trái ngược với Diệp Lâm, là một Omega mải chơi, không thích học, nếu không nhờ Diệp Lâm mỗi kì thi đều ép ngồi vào bàn, thì chắc y đã đúp lớp không biết bao nhiêu lần.

Đến khi cả hai kết hôn, sinh được Diệp Ngưu. Diệp Lâm thấy Vân Du sinh khó, suýt chút nữa nguy hiểm tính mạng, đau lòng không thôi. Diệp Lâm không cho Vân Du đụng vào việc gì. Từ chăm con, nấu ăn bồi bổ cho Vân Du đều một tay Diệp Lâm làm hết. Vân Du chỉ việc ăn chơi hưởng thụ.

Sau này dù thân thể Vân Du khá hơn, đi khám bác sĩ cũng nói có thể mang thai tiếp, nhưng Diệp Lâm không cho. Diệp Ngưu thôi là đủ, Diệp Lâm không muốn để Omega của mình mạo hiểm lần nữa.

Vân Du nhiều lúc cũng muốn làm một người chồng tiêu chuẩn, một người cha mẫu mực. Nhưng Diệp Lâm và Diệp Ngưu căn bản không cho Vân Du có cơ hội làm vậy.

Cha con gì mà y như nhau. Học giỏi, đa tài, tự lập...là những thứ mà Diệp Ngưu đã có từ rất sớm. Vân Du tự hỏi, có ai nuôi con mà nhàn như y không? Nhiều lúc còn chẳng nhận ra con mình đã lớn như vậy? Quay đi quay lại, sắp có "con dâu" lúc nào không hay?

Vân Du áp vai vào cửa phòng Diệp Ngưu, nghe thấy có động tĩnh. Loài sói bọn họ đều có thính giác rất nhạy.

"Mày...thôi ngay!"

"Một chút nữa đi mò!"

"Quần nhau cả buổi chiều. Mày không thấy mệt nhưng tao mệt! Đi tắm đây."

Diệp Ngưu nhìn mình trong gương, dấu răng, dấu hôn rải rác khắp cổ, ngực, tay, chân...của y. Câu hỏi lần thứ n, thiên nga gì mà suốt ngày chỉ biết gặm cắn người khác?

Ân Kết bị Diệp Ngưu trừng mắt thì bày ra vẻ mặt vô tội. Hắn chỉ chỉ dấu răng của Diệp Ngưu trên đầu vú mình. "Mày cũng cắn tao mà! Chúng ta đã "gạo nấu thành cơm"! Mày mà không chịu trách nhiệm với tao thì tao sẽ chạy đến khóc, ăn vạ trước mặt hai bác trai."

Diệp Ngưu đã quá hiểu con thiên nga nham hiểm này. "Chắc tao cản được mày? Lại nói còn chưa phân định thắng thua. Gạo cơm cái quái gì?"

Nói rồi Diệp Ngưu bỏ vào phòng tắm, Ân Kết lon ton chạy theo. "Tao tắm chung với!"

"Biến!"

Cả hai không biết rằng, cuộc đối thoại của họ đã êm đềm rơi vào tai Vân Du. Y hoang mang, nhìn khe cửa đang toát ra hai loại pheromone Alpha hoà quyện với nhau. Mé, chúng nó tiến triển đến mức này rồi sao? Mà ai trên ai dưới nhỉ? Cũng có vẻ thú zị đấy!

Bên nhà Ân Kết, đại gia đình thiên nga cũng đang dùng cơm tối. Ân Tuyền nhìn ghế bên cạnh trống trơn, đôi bát đũa sạch sẽ của Ân Kết đặt ngay ngắn trên bàn ăn. Hừ, thằng em trời đánh quả nhiên cứ thế mất hút.

"Cha mẹ định để Kết nó tùy hứng như vậy đến khi nào nữa? Nó đi bao lâu mới về, mà một bữa cơm cũng không chịu ăn cùng gia đình."

Ân Viễn bình tĩnh gắp rau. "Kệ nó đi con. Nó cũng không còn nhỏ. Quản nhiều làm gì?"

Hà Phương vẩy vẩy đũa. "Thằng trời đánh đó chỉ nghe lời Diệp Lâm và Vân Du thôi. Nhiều khi em hoài nghi nó có phải con đẻ của mình không cơ? Nếu được thì em chuyển hộ khẩu cho nó sang nhà bên đó liền, đỡ tốn tiền trả cơm ngày ba bữa cho người ta."

Ân Viễn gật gù gắp thức ăn cho Hà Phương. "Em nói có lý. Nhà bên đó chịu nhận nó thì tốt quá! Diệp Ngưu ngoan ngoãn, hiền lành sẽ kiềm được tính ngỗ ngược của nó."

Hà Phương thở dài. "Nó mà là Omega thì tốt rồi. Trực tiếp gả qua đó là xong."

"Chuẩn chuẩn!"

"..."

Ân Tuyền nhìn cha mẹ đang không ngừng nghĩ cách tống cổ Ân Kết đi thì đen mặt. Thế này có mà Ân Kết bảo muốn kết hôn với Diệp Ngưu, dù cả hai là Alpha, thì họ cũng giơ hai tay đồng ý cho xem. Không được, anh nhất định phải ngăn cản!

(au: con thiên nga sống lỗi đến cha mẹ cũng muốn ruồng bỏ này :)))!)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net