Chap1 ----- chap5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* * *
Chap 1
Trước quảng trường,1 cô gái tóc màu hạt dẻ ăn mặc vẻ sang trọng đang sải bước trên thảm đỏ trước con mắt khâm phục của mọi người xung quanh và :
- Thiên bình,cô không cần phải đi nhanh vậy đâu! Hãy nghe tôi giải thích!- 1 cô gái trẻ đang bám theo Thiên bình van nài
- An Hi, cô đừng nói nữa,tôi đã nói rồi,tôi ko giúp gì được cô đâu, cha tôi đã quyết định rồi!
- Nhưng... tôi sẽ sửa đổi,đừng sa thải tôi!-Cô gái đó van nài,khuôn mặt tội nghiệp.
Mặc cho cô gái đó tốn bao nhiêu nước bọt,Thiên bình vẫn quả quyết ko giúp và đương nhiên cô ta bị đuổi việc!
......1 năm sau......
- Cô chủ,1 người tên An Hi nhờ công ti chuyển tới cô bưu phẩm này! - Một anh nhân viên vủa nói rất lịch sự vừa đưa hộp quà đó cho cô.
- Lạ nhỉ,bị đuổi việc mà cô ta vẫn gửi cho mình được những thứ này!-Thiên bình ngơ ngác.
Sau buổi phỏng vẫn,cô về nhà như thường lệ,gặp cha và em gái có mái tóc xanh lam ở nhà.Cô chào nhẹ nhàng,khiêm tốn rất khách sáo :
- Song ngư,lên phòng chị một lát đi,nhưng sau 10 phút nữa nhá!
- Chị đúng là ...tính toàn chi li quá!-cô em gái tên Song Ngư cười rạng rỡ nói như trêu đùa.
Đóng cửa phòng cẩn thận và mở hộp quả ra theo yêu cầu của An Hi,cô thấy trong hộp quà có tấm bưu thiếp có nội dung:
''Vào đây cô sẽ có những trải nghiệm thú vị,đây là 1 trò chơi của công ti chúng tôi,bước qua cánh cửa thần kì này,cô sẽ trở thành 1 nhan vật do máy tính sắp đặt''
Thiên bình hơi lưỡng lự rồi mở cánh cửa đó ra và đi vào.Cửa phòng cô bật mở,Song ngư bước vào:
- Chị Thiên bình ơi!- Thấy cánh cửa kì lạ trong căn phòng ko bóng người,Cô thấy có vẻ thú vị nên ko quên đi gọi thêm mấy đứa bạn thân cùng trải nghiệm trò chơi(đã đọc qua tấm bưu thiếp).
5 người họ vừa bước vào cánh cửa thì đã được tận mắt chứng kiến thế giới Đại Hoa (tác giả chế tên đó!),thực thụ mà chúng chỉ được thấy qua tranh ảnh,bài học.Qúa ngỡ ngàng,Song ngư rủ các bạn đi thăm thú khắp nơi,họ ko biết rằng,ở ngoài cánh cửa đó,tại 1 trụ sở ,trên chiếc ghế xoay dành cho tổng giám đốc,1 cô gái tác màu ánh kim mỉm cười,nhủ thầm:
- Rồi các người sẽ biết cảm giác bị nhốt lại như con chim ko thể thoát ra khỏi chiếc lồng tuyệt đẹp!-Và cô ta nói lớn:
- Thiên yết,di giám sát họ đi,đừng làm ta thất vọng!
- Dạ,thưa giám đốc-1 anh chàng có vẻ ngoài có vẻ goài có thể giết chết tâm hồn bất cứ trái tim thiếu nữ nào kính cẩn thưa và nhanh nhẹn đi vào cánh cửa thần kì
- Số phận của chúng sẽ ra sao đây?-Cô ta nhếch mép cười khểnh....
Chap 2
......................................................................................................................................
Trong khi đó,ở thế giới trò chơi,Song ngư vẫn đang cùng các bạn rong chơi qua các hàng phố.Bỗng có 1 đám gia nhân chạy đến chặn họ lại:
- Song ngư tiểu thư,Xử nữ tiểu thư ,lão gia gọi 2 vị về ngay! Song ngư và Xử nữ vẫn còn đang ngơ ngác ko hiểu gì thì đã bị đám gia nhân lôi đi,mãi mới nghĩ ra,khi vào trò chơi,họ được máy tính lựa chọn là 2 tiểu thư nhà họ Đường,với thân phận này họ phải sống và tồn tại ở đây như những NPC khác.Hẳn là những người bạn của họ cũng đã được đưa về nơi cần đến trong thế giới này,cụ thể ở đâu vẫn chưa rõ.
