[Chấp Niệm] - Mười ba - Huyễn Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Giấc mộng giống như ức kí

Đẹp mà không đẹp

Đau mà không đau

Chỉ có hối hận..."

Xoạt!

Bóng người thanh mảnh nhanh nhẹn lướt qua từng cái cây, tốc độ của nàng đúng là làm người khác phải kinh ngạc.

Dạ Hoa (Cự Giải) ở phía sau, nhanh chân đuổi theo, lúc trước gặp được tên sát thủ của Thất Sát y đã hạ cương quyết,không thể để mình một thân nam tử, đại trượng phu mà lại chỉ biết có mấy chiêu võ công, chính vì thế y đã ra sức rèn luyện, chỉ trong mấy ngày mà đã tiến bộ vượt bậc. Không phải chỉ đơn thuần là vượt bậc mà còn vượt xa, quá xa người bình thường. Tư chất có nội lực, là do không tập luyện nên mới không mạnh, nhưng nếu đã tập luyện rồi thì có lẽ việc hạ gục mấy tên sát thủ lúc này cũng rất dễ dàng như trở bàn tay thôi.

Nhưng người này không giống với bọn chúng, nàng là nữ nhân, bước đi của nàng thật nhẹ nhàng, phong nhã, từng bước đều như đang dẫm lên hoa. Nhất chính là mái tóc của nàng, giống như dòng nước, có chút gợn sóng nhưng lại óng ả, phảng phất một hương thơm dịu dàng đến người khác, không hiểu đây có gọi là thu hút quá rồi không.

Dạ Hoa (Cự Giải) trong lòng tuy có chút suy nghĩ gây nhiễu loạn, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh ngộ, tập trung vào người trước mắt.

Nàng cũng chỉ không nhanh không chậm để y đuổi theo, đây là cố tình, tự ý biết điều chỉnh khoảng cách của hai người. Dạ Hoa (Cự Giải) tuy đã biết đây chính là cố tình nhưng vẫn không thể dừng bước, cũng không khỏi tò mò. Nàng rốt cuộc là ai, tại sao lại giống với người đó như vậy. Nữ nhân đó, chỉ mới là tấm lưng từ đằng sau nhưng lại rất giống với người xuất hiện ở trong giấc mộng của y.

Đây sao, gặp nàng chính là gặp mộng, thấy nàng giống như đang mơ một giấc mộng vậy...

Không hiểu được đây là ảo ảnh hay là sự thật, chỉ thoáng thấy trong lòng có chút mơ hồ. Mơ hồ là bởi, trong lòng y bỗng dưng lại không còn cảm thấy tức giận, không cảm thấy lừa dối, chỉ biết... Muốn chạm vào nàng...

Bỗng nữ nhân kia dừng lại, chân nàng chạm xuống mặt đất, mấy chiếc lá nằm dưới đất lại bị động bay lên loạn xạ, khung cảnh dưới trăng dường như lại mang nét hữu tình hơn. Dạ Hoa (Cự Giải) cũng theo đó mà dừng lại, đối diện với nàng ta, chỉ thấy đập vào thần nhãn là đôi mắt như phượng kia đang nhìn mình, mà ánh mắt đó của nàng ta lại quá dỗi quen thuộc.

"Đừng đuổi theo ta nữa, không thì người đừng trách!" Giọng nói của nàng vừa mang phần sát khí nhưng sao nghe lại không có chút cảm giác gì là đang hăm dọa cả.

Ngược lại Dạ Hoa (Cự Giải) không chút sợ hãi, chỉ khẽ nhíu mày khó hiểu, "Tại sao lại theo dõi bọn ta? Cô nương là người của Thất Sát?"

Nghe đến hai chữ 'Thất Sát' nàng ta tự nhiên giật mình, đoán rằng nàng có chút không vui, nhưng cũng chỉ nhìn y khẽ đưa tay lên phòng thủ sát khí tỏa ra đã có phần đáng sơ, "Ta là ai không quan trọng. Ta nhắc nhở ngươi tốt nhất đừng nên đi theo ta..."

"Ta vốn không quan tâm mấy lời nhắc nhở đó của cô. Cô theo dõi bọn họ chắc chắn là có mục đích, hành tung tại sao lại bí ẩn như vậy. Còn nếu như cô thực sự là người của Thất Sát phái thì ta càng không thể để cô đi!"

Dạ Hoa (Cự Giải) chuẩn bị sẵn tư thế. Tuy trông nữ nhân này có dáng vẻ mong manh, yếu đuối nhưng có khả năng đây sẽ là một cao thủ, chính vì thế mà y phải đề phòng trước. Thấy Dạ Hoa (Cự Giải) như vậy nàng vốn cũng không mấy quan tâm. Làm sao một giáo chủ như nàng có thể thua trước một người như hắn được, đúng là vô lí, nàng chẳng qua có chút hứng thú mới dụ dỗ, nhưng không ngờ tên này tò mò, lại còn dám vác mặt theo nàng đến tận đây. Thôi thì coi như hắn không muốn thiết sống nữa..

