Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật:
Dực Khang Khang (Bảo Bình)

Tôn Nhất Đệ (Kim Ngưu)

____

Dực Khang Khang nhìn vào trong cung đang sáng đèn, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi theo chân nô tì vào trong.

Bên trong phòng đốt hồng than rất ấm, mùi thơm của trà mới pha khiến tâm trí người ra thư thái đến dễ chịu vô cùng. Dưới chân là thảm dệt từ lông gấu phía Bắc Địa Kinh nên rất quý. Dực Khang Khang tiến tới chiếc bàn trà tròn làm từ gỗ hoàng đàn, bên trên đang ủ một ấm trà kỳ tử màu vàng nhạt.

Tiếng rèm ngọc ở phía sau vang lên lạch cạch khiến thính giác của hắn nhạy bén hẳn. Dực Khang Khang xoay người lại vừa hay trông thấy Dương quý phi bước tới, nụ cười ôn hòa của bà vẫn thường trực trên môi không đổi.

Dực Khang Khang hành lễ sau đó theo lời bà mời mà ngồi xuống. Dương quý phi sai người rót trà, nước trà vàng trong thơm mùi kỳ tử với táo đỏ giúp cơ thể xua tàn hàn nhiệt ngủ sâu giấc hơn.

Dực Khang Khang nhìn chén trà được rót đầy sau khi đưa lên miệng thưởng thức thì trực tiếp khen ngợi.

"Trà ở cung của người rất ngon."

"Vậy hãy ghé tới chỗ ta thường xuyên, ta ở đây cũng rất buồn nếu có người tới trò chuyện cùng sẽ vui hơn."

Dực Khang Khang mỉm cười, nụ cười của hắn vô cùng ôn dịu. Dương quý phi vô tình trông thấy dáng vẻ này mà không ngần ngại khen ngợi.

"Thất hoàng tử quả nhiên rất giống với Hoàng Thượng khi ngài còn trẻ. Ngay cả nụ cười ôn dịu này mà Thất hoàng tử cũng được thừa hưởng, thật ganh tị mà."

Đây không phải lần đầu hắn nghe người khác nói mình giống phụ hoàng, hồi nhỏ học ở Quốc tử giám đã nghe các quốc sư nhận xét về dung mạo. Thuở nhỏ có dáng vẻ nhỏ con, yếu ớt nhất trong các hoàng tử, gương mặt xương xương trông hốc hác vô cùng chính vì thế mà cái mác xấu xí luôn được gắn liền với hắn. Khi lên mười, cơ thể dần phát triển theo chiều hướng khác. Hắn thấy mình cao ráo hơn, da dẻ không còn sậm màu u uất; lúc này hắn học rất nhanh thứ gì cũng giỏi vì vậy nhận được vô số lời khen ngợi.

Dực Khang Khang lên mười lăm tuổi là một thiếu niên nhanh nhẹn, hoạt bát thông minh. Hắn nhạy bén với cung đao, cưỡi ngựa vượt ngàn dặm trên đường rừng xa xôi, thích săn bắn và luôn đem về chiến lợi phẩm đầu tiên. Thế nhưng Dực Khang Khang đến năm mười bảy tuổi đã trở thành một con người hoàn toàn khác, nam tử hay cười chợt trở nên u ám, gương mặt khắc họa nét lạnh nhạt nhấm chìm vạn vật vào cơn bão tuyết.

Dực Khang Khang là vị hoàng tử duy nhất không được phi tần nào nhận nuôi, hắn thui thủi cô độc một mình trong A Ca phủ đến năm mười tám tuổi mới rời khỏi đó. Hắn chưa bao giờ được ngồi cùng phụ hoàng dùng cơm chung, chưa từng được người cầm tay nắn nót viết từng chữ, Dực Khang Khang cũng chưa từng trông thấy người cười với mình dù chỉ một lần.

Thất hoàng tử vốn bị ruồng bỏ có lẽ là lời đồn đúng. Nếu nó không đúng thì hắn vẫn tin. Dực Khang Khang chưa từng nghe thấy phụ hoàng nhắc về mẫu thân, tất cả các ái phi của Hoàng Thượng đều được họa tranh treo trong Tôn nhân phủ, mỗi người một bức vậy cớ sao phi tần được người sủng ái nhất lại không có.