- Nhân mã tiểu thư,Người phủ vương gia muốn đưa cô đến 1 nơi!(NM cũng là người chơi game nha!)
- Cái gì? Lại cái tên Song tử dại gái,chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi!-Nhân mã đập bàn tỏ vẻ tức giận-thôi được hắn muốn đưa ta tới đâu thì ta tới đó . 1 lát sau,Nhân mã xuống kiệu đã giáp mặt ngay cái tên đáng ghét đó.Bỗng có 1 bóng đen vụt qua,nàng ngửi được 1 mùi hương rất thơm,nhưng mùi hương đó làm nàng choáng váng và ngất lịm đi.Lúc tỉnh lại chỉ thấy mơ hồ nhưng cái mặt đáng ghét của cái tên đó thì năng vẫn ko quên nổi.Thấy Mã nhi tỉnh,Song tủ lộ rõ vẻ vui mừng,lại gần hỏi:
- Mã cô nương,thật thất lễ quá,đã đưa cô nương đến đây lại còn làm cô nương ngất xỉu,thật là...bản vương thấy rất lo lắng,cô ko sao chứ?
- May nhờ phúc lớn mạng lớn nên ta mới ko sao,chứ như ai kia lại mong ta chết sớm.-Nàng hất hàm
- Âý,cô nương quả là mạnh mẽ,Song vương ta hổ thẹn,hổ thẹn...Tiểu Yến,đi pha cho Nhân mã tiểu thư chén trà nóng vừa được cống từ Tây vực....
- Khỏi cần,ta vẫn khỏe,ngươi làm như ta sắp chết ko bằng,ta về đây,ko cần tiễn!-Nhân mã chặn họng Song tử là chàng ta vô cùng tức giận:
- Cô nhớ đấy,mối hận này ta nhất định sẽ trả...Hừ
- Song ca ca,có chuyện gì vậy?-1 cô gái xinh đẹp bước vào hỏi han
- Cự giải,muội đi mua ngay cho ta 1 tấc lụa đào về đây!-Chàng nói thẳng thừng
- Ừkm!-nói vậy thôi chứ cô chẳng hiểu gì cả!(Cự giải cũng là người chơi)

Nghe lời anh,nàng đến Tu hoa thôn,ở đó có 1 tiệm vải của bạn nàng,rất đắt khách
- Bảo bình,cho muội 1 tấc lụa đào!
- Muội cần dùng sao?Theo tỉ biết muội thích màu lục cơ mà!-Bảo bình ngạc nhiên(BB:tui cũng là người chơi đó)
- Ai da ,muội ko cần mà là Song huynh cần
- Để làm gì?- Bảo bình dò xét
Sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện,nàng ôm bụng cười,hóa ra trên đời cũng có người phụ nữ ko sợ Song huynh.
......Điện Thiên Nguyệt......
- Ngươi là ai?-Thiên bình sợ hãi khi thấy người tới
- Ta là hoàng thượng,cô mới chuyển đến đây,chắc chưa hiểu gì,cứ từ từ
- Sao lại bắt ta đến đây!
- Nước ngươi bị nước ta chiếm đóng và vua cha của ngươi đã tặng ngươi cho ta nhằm giữ mạng sống cho mình,chắc giờ ông ta đã cao chạy xa bay rồi,ngươi cứ yên tâm tĩnh dưỡng!- Ma kết hoàng đế cười gian xảo
- Ngươi.....ta ko tin,cha ta sẽ đến cứu ta và cho người 1 trận!-Nàng nước mắt lưng tròng
- Mặc kệ ngươi,ta đi đây!
Vị hoàng đế trẻ bỏ đi mặc cho Thiên bình chửi rủa cay nghiệt mình ở sau lưng,nhưng chàng có chút lo âu nên truyền thái y vào nhắc nhở:
- Hãy chăm sóc Bình công chúa cẩn thận,ta nghi ngờ tâm thần cô ta có vẫn đề!
- Dạ,thần sẽ cố gắng!- Vị thái y kính cẩn thưa.
