Chap 79: Bắt gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Ngưu ở nhà, không học thì sẽ phụ cha dọn dẹp, bếp núc. Vân Du chỉ cần ăn, ngủ và chơi vì có Diệp Lâm cùng Diệp Ngưu làm hết. Nhưng bên cạnh một nhà ba người bọn họ, thì còn có một đứa con ngoài giá thú, không cùng dòng máu, không cùng giống loài vẫn ăn, ngủ với cả gia đình như thường.

"Con đi vứt rác đây pa pa."

Diệp Ngưu xách túi rác, nói với Vân Du đang ngồi xem ti vi, Diệp Lâm đã đi làm từ sớm. Vân Du nhai thịt bò khô nhồm nhoàm. "Ừ. Kết Kết vẫn chưa dậy à con?"

"Vâng. Tí pa pa muốn ăn sáng món gì?"

"Pa pa muốn ăn bánh mỳ trứng! Con làm đồ thanh đạm chút cho Kết Kết nhé!"

"Dạ."

Vân Du sau khi biết được mối quan hệ mập mờ...à thật ra cũng không mập mờ lắm, lộ liễu quá trời của Ân Kết và Diệp Ngưu, dù chưa nói với Diệp Lâm, nhưng ông đã mặc định Ân Kết là con rể của mình. Hai nhà là bạn thân, giờ trở thành thông gia thì còn gì bằng! Thật ra, Vân Du thấy hai Alpha yêu đương không có vấn đề, thậm chí còn có chút kích thích!

Diệp Ngưu vừa ra khỏi nhà thì chạm mặt Ân Tuyền cũng đang cầm bịch rác. Y mỉm cười. "Anh Tuyền hôm nay không đi làm ạ?"

"Anh cảm thấy hơi mệt nên xin nghỉ. Em cũng đi đổ rác?"

Ân Tuyền hiếm khi mới thấy Diệp Ngưu đi một mình, bình thường thằng em trời đánh cứ kè kè bên cạnh y, làm anh không thể tiếp cận được. Đây là cơ hội tốt, anh phải tranh thủ.

Ân Tuyền toả ra một lượng nhỏ pheromone Omega, suy yếu sờ đầu, Diệp Ngưu lo lắng. "Pheromone của anh có hơn bất thường. Anh sắp đến kì sao?"

"Có lẽ vậy. Anh làm ảnh hưởng tới em không?"

Diệp Ngưu lắc đầu. "Vẫn ở mức khống chế được. Anh nên về nghỉ ngơi đi, em tiện tay vất rác luôn cho."

Diệp Ngưu tốt bụng lấy đi bịch rác trong tay Ân Tuyền, anh nắm lấy cổ tay y níu lại. "Thôi anh không muốn phiền em đâu. Anh tự làm được mà."

Thật ra, Ân Tuyền chỉ đang cố kéo dài thời gian ở cạnh Diệp Ngưu. Tay của Alpha quả nhiên lớn, cổ tay to, chắc khoẻ, hơn nữa Diệp Ngưu rất đẹp. Gen sói trắng của y, mà kết hợp với gen thiên nga trắng của anh chắc chắn là tuyệt phối. Người như này, nhường cho Ân Kết thì quá lãng phí!

"Anh không cần khách sáo. Chúng ta là hàng xóm thân thiết. Hai bên giúp đỡ nhau là bình thường."

Ân Tuyền lắc đầu, thở dài. "Thằng Kết giờ coi nhà em như nhà nó, cũng vì tính tình nó không tốt, ngang ngược thích gì làm nấy, nên cha mẹ anh không cản nó. Bây giờ em còn giúp anh nữa, vậy thì cũng ngại lắm!"

Diệp Ngưu nghĩ thầm trong bụng, Ân Tuyền ngây thơ, yếu mềm bao nhiêu thì Ân Kết...thật không có từ nào để diễn tả nổi. Cùng là anh em mà lại trái ngược hoàn toàn, đúng là kì tích!

"Không sao đâu anh. Bọn em là bạn thân, nên nó mới thoải mái vậy. Ở trường nó cũng chiếm nửa phòng của em. Nó ở bên cạnh em, em sẽ dần dần uốn nắn nó."