Dực Khang Khang điềm nhiên thu lại nụ cười ôn dịu khi nãy, hắn nhìn Dương quý phi đang ngồi vân vê chiếc vòng tay ngọc lục bảo đáng giá. Hắn từng nghe Triệu Chiếu Vệ nhắc đến món đồ này, nghe nói đây là cống phẩm của tộc Di đem tới Hoàng Dụ. Chiếc vòng chỉ có một lại được tặng cho Dương quý phi thì đương nhiên bà ta đang rất được lòng vua.

Dực Khang Khang ngồi trò chuyện với Dương quý phi cũng đã lâu, lúc này ngoài trời đã ngớt mưa vì thế xin phép rời khỏi cung. Ô nhỏ đem theo cũng là ô trong cung của Dương quý phi, lúc trở về hắn gấp lại chiếc ô liền không ngờ thân ô kèm theo một mảnh giấy nhỏ: Trà kỳ tử rất tốt cho người hay khó ngủ, khi nào ghé tới Dương Nê cung sẽ sắc cho Thất hoàng tử một ít."

Gió đêm không còn lạnh lẽo như những dạo trước, đêm khuya tĩnh lặng không một tiếng động khiến người ta như chìm dần vào khoảng không bao la.

Khác với khí hậu se lạnh có chút ẩm ướt của mùa xuân ở Thượng Kinh, nơi biên ải xa xôi phía Tây lại vô cùng nóng nực.

Ba tòa thành cao chót vót đóng trụ tại biên giới là cổng thành quan trọng trấn giữ phía Tây của Hoàng Dụ. Nơi này nằm gần nước Cửu cùng với các bộ tộc Mông Cổ vì thế luôn luôn xảy ra giao tranh lớn nhỏ. Các tộc Mông Cổ ngày càng bành trướng không có điểm dừng, có lần đem nỏ đồng bắn hỏa mù dọa nạt quân lính của Hoàng Dụ.

Tệ hơn nữa bọn chúng dùng chính sách "mỹ nhân" khiến quân triều đình mất tập trung. Tất cả các mỹ nhân xinh đẹp đều lột sạch xiêm y rồi thản nhiên tắm tiên ở ven sông, quân lính xa nhà nhiều năm đều không được động vào thân thể của nữ nhân vì thế đứng trước cảnh này có chút không phục.

Tiết độ sứ mới nhậm chức là Tôn Nhất Đệ - con trai thứ của Tôn quốc công đã về hưu, từ khi cầm chức này đã thay đổi một số sách lược mới.

Cứ đầu tháng hắn đều cho người đổ máu bò xuống cổng thành sau đó treo đầu bò ở chính giữa cổng. Theo như hắn tìm hiểu thì hành động này được cho là phạm phải thần linh thổ địa nơi này, cũng ám chỉ nếu còn dám tiến một bước sẽ bị thần linh trên cao hạ một trượng diệt cả một đại tộc.

Trong số những bộ tộc nhiễu sự ở biên ải, Tôn Nhất Đệ chỉ thấy tộc Di là bộ tộc hòa khí nhất. Đại vương là Duệ Đường La bị chột một bên mắt khi đi săn hổ, vẻ ngoại cao lớn vạm vỡ như một con gấu rừng khoác trên mình những bộ dị phục dày dặn.

Tôn Nhất Đệ từng giúp một đoàn người của tộc Di di rời an toàn về nội thành, lần đó tộc An Hãn hung hăng ngán đường còn dọa nạt bắt người về khiến đoàn người trong bộ tộc lo sợ. Tôn Nhất Đệ đứng ở trên đỉnh tháp lớn phóng một mũi tên đến gần chân ngựa của bọn chúng, sau đó thách thức sẽ bắn trọng thương nếu còn tiếp tục làm càn.

Tộc Di mấy năm trở về đây đều bị các nơi lân cận dòm ngó, bộ tộc này nhỏ lại không có khả năng tự chủ cao nhưng nằm ngay chiến tuyến thuận lợi cho việc giao thương buôn bán. Nơi này còn là đầu nguồn của một dòng sông lớn nếu chiếm lĩnh được mảnh đất này thì giống như mọc thêm vảy rồng đắt giá.

Tôn Nhất Đệ rời khỏi đỉnh tháp, hắn vừa leo xuống cầu thang liền nhận được tin báo trong triều đình đã bắt đầu lên kế hoạch mở rộng bờ cõi thêm một lần nữa. Tôn Nhất Đệ nhìn chiếu văn đang dâng về phía mình, hắn nắm lấy rồi đi thẳng tới phòng nghỉ.