- hhahahahahahaha-Ma kết cười lớn đi về Điện Chân long của mình......
Chap 3
........................................................................................................................................................................................... ....Tu hoa thôn...
- Đây,của muội đó,cầm về đưa cho ca ca đi,khuyến mãi riêng cho muội 1 tấc lụa lục ngọc này!-Bảo bình vừa đưa vải cho Cự giải vừa nói.
- Cảm ơn tỉ tỉ!
- Không cần khách sáo,đều là tỉ muội với nhau cả mà!
- À,đúng rồi!Tiệc sinh nhật lần thứ 18 của muội tỉ có tham gia ko?
- Chắc chắn rồi!
.....Song vương phủ.....
-A,tỉ đến rồi!-Cự giải vui mừng khi thấy Bảo bình đến,nàng diện bộ y phục màu trắng tinh khiết rất đẹp.2 tỉ muội hàn huyên chuyện trò.Bỗng, Cự giải nhắc đến:
-Để muội đưa tỉ đến gặp 1 người,huynh ấy rất tuyệt đấy!-Nói rồi nàng kéo Bảo bình đến bên cạnh 1 anh chàng tuấn tú,trên tay cầm kiếm trông rất uy phong-Đó tỉ xem,đây là Bạch dương,đại nội thị vệ,là hảo hữu với Song ca ca đấy!
Nhìn thấy người lạ,Bảo bình e lệ nhún người:
-Tiểu nữ tham kiến đại nhân!
-Ko có gì,lại đây, ta muốn nói chuyện với nàng 1 chút!-Bạch dương đưa Bảo nhi ra 1 chỗ khác- Chỗ này yên tĩnh hơn rồi,ta được Cự giải cô nương giới thiệu,bảo cô nương có thể chế tạo ra nhiều vật dụng khác ngoài vải vóc?
-Đại nhân khách sáo quá!-Lần đầu được người khác chủ động tiếp chuyện,nàng có đôi chút lo âu nhưng dường như chàng trai tên Bạch dương đã khiến cho nanàg có cảm giác cực kì khó diễn tả
2 người cùng ngồi lại trò chuyện với nhau rất tâm đồng ý hợp.Bỗng 1 gia nhân chạy vào,kính cẩn thưa:
- Thưa đại nhân,có việc gấp,hoàng thượng triệu ngài vào cung ngay!
- Ta biết rồi-chàng đáp và quay sang nàng-ta đi có chút việc,hen ngày tái ngộ
Nghe Bạch dương nói vậy,Bảo nhi có thoáng chút buồn,hiếm khi có người nói chuyện hợp...
- Đại nhân phải đi thật sao?
- Ừm!Vậy nàng muốn ta ở lại làm gì?-Bạch dương nói như trêu đùa làm Bảo bình đỏ hết mặt mũi.
Hơn nữa ,chàng còn ghé sát tai Bảo bình,thì thầm:
- Hẹn gặp nàng sau nha!-Rồi quay lưng bước đi.
Bảo bình đã ko còn biết trời đất gì nữa,''nghe danh sát thủ tình trường của chàng ấy,nhưng ta chẳng lẽ cũng bị hạ gục nốt sao,chẳng lẽ ta chỉ là thú chơi tao nhã của ngài ấy,chán rồi sẽ vứt đi ko thương tiếc?Biết vậy tại sao vẫn động lòng,thật là ngốc quá đi!''
Bảo bình nén xúc động,đi vào sảnh chính thì nghe 1 gia nhân báo cho với khuôn mặt lo lắng:
-Cự giải tiểu thư đòi ra vườn chơi nhưng lúc chúng tôi đi tìm thì ko thấy đâu,tôi lo tiểu thư đi lạc hoặc...bị bắt cóc,trời ơi,làm sao đây,ko tìm ra tiểu thư,lão gia sẽ chặt đầu chúng tôi mất!
-Thật là ...ngươi nói xúi quẩy quá đi,Cự gỉai sẽ ko sao đâu,đi tìm mau lên!-Bảo bình giọng đầy nghiêm nghị nhưng thực chất rất lo lắng
-Còn cô nương?
-Hỏi lắm thế,đương nhiên là cũng đi tìm rồi!-Bảo bình bực bội quát
Cả đoàn người chia nhau đi tìm ,đèn đuốc sáng rực nhưng dường như mọi chuyện đều vô vọng.....