Diệp Ngưu nhìn thấy xe chở rác đang đến nhanh chạy đi. Ân Tuyền đứng đó. Em uốn nắn nó hay nó dạy hư em? Ân Tuyền không tin, người ta có câu, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ân Kết bướng số một thì không ai số hai, cố chấp, ghi thù, độc ác... Diệp Ngưu đơn thuần không thể nào là đối thủ của hắn. Nhưng mà Diệp Ngưu vẫn coi mối quan hệ giữa y và Ân Kết là bạn thân. Ân Tuyền híp mắt nguy hiểm, anh phải cố gắng để Diệp Ngưu chú ý đến mình nhiều hơn. Chỉ cần hai nhà nhìn ra được, sẽ có thể kết đôi với y.

Diệp Ngưu vứt rác xong quay lại thấy Ân Tuyền mặt đỏ ửng, rũ mắt dựa vào hàng rào. Y lo lắng đỡ anh, sờ trán. Pheromone Omega đã nồng hơn trước.

"Hình như anh thật sự vào kì rồi. Phải mau uống thuốc ức chế!"

"Anh...sáng có uống...nhưng chắc lạm dụng hơi nhiều nên...giờ bị kháng thuốc...mấy lần trước tác dụng đều rất kém...anh phải nghỉ ở nhà cả tuần liền..."

Diệp Ngưu nghi hoặc, Ân Tuyền hiện tại đã 27 tuổi, một Omega ở độ này mà chưa có Alpha bên cạnh thật sự đáng lo ngại. Cứ uống thuốc ức chế hoài cũng không phải cách hay.

"Em đưa anh vào nhà trước. Nếu tình trạng không ổn thì nhất định phải tới bệnh viện."

Diệp Ngưu dìu Ân Tuyền. Anh bám lấy cánh tay y, dựa vào cảm nhận pheromone Alpha. Ân Tuyền âm trầm, tí nữa anh nhất định phải khiến Diệp Ngưu ôm mình. Chỉ cần y đánh dấu anh thì anh sẽ đường đường chính chính có được y!

Kế hoạch của Ân Tuyền khá hoàn hảo với người tốt bụng, thích giúp đỡ người khác như Diệp Ngưu, nhưng Ân Kết đứng cạnh cửa sổ phòng Diệp Ngưu đã nhìn thấy hết toàn cảnh. Hắn cười lạnh.

"Anh trai thật là không ngoan! Lại thích làm trà xanh đến thế sao?"

Ân Kết không vội, hắn cầm điện thoại bấm một dãy số, đưa lên tai nghe. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy. Cuộc đối thoại diễn ra chưa tới ba phút. Bên kia cúp máy, Ân Kết nhún vai vô tội. "Đừng trách em nha! Là tự anh chuốc lấy thôi~"

Hắn vui vẻ rời khỏi phòng Diệp Ngưu, tung tăng xuống dưới chào Vân Du. "Cháu đi tìm Ngưu nha bác!"

"À ừ."

Vân Du vẫn đang xem phim nhai thịt bò khô. Ông cảm thán. "Mở mắt ra là dính lấy nhau rồi. Đúng là tình yêu mãnh liệt!"

Ân Viễn nhìn thấy Ân Kết chạy vù vào nhà thì giật mình suýt làm đổ cà phê ra bàn. "Cái thằng trời đánh này...sớm muộn mình cũng bị nó doạ cho đột quỵ mất!"

Ân Kết chạy đến phòng Ân Tuyền, đạp uỳnh phát cái cửa mở toang ra. Đập vào mắt là hình ảnh Diệp Ngưu đang bị Ân Tuyền kéo áo, đu trên người gắt gao không buông. Hắn giả vờ ôm ngực, khuôn mặt đau khổ. "Anh hai! Ngưu! Hai người rốt cuộc đang làm trò gì vậy?"

Diệp Ngưu và Ân Tuyền giật thót quay ra. Ân Kết hai hàng nước mắt chảy dài chất vấn. "Mày...sao mày lại phản bội tao? Đó là anh vợ của mày đấy, Ngưu! Mày là chồng tao cơ mà! Chúng ta đã thề sẽ đầu bạc răng long! Mày hứa với tao như nào, mà giờ mày lại làm thế? Còn anh nữa anh hai, sao anh lại câu dẫn người đàn ông của em? Hai người hãy cho em một lời giải thích!"

"..."

Nghe cứ giông giống bắt gian trong mấy bộ ngôn lù sến súa...

(au: rồi là diễn dữ chưa? Tự nhiên động vào con thiên nga điên làm chi để nó có cơ hội hành nghề?, Ân Kết mổ đầu au.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net