Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..................................................................................................................................................................
Mặc cho đám thị vệ đuổi ráo riết,bằng toàn bộ sức lực,Nhân mã xông vào chính điện,nơi mà Ma kết đang an toạ cùng với đám thuộc hạ mà nàng chưa có gặp qua.Giáp mặt với vị hoàng đế trẻ,Nhân mã gào lớn:
-Mẫu thân ta ko có làm gì cả,hãy trả mẫu thân về cho ta!Trả cho ta!
Mã nhi đã gây rối loạn nơi này,bị quân lính giữ chặt nhưng nàng vẫn gào hét thảm thiết,nước mắt giàn giụa.Đây là lần đầu tiên nàng đứng ra bảo vệ 1 người.
Qủa đúng như dự đoán,nàng bị lôi đi.Bấy giờ, cơ thể như bất động,mất hết ý chí,Nhân mã ko kháng cự.Nàng bị kéo lê đi như 1 cái bao tải.
Chợt,1 điều đáng ngạc nhiên,Ma kết gọi với lại,đuổi hết bọn tuỳ tùng ngu si kia ra ngoài,đoạn nói ân cần:
-Cô nương muốn cứu mẫu thân thì hãy bình tĩnh đã!
-Sao ngài lại làm vậy,ngài chẳng phải muốn xe xác mẫu thân tôi ra sao!-Nhìn Kết,Mã nuốt nước bọt
-Nhưng có 1 điều kiện!-Ma kết cười khểnh,đoạn đưa cho nàng 1 lọ thuốc-Uống hết nó,người cô cần thả sẽ được tự do.
Nhìn lọ thuốc mà lòng Nhân mã nặng trĩu,ko biết nên làm sao.Song tử thấy vậy vội khuyên can:
-Đừng,có thể là thuốc độc đó!
-Hoàng đệ nghĩ ta là người thâm hiểm như vậy sao?-Kết ca đưa bàn tay lên vuốt cằm,ánh nhìn thần bí
-Hoàng huynh...đệ...!
Chưa kịp nói rõ lời nào,cuộc trò chuyện của họ đã bị chính cô gái cầm lọ thuốc cắt đứt:
-Song ca,ko cần lo cho muội đâu!-Rồi quay sang Kết,kiên quyết-Tôi uống!
Cuối cùng,Nhân mã cô nương đã hạ quyết định,nước mắt chảy dài,nàng nhấp 1 hơi hết sạch.Ko còn gì vương vấn nữa rồi!
Nàng gục xuống trước sự đau khổ tột cùng của Song tử,chàng đỡ lấy nàng,nói trong nước mắt:
-Chẳng lẽ muôi ko nhớ hôm chúng ta ở trong nhà ngục sao?Muôi nỡ bỏ huynh mà đi ư?Sao muội dám,ta ko cho phép...!
Tiếp đó là 1 hoạt cảnh cảm động như phim Hàn diễn ra, nhưng tiếc thay nó lại bị chính Ma kết ngắt quãng,chàng cho ngự lâm quân đưa Mã đến tẩm cung của Thiên bình.
Tận mắt chứng kiến cảnh người mình yêu dần dần biến mất trước tầm nhìn,trong tận sâu tâm can,Song tử đau khổ đến tột cùng.
Muội đã hứa với huynh là sẽ trở về làm nương tử của huynh rồi mà,cả hôm ấy nữa,quên hết rồi sao.Ta đã khiến Thiên linh đau đớn lắm rồi,giờ ta ko muốn mất muội nữa,ko muốn nữa.Tại sao chứ?
Day dứt,chàng đưa ánh mắt hận thù về phía chính người anh em của mình,quát lớn,giọng điệu run run:
-Từ nay chúng ta..ko còn là huynh đệ gì nữa!Thù này ta nhất định trả!-Đoạn bỏ đi,nước mắt lã chã.
Ngự trên ngai vàng,Ma kết tay nắm chặt,môi mím lại...

Thật là 1 ngày u ám.
...Nhà ngục...
- Ngươi lên kế hoạch,ta àm theo ngươi rốt cục thì sao chứ?Vào đây cũng là tại ngươi!-Vương công công đẩy ánh mắt đầy oán trách về phía Tôn hoàng hậu.Còn bà ta im lặng ko nói gì.
Nhìn bà ta bây giờ thật khác trước,cơ thể gầy gò,bộ y phục tù nhân thật là tủi nhục cho phận đàn bà con gái...
Ko khí u ám bao trùm ko gian yên lặng đến đáng sợ.Bỗng,1 tên lính cai ngục đi tới, Tay vắt vẻo chùm chía khoá.Bắt đầu mở cửa.Nhìn chằm chằm tên lính,Vương công công bỗng chột dạ nói khẽ làm Thiên linh và cả bà bà giật mình:
-Tiểu yến!Là con à?