.........Núi Hoàng tuyền....tại 1 cái động...
-Cự giải,cuối cùng cũng tìm được em !- 1 chàng trai vui mừng thốt lên
-Anh là ai?Đây là đâu?-Cự giải hỏi trong ngơ ngác
-Ơ,em ko nhận ra anh?Anh là Thiên yết đây,sao em lại ở đây,vào trò chơi này cùng Song ngư à?-Thiên yết lo lắng tuy nhiên vẫn giữ bình tĩnh
-Anh hỏi lạ nhỉ,Song ngư nào,trò chơi nào...tôi chẳng hiểu gì hết,chắc anh tìm nhầm người rồi!-nàng cười nhẹ,vẻ khó hiểu-Thôi được rồi,anh thả tôi ra được ko?
-Ko,em là cự giải....-Thiên yết vẫn chưa hiểu ra vấn đề
-Ừm,đúng rồi!
-Nhưng em lại ko nhớ mọi chuyện ở thời hiện đại,thôi chết...mụ An Hi đó!
Sau cuộc đối thoại,Chàng đã hiểu ra tòan bộ câu chuyện,rằng:Ai vào trò chơi này đều bị xoá hết kí ức thời hiện đại và dần trở thành NPC của trò chơi....
- An Hi,mụ được lắm,dám lừa ta,ta sẽ cho mụ biết tay vì đã làm hại mọi người và lừa ta....
Chap 4
..........................................................................................................................................Điện Chân long....
-Hoàng thượng vạn tuế,vạn tuế,vạn vạn tuế!-Sư tử và Xử nữ kính cẩn chào hỏi
-Bình thân!-Ma kết thở dài-Sở dĩ ta truyền 2 ngươi tới là vì chuyện vải Lô hồng,loại vải này tuy đẹp và dễ bị nhầm lẫn với các loại vải khác,song loại vải này có tẩm chất độc ,rất nguy hiểm,Xử ái khanh,khanh chuyên trông coi việc sản xuất vải của Đường gia,khanh giải thích thế nào?
Bị nói như vậy,Xử nữ ko khỏi tức giận,hắn giám xúc phạm nhà mình sao?,nhưng vẫn giữ bình tĩnh,trả lời:
-Tâu bệ hạ,vải chúng tôi đã sản xuất rất chất lượng,ko thể có chuyện này đâu ạ!Mong bệ hạ suy xét,chắc đã có kẻ nào cố tình hãm hại!-Đoạn nàng liếc sang Sư tử làm chàng ta giật mình,chẳng là nàng cũng đã ghét tên này từ lâu,hắn luôn bám nàng riết ko thôi,nên tranh thủ đợt này tống cổ hắn đi!
Sư tử đã ngầm đoán ra 7, 8 phần,bèn tâu:
-tâu hoàng thượng,thân làm thái sư,thần ko thể ko lo việc này ,mong hoàng thượng cứ tin tưởng giao cho thần
-Ừm!Các khanh lui ra cả đi!
Xử nữ tức điên lên vì ko làm hắn tức mà càng làm hắn thích thú hơn:
-Tiểu thư,hôm qua tại hạ đến phủ nhà ko thấy tiểu thư đâu,phải chăng...-chàng lại bám theo nàng nhằm có chút địa vị trong trái tim nàng dù chỉ 1 ít
-Hahahaha...-nàng cười lớn-Hôm qua ta đi đâu là chuyện của ta,ko liên quan đến ngươi!
1 câu của Xử nhi đã đủ làm Sư tử đứng trơ ra như 1 tảng đá:
- Vậy nàng đi đâu?Chẳng lẽ ta ko có tư cách được biết hay sao?
- Đương nhiên,thôi,tiểu nữ xin cáo từ..!-Xử nữ nhún người và quay đi như khinh bỉ,Nhưng tại sao,mỗi lần thấy huynh ấy là ta lại thổn thức ko yên,đúng rồi,chắc huynh ấy là con sâu bệnh,ko được lại gần huynh ấy nữa.(T/g:hehe,xử cô nương ko hiểu rùi!).