Lúc nãy không phải là nàng theo dõi bọn họ, chẳng qua là nàng đi tìm Dương thôi. Nhưng không ngờ là đi nhầm chỗ, thế nên mới tình cờ gặp bọn họ. Mà thực ra nàng chỉ đứng lại xem giây lát rồi đi ngay, cũng chẳng có ý đồ gì. Bọn họ bị nàng dắt mũi như vậy đúng là rất buồn cười nha.

Mặc Tuyết (Xử Nữ) tuy bên ngoài vẫn còn đề phòng người trước mắt nhưng trong lòng thí lại đang cười hả hê, đấu lại nàng có vẻ còn hơi khó.

"Ta chỉ tình cờ, vốn không có ý đồ gì. Mau đi đi!" Mạc Tuyết (Xử Nữ) liếc mắt nhìn y, chỉ khẽ cảnh báo.

Nàng đương nhiên sẽ không ra tay giết y nhưng người khác thì sẽ có, nhất là Dương. Nàng biết lúc nãy Dương cũng đang đi tìm nàng, đương nhiên Dương nhanh nhẹn, thông thuộc địa hình rồi cũng sẽ sớm tìm ra nàng, nhưng nếu như để Dương thấy hắn ta ở đây. Hắn ta chỉ có con đường chết. Vì thế nàng mới bảo hắn ta đi. Cho dù hắn có thiết tha chết như thế nào thì cũng không thể để người của Thất Sát làm mấy việc này, nhiệm vụ nàng đưa ra không phải là giết người, chẳng qua nàng trong khi đang còn làm giáo chủ, nàng chỉ muốn tạo chỗ dựa vững chắc cho phái, sau này ai kế nhiệm nàng điều đó hoàn toàn nàng không để tâm đến.

"Dạ Hoa ta trước giờ chưa từng sợ! Còn chần chừ, sao không xông lên đi?" Y hằn giọng, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng.

Mạc Tuyết (Xử Nữ) nghe đến cái tên tự dưng trong lòng không khỏi bối rối, nàng cũng không biết vì sao nàng lại như vậy. Chỉ biết người trước mắt nàng chính là hắn. Nam nhân đó tại sao lại xuất hiện ở đây, tại sao lại là hắn ta? Không lẽ hai người lại có duyên như vậy sao, nhưng gặp nhau trong mấy tình cảnh này thì. Có hơi kì lạ không.

"Ngươi... Là ngươi?"

Bỗng dưng nàng run lên, nhưng không phải vì sợ mà là thứ cảm giác đó lại ùa về. Cả đoạn kí ức đau thương kia lại thức tỉnh, khiến cho tâm trí nàng hỗn loạn.

Cảm giác lại có chút đắng cay, lại có chút mật ngọt. Mạc Tuyết (Xử Nữ) chỉ biết người trước mắt không phải là y, cho dù có giống đến cách mấy cũng không phải, tuyệt đối không phải. Tại sao nàng lại cứ vọng tưởng, tại sao lại cứ nhớ đến một người đã không còn tồn tại trên dương thế, một người đã rời xa nàng để lại bao nhiêu cay đắng cho nàng. Thứ tình cảm mà vốn không thể nào dứt bỏ đó tại sao lại khiến nàng đau khổ như thế.

Mạc Tuyết (Xử Nữ) đổ gục xuống, nàng chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo chạy đến trước mắt nàng, đỡ lấy thân hình nhỏ bé của nàng, thầm gọi nàng. Mặc Tuyết (Xử Nữ) chỉ cảm thấy ảo ảnh trước mắt biến dạng, trong lòng cứ dấn lên một nỗi nhớ vô hình, không tài nào kìm lại được. Nỗi nhớ ấy cứ bùng lên, vùng dậy, thoát khỏi tâm trí của nàng, thoát khỏi cầm xích nàng cất giữ...

"Cẩn Ngôn... Đừng rời bỏ ta... Ta không giết người nữa, cũng sẽ không hại ai nữa. Cẩn Ngôn, quay lại đi!" Nàng đưa tay lên không trung, chỉ muốn được chạm vào gương mặt đó.

Nước mắt nàng tuông ra, trong ánh mắt là cả một đoạn sầu tương tư, khó có lời nào bày diễn được, cũng khó có ai hiểu được.

Dạ Hoa (Cự Giải) thấy nàng bỗng dưng ngã xuống thì lập tức không hiểu sao lại chạy đến bên cạnh nàng, đỡ lấy nàng, không chỉ vậy mà y còn bất ngờ hơn đó chính là ánh mắt mà nàng nhìn y. Không giống như hai người xa lạ, mà giống như đang nhìn ai đó bằng cả thứ tình cảm chân thành nhất. Cánh tay nàng dường như đã không chủ động được, bỗng dưng đưa lên chạm lấy gương mặt của y, lại còn gọi tên của ai đó, người nàng đổ mồ hôi, giống như đang trong cơn mê sảng.