Tên lính gật đầu.Ngay lập tức,nụ cười thâm hiểm nở trên môi những kẻ tồi tệ mặc áo tù nhân...
...................................................................................................................................................................Thiên bình nở nụ cười tươi rói trên môi khi thấy Nhân mã được đưa vào tẩm cung của mình,ra lệnh đưa Mã vào phòng riêng,nàng đến bên Cự giải,Song ngư,Bảo bình,Thiên yết,Bạch dương,Xử nữ:
-Nhân mã đến rồi đấy,mọi người vào xem cô bé thế nào đi!-Nói rồi,Bình nhi quay sang Xử-À mà Xử nán lại chút nha!Tỉ có chuyện cần nói!
Đợi đến khi tất cả đã ko còn ai ở lại,nàng mới nhẹ nhàng hỏi:
-Thái sư đâu rồi,ko ở lại cùng muội à?
-Huynh ấy đến điện Chân long rồi!Tỉ ko cần lo!
Đoạn,Xử nữ ngả lưng vào chiếc ghế làm bằng vàng,đưa tay lấy 1 chén trà,nhấp 1 ngụm.
Thiên bình cũng ngồi xuống và nhìn vào mắt nàng,rồi thở dài:
-Có thực là muội ko sao chứ?
-Ko sao là sao?-Xử nhi giả nai
-Biết rồi còn hỏi!-Bình nhi bĩu môi,quay đi vẻ giận dỗi thì Xử nữ bỗng phá lên cười và lại gần,thì thầm
-Từ khi em uống nước suối thì đã nhớ lại rồi,ko cần lo đâu!Hihihi...
Bị lừa 1 cú ngoạn mục,Thiên bình tức đến ko thốt nên lời, rên rỉ trong cổ họng:
-Tiểu xử,em....
-Nhìn chị tức cười quá!Hahaha....-Nhìn nàng mà đại tiểu thư họ Đường ôm bụng cười sặc sụa.
Thật là ko nuốt nổi cú tức này...
...Điện Chân long...
Sư tử và Ma kết đang cùng nhau bàn bạc,hàn huyên 1 số chuyện nên thỉnh thoảng trong cuộc đối thoại lại xen lẫn tiếng cười khúc khích...
Bỗng từ đâu,1 tên truyền vệ hộc tốc chậy vào đập tan sự vui vẻ vốn có bằng 1 giọng hết sức cấp bách:
-Bẩm hoàng thượng,bẩm thái sư,có chuyện lớn rồi!!!
-Có chuyện gì,cứ nói
Ma kết lo lắng,nói nhanh làm cả Sư ca cũng ko kém phần căng thẳng
-Dạ,tên phản tặc họ Vương cùng Tôn hoàng hậu và ả kĩ nữ đã vượt ngục rồi ạ!
Vừa nghe xong,chàng cảm giác bị đả kích,ngã hẳn ra sau ghế,Ma kết tức đến suýt nữa thì hộc máu.Còn Sư tử và tên truyền vệ thì lo lắng chạy đến hỏi han,đoạn tuyền ngự y.
Tin lan truyền khắp thành và cả những vùng lân cận...Chuyện đại sự rồi!...
Bấy giờ,ai cũng bận rộn,Kim ngưu đại nhân cũng chẳng được thảnh thơi,chưa gì đã phải đi truy tìm những kẻ đã to gan dám vượt ngục.Điều lo lắng nhất của chàng là chúng còn có âm mưu khác
...Trong khi đó...
-Các ngươi lui đi!-Thiên bình nắm chặt tay hoàng đế và liếc mắt ra hiệu.
Hiểu ý,tất cả đều tạm tránh ra.Đóng cửa phòng,Xử nữ quay sang Sư tử hỏi:
-Sẽ ko có chuyện gì chứ?Muội rất sợ huynh cũng sẽ....
-Ko có chuyện đó đâu,chúng ta nên tạm thời im lặng thì tốt hơn!
Nói rồi,chàng nắm chặt tay nàng,đưa đi.Tâm hồn Xử nhi bây giờ cứ như lạc vào cõi mộng,ko muốn thoát ra.
Ta lo huynh sẽ gặp điều bất trắc, huynh ko được làm liều,đừng để ta thất vọng....
Ở bên trong,Thiên bình vẫn nắm chặt tay Ma kết,ánh mắt ko dời chàng...ảo não quá!Khi nhìn thấy đôi mi chàng khẽ lay động,thì ko giấy bút nào có thể miêu tả được tâm trạng của nàng bấy giờ.Nàng nắm tay chàng càng chặt hơn,từ khoé mắt tuôn ra trân châu.
Cũng ko biết là thực hay mơ,Ma kết đã mỉm cười,chàng cười cái gì vậy,cười bộ dạng của ta ư?...
....................................................................................................................................................................
...Rừng rậm...