''Và lí do này bắt đầu từ 1 năm trước,Khi ấy,vì bảo vệ cha mẹ khỏi bọn bắt cóc,Sư tủ đã bị thương trong lúc giao đấu,trong cơn mê,chàng thấy 1 người con gái rất đẹp ở bên cạnh sắc thuốc chăm sóc mình suốt 3 ngày đêm,đến khi hồi phục,đã ko kịp cảm ơn người con gái đó,chỉ nhớ mang máng nàng ấy đeo 1 sợi dây chuyền hình mặt trăng.Một hôm,dạo bước trên con phố đông người chàng thấy mình hình như đã giẫm phải thứ gì ,bèn cúi xuống nhặt,''ko nhầm vào đâu được,chính là nàng,sợi dây chuyền nàng đã đeo''
-Công tử có thể trả tôi chiếc vòng được ko?
Và từ giây phút ấy,chàng đã tìm ra ân nhân của mình,ngày ngày đến thăm nàng,2 người đã trở thành người bạn thân thiết,Và cho đến khi người đó bộc bạch,chiếc vòng cổ đó là do tỉ tỉ tặng,chàng đã hỏi địa chỉ người tỉ tỉ đó,mặc dù có chút thất vọng.Ngày nào cũng đến hậu viên của đường gia,cô gái chàng kiếm tìm đã tìm thấy,nàng xinh đẹp hơn trước,và ko biết Sư tử đã đem lòng yêu nàng từ khi nào,nhưng biết rằng:1 kẻ nghèo hèn như chàng làm sao sánh được với đại tiểu thư nhà họ Đường,chàng chăm chỉ đèn sách và trở thành như ngày hôm nay nhưng phải chăng nàng ấy vẫn ko biết đến tấm lòng chàng?Chẳng lẽ mãi mãi chàng chỉ yêu đơn phương,1 cuộc tình ko kết quả như bao câu chuyện tình mà cổ sách luôn lưu truyền?.........''
...... Phủ thượng thư....
-Ta phải ra ngoài,các ngươi ở lại trông giữ phủ cho cẩn thận!- 1 chàng trai cao quí lên tiếng
-Dạ,Ngưu đại nhân đi bao lâu?-Gia nhân cúi gập người ,hỏi
-Ko lâu đâu!
Thế là chàng Kim ngưu lên đường đi vi hành,Con phố tấp nập người thật làm chàng thích thú ,kẹo hồ lô đường,..đã là quá khứ nhưng vẫn thấy thèm thèm làm sao ý(t/g:Ngưu tham ăn wá!). Đang mải miết suy nghĩ ,bỗng:
-Ái,ngươi đi đứng ko biết nhìn đường à?- Người đâm phaỉ chàng là 1 cô gái,cô ta lớn tiếng quát ,nhưng khi ngước lên nhìn,cô ta bỗng sợ hãi,cúi rạp người:
-Tiểu nhân có mắt mà ko trông thấy thái sơn,xin đại nhân tha tội!
-Ko sao đứng dậy đi!-Được mọi người kính nể,Ngưu ta vui vẻ đỡ Cô nương ấy dậy.
Nhưng khi mặt chạm mặt,chàng đứng trơ ra,mắt ko chớp làm cô nương giật mình:
-Đại nhân.....nhìn gì vậy,Ngư nhi có đắc tội với ngài à?
-Ko,Ngư cô nương....-Chàng vừa nói,vừa nuốt nước bọt- Cô nương xinh đẹp...quá!(t/g:Haizz,ngưu ta dại gái quá!)
Song ngư nghe xong ko khỏi sợ hãi + đỏ mặt + suy nghĩ lung tung:''Hắn tính làm gì vậy,mẹ ơi ,cứu con! ''Chap 5
........................................................................
Song ngư thực sự sốc trước câu nói đó của Ngưu ca.Hắn là ai chứ,là quan thượng thư mà dám chọc ghẹo trái tim thiếu nữ ư?.nghĩ rồi,nàng bỏ chạy.Ngưu ta bây giờ vẫn đứng trơ ra,miệng lẩm bẩm:
-Mỹ nhân,....mỹ nhân...
Từ ngày đó,công việc của Bộ hình thương thư luôn bị trì hoãn vì tâm trí Ngưu thương thư vẫn ko ổn định,bao nhiêu thái y cũng ko thể chữa khỏi bệnh,vì thấy chủ nhân luôn khó chịu trong người,Mọi người đành cho chàng ra khỏi phủ để tâm trí thoải mái hơn.