Căn phòng của Tiết độ sứ không quá rộng, đồ đạc trong phòng trông có vẻ rất cũ kĩ vì vậy càng làm tăng độ hoang tàn. Tôn Nhất Đệ khi đến cũng chỉ đem theo vài thứ đồ nhỏ, nơi hắn ở đều cách khá xa kinh thành vì vậy việc luân chuyển đồ cũng vô cùng khó khăn.

Tôn Nhất Đệ mở chiếu văn ra, bên trong là những dòng chữ ngay hàng thẳng lối rất có lực. Hắn đọc từng con chữ ngẫm nghĩ một hồi mới thấy lần ra quân này Ngũ hoàng tử vô cùng tham vọng. Y không chỉ muốn thâu tóm cả tộc Di mà còn muốn thâu tóm luôn các An Hãn, Tôn Nhất Đệ chỉ cảm thấy trận đánh giành nước Yên vừa trôi qua chưa đầy một năm vậy mà tham vọng của y lại được nuôi lớn từng ngày sớm như thế.

Tộc Di là nơi nhiều kẻ nhăm nhe, nếu Hoàng Dụ không tính trước thì ắt sẽ có kẻ nhảy vào. Hoàng đế chắc chắn sẽ không để miếng bánh ngon này rơi vào tay kẻ khác.

Chiếu văn gửi đến biên ải xa xôi thế này là nhằm thông báo tới Tôn Nhất Đệ về chuyện chuẩn bị binh quyền chờ lệnh xuất quân. Chuyện An Hãn quấy nhiễu không còn là điều mới mẻ, nếu hạ được An Hãn thì giống như chặt đứt một cánh tay phải của nước Cửu.

Tôn Nhất Đệ cất chiếu văn, hắn xoay con dấu gỗ trong tay khiến âm thanh va đập vào nhau lạch cạch. Nếu cổng thành của hắn không nghênh đón đội quân của Ngũ hoàng tử thì chắc chắn y sẽ chuyển hướng tới đường của Đại kinh. Đường từ Đại Kinh hắt sang bên hữu của phía Đông đi ngược lên Bắc sẽ xa xôi nhưng tuyệt nhiên an toàn. Nếu theo cách này chắc chắn nước Cửu sẽ không kịp trở tay.

Nhưng Tôn Nhất Đệ thắc mắc rằng trận ra quân lần này đều có hai đích nhưng đích nào mới là đích quan trọng?

Hắn khoanh tay ngồi tựa lưng vào ghế, mắt hơi lim dim như chìm trong đống suy nghĩ mình tự vẽ ra. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một lính canh nhanh nhảu bẩm báo.

"Tôn độ sứ, ngài có thư ạ."

"Là của ai?" Hắn nói vọng ra.

"Là Tôn thống lĩnh gửi tới ạ."

Trong phòng không có lời hồi đáp, tên lính canh còn đang loay hoay không biết phải làm thế nào thì cửa phòng bật mở đột ngột. Tôn Nhất Đệ trong bộ áo giáp bạc bước ra trên mặt vẫn còn nét mỏi mệt khi nãy, hắn đoạt lấy bức thư rồi tiến vào phòng.

Tôn thống lĩnh - Tôn Tiệp Kha là đại công tử phủ Tôn gia. Hắn cũng là đại huynh của Tôn Nhất Đệ. Hai anh em phủ Tôn gia đều có tài cán, từ xưa tới nay đều được người đời hết lời ca tụng. Sau khi Tôn thái sư về hưu, đại công tử Tôn Tiệp Kha bôn ba ngoài sa trường gần mười năm đã ghi dấu được bao công lao lớn.

Giang sơn bờ cõi của Hoàng Dụ gần như đều ghi danh chiến thắng của hắn. Tôn Tiệp Kha nay đã ba mươi tuổi nhưng giữ trong tay binh quyền không nhỏ ở ngoài thành lẫn trong cung, Tôn thống lĩnh trẻ nhất trong lịch sử Hoàng Dụ chính là hắn.

Tôn Nhất Đệ không mở lá thư ra đọc vội, hắn cảm thấy việc nên ngủ một giấc sau nửa ngày làm việc còn quan trọng hơn chuyện đọc lá thư đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net