Tại 1 hang động cuối bìa rừng,1 nhóm người đang lên kế hoạch.
-Thiên linh,tại vị trí này,dẫn quân đến chặn đường tên cẩu hoàng đế!
Tay chỉ vào những địa điểm của tử cấm thành trong lược đồ,Vương công công nói và nhận được 1 từ ''rõ'' từ Thiên linh.
-Phụ thân nghĩ việc này sẽ thành công chứ?-Tiểu yến nhìn hắn,lộ vẻ mặt nhút nhát,lo lắng
Hắn thở hắt:
-Đương nhiên rồi,con đừng hỏi nhiều,cứ làm theo chỉ thị của phụ thân là được rồi!
-Hài nhi rõ rồi!-Tiểu yến chắp tay lại,cúi đầu y như nam nhân
...Tại căn phòng nhỏ phía trong tử cấm thành....
-Này,công chúa định dẫn chúng tại hạ đi đâu vậy?-Bạch dương vừa cố cúi người đi trong căn hầm thấp,nhỏ và hẹp vừa hỏi
-Yên tâm đi,đến chỗ ấy hẵng biết!-Nàng trả lời rồi thở dài
Mọi người vẫn đi,vượt qua cái hầm tối tăm,lạnh lẽo đến đáng sợ.
...Huyện An bình...
-Lục soát cho kĩ vào,dù có phải lục tung trấn An bình này lên cũng phải truy ra bằng được tên phản tặc họ Vương!
-Rõ!
Kim ngưu ra vẻ uy nghi,bề thế,chỉ tay vào đám thuộc hạ mà sai.Bỗng trong chàng loé lên 1 dòng suy nghĩ.
Ko đúng,sao mình có thể ngu ngốc mà mắc bẫy nhỉ,giờ này chắc chắn nơi hắn đang ở phải là....Vừa nghĩ đến đó,chàng giật nảy người lên,toát mồ hôi hột.
-Bay đâu,chuẩn bị ngựa,rút về tử cấm thành ngay!
-Dạ!
Tiếng vó ngựa trải dài trên khắp các nẻo đường.
...Trong khi đó...
Nhóm người dừng chân trước 1 cánh cửa gỗ.Nhìn sơ qua thì cánh cửa này có vẻ rất cũ,chưa được tu sửa lần nào.Đảo mắt nhìn xung quanh,cả người Song ngư run lên bần bật:
-Thiên bình tỉ,sao chúng ta phải đến đây vậy?
-Ờ,đúng rồi đó,đến đây chẳng có ích lợi gì,tốt nhất là quay lại đi!-Thiên yết,Bạch dương và cả Bảo bình đều lên tiếng tán thành.Đoạn, định chuồn thì bị Thiên bình gọi với lại:
-Bình tĩnh đã,tỉ đã đoán được lần này Vương công công bỏ trốn chắc chắn sẽ tạo phản nên đây là con đường duy nhất giúp chũng ta tránh nạn và khôi phục nguyên trạng....-Đang nói liến thoắng thì nàng chợt khựng lại,ko thêm lời nào.
Mọi người nghe xong ko khỏi tò mò,mỗi người 1 câu làm mọi chuyện rối tung cả lên thành ra cãi lộn,chỉ riêng Bình nhi là ko nói gì,quay về phía cánh cửa,đẩy nhẹ.
Tức thì,1 ánh sáng mờ ảo màu tím hắt vào làm tất cả khựng lại,quay về phía có tia sáng đó.Cả 1 ko gian đẹp đến chói loà,ko khác gì tiên giới.Chỉ tiếc rằng ở đó ko có mây,bảo toạ liên đăng mà chỉ vẻn vẹn có duy nhất 1 cái tháp cao đến 6 trượng,gồm nhiều tầng lớn nhỏ.
Gìơ đây,mắt ai cũng sáng lên,đây là noiư mà có lẽ cả đời mong cũng chẳng được nhìn thấy.
-Nhìn giống bảo tháp quá!Đẹp thật-Ai cũng xuýt xoa trước tác phẩm tuyệt mỹ này.
Ngay lập tức,Thiên bình cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người bằng 1 câu nói hùng hồn.
-Nếu mọi người muốn biết rõ thân thế của mình thì hãy cùng tỉ đi đến tầng cuối cùng của bảo tháp này nha!
-Hả?Những 100 tầng đó,đi hết sao?-Qủa như dự đoán,mọi người hết nhìn bảo tháp rồi lại nhìn nàng,hét lên và nhận được 1 cái gật đầu của Bình nhi.
Vậy là tất cả :Thiên bình,Ma kết,Bảo bình,Cự giải,Thiên yết,Bạch dương,Song ngư,Xử nữ,Sư tử cùng nhau đi vào tháp với quyết tâm cao độ...
Tác giả thienbinhkute


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net