Như 1 thói quen nhất định,chàng rong chơi trong khu rừng nhỏ mà hàng ngày người cha quá cố vẫn đưa chàng đi hái thuốc,luyện võ.Đang mải mê,chàng nghe thấy tiếng kêu cứu từ đâu đó vọng lại,đến nơi,thật bất bình,chúng dám chọc ghẹo thiếu nữ.Tức khí,chàng nhảy vào cho bọn xấc láo đó 1 trân nhớ đời.Đoạn,chàng quay lại:
-Cô nương,bọn chúng đi rồi,cô...là cô,Ngư cô nương!-Nhận ra người cũ,Kim ngưu vội bế người con gái đẹp tựa Tây thi trong truyền thuyết đang ngất lịm,trông nàng như đang say giấc nồng về phủ.Phải chăng vì sợ giáp mặt,chàng luôn che đi khuôn mặt của mình,nhẹ nhàng chăm sóc cho người con gái ấy,ngày ngày....
......Đường gia.....
Nàng bật dậy,đầu óc mơ màng,căn phòng thân quen đây,nhưng theo trí nhớ thì lúc đó mình đang ở trong khu rừng đó cơ mà,định đi hái thuốc thì lại bị bắt nạt thành ra như vậy,lạ thật....Đang miên man hồi tưởng,1 nữ tì bước vào,tay bê chén thuốc:
-Tiểu thư tỉnh rồi ạ?
-Kì lạ,ngươi có biết sao ta lại ở đây ko?
-Có chứ ạ,Hôm tiểu thư mất tích,bọn tiểu nhân đi tìm trong lo lắng,2 tuần sau,có 1 thiếu niên đưa tiểu thư đến đây,bảo là đã cứu cô và ko cần báo đáp!-Cô nữ tì trả lời
-Vậy chứ ...người đó như thế nào?-Song ngư ngơ ngác
-Dạ...huynh ấy biểu ko được nói với cô nên....ơ thôi,tiểu thư uống thuốc đi,nô tì xin lui trước !-Cô gái ấp úng nhưng vẫn tìm được hứơng giải quyết.
-Ê...được rồi!- Song ngư cũng đành chịu,ko hỏi nữa.
Nhưng cũng từ đó,tâm hồn bay bổng của Song ngư đựợc phép sử dụng,nàng tưởng tượng về vị ân nhân anh tuấn ấy,rồi 2 người bái đường thành thân,...bla..bla....và điều chắc chắn cô sẽ bái đường với vị anh hùng ấy.
.....Mã phủ....
-Nhân mã cô nương,hãy thử chiếc váy này đi!Đó là cỗng phẩm Ba tư đó!- Song tử vẫn ba hoa và mời mọc Nhân mã thử chiếc váy màu Hồng ngọc đó.
-Huynh tưởng tôi rảnh chắc,tôi quen mặc thế này rồi!-Mã nhi hất mái tóc sang 1 bên,đáp
-Cô ko mặc?
-Ko ...mặc!
2 người dung dằng,ko ai thua ai, được 1 lúc,Nhân mã đã thấm mệt,lùi dần vài bước và nàng ko nhận ra rằng mình đang lùi vể phía cạnh bàn.Qủa đúng như dự đóan,nàng ngã ngửa về phía bàn,thấy cảnh tượng đó,Song tử buồn cười đến nỗi rơi cả bộ y phục,ôm bụng cười,ko chịu nổi bị người khác cười vào mặt.Cô nén đau,đứng lên tiếp tục dằng co.Bỗng:
- A...ưm....-2 người ngã đè lên nhau,xoay vòng vòng,bấy giờ,Nhân mã nhận ra cái tên đáng ghét đó đã cướp mất nụ hôn đầu của nàng,nụ hôn mà nàng chỉ muốn dành cho người mình thương yêu
Cái tên đáng chết,hắn đã ...thật quá đáng,....vỏ chuối kia ở trên nền nhà...chẳng lẽ..hắn thả ra,tên ..tên lưu manh.
Hiểu ra đầu đuôi,nhưng nàng ko thể làm gì được vì Song tử ôm nàng quá chặt,chặt đến nghẹt thở,chặt đến nỗi trái tim nàng đã tan chảy,tan chảy ...tại sao?.Lại có hôn sự này,đính ước này?
Tác giả: thienbinhkute
Nguồn: ola


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net