Thú thực trong hoàn cảnh này thì không nam nhân nào có thể chối từ được, nhưng Dạ Hoa (Cự Giải) lại khác, y chỉ tò mò người mà nữ nhân này đã gọi tên đó là ai, nhưng có lẽ người đó rất giống với y. Dạ Hoa (Cự Giải) nhìn đôi mắt của nàng rất quen, hình như đã gặp qua nhưng lại không nhớ, liền đưa tay gỡ chiếc khăn che mặt của nàng ra.

"Là nàng!?"

Dạ Hoa (Cự Giải) trong lòng có chút sửng sốt, nếu như không phải hôm đó có nàng ra tay tương trợ thì có lẽ tên sát thủ kia đã có cơ hội hạ thủ với y rồi. Nếu như đã gặp được ân nhân của mình thì nhất định phải trả nàng món nợ đó.

Nghĩ đến đây Dạ Hoa (Cự Giải) không ngần ngại vòng tay qua eo của nàng, nhấc bổng nàng lên không trung, nhanh chóng tiến về kinh thành.

Mạc Tuyết (Xử Nữ) lúc này đã không còn đủ tỉnh táo, nếu như không phải nàng bị kích động thì chất độc tồn tại bên trong cơ thể sẽ không dễ dàng có cơ hội tái phát, cũng không khiến nàng ra nông nỗi này. Thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu, cơ thể có cảm giác nóng bức, lại lạnh lẽo không phân định rõ được là nóng hay lạnh. Đầu nàng thì lại rất đau, chân tay nàng tê lại, thực sự chỉ biết tự mình chìm đắm vào hỗn loạn.

Dạ Hoa (Cự Giải) đã nhanh chóng dem nàng đi đến một y quán gần kinh thành. Nơi đây đang có lễ hội thế nên y quán cũng không làm việc. Đúng là xui xẻo.

Vậy mà không hiểu thế nào Dạ Hoa (Cự Giải) lại đem nàng về đến tận nhà mình, hơn nữa lại còn để nàng nằm trên giường của y. Lập tức cho truyền người vào chuẩn bệnh. Ây da, đã có lệnh từ phủ của Tể tướng đại nhân, có tên thầy thuốc nào mà dám bất tuân a.

"Thế nào rồi?"

Dạ Hoa (Cự Giải) từ từ đắp chăn cho nàng, nhẹ nhàng nhìn nàng một lúc lâu rồi mới đi hỏi đại phu.

"Cô nương này lúc trước có vẻ bị trúng phải một loại độc dược. Độc tính lại cực mạnh, có lẽ đã được giải nhưng lại không thể hết hoàn toàn nên tồn đọng lại bên trong cơ thể. Phát tác lúc nào cũng không thể biết được!"

Nghe xong mấy lời này Dạ Hoa (Cự Giải) tự nhiên cảm thấy trong lòng có chút nhói. Kì lạ, rốt cuộc thân thế của nàng là ai, tại sao lúc trước nàng lại bị trúng độc? Càng kì lạ hơn là những gì nàng đã nói.

"Vậy không có cách gì giải hết được độc tính trong người hay sao?"

"Cách thì không phải là không có. Chỉ là..." Ông dừng lại một lát, "Chỉ là loại thuốc đó rất hiếm có. Trăm năm mới nở một lần. Cô nương này e rằng đã hết hi vọng."

Nét mặt y có thoáng chút buồn, "Vậy sao."

"Lãnh công tử, ngài cũng đừng thất vọng. Tôi đã giúp tiểu cô nương ấy giải độc theo cách thông thường cũng chỉ kìm hãm được đôi chút. Cứ theo đơn thuốc này có lẽ sẽ giúp cô ấy không bị tái phát nhiều lần."

Đại phu cầm tờ giấy, viết viết vào đó mấy loại thuốc, cách nấu thuốc, liều lượng,. Rồi đưa nó cho Dạ Họa (Cự Giải), dặn dò mấy thứ rồi thu xếp dụng cụ.

"Đa tạ."

Dạ Hoa (Cự Giải) chỉ cảm thấy mình vô dụng, đến ngay cả ân nhân cứu mạng của mình mà cũng không thể làm gì để giúp nàng được thì đúng là rất vô dụng.

Thở dài một hơi rõ, Dạ Hoa (Cự Giải) từ từ tiễn đại phu ra về. Đến khi quay lại đã thấy nàng có vẻ đã tốt hơn trước, vẻ mặt nàng cũng đã dịu lại, không còn thở gấp gáp như lúc nãy. Đúng là làm cho người khác phải hoảng sợ.

Nhưng bây giờ nhìn lại đúng là nàng ấy rất đẹp. Dung mạo này giống như là sương mù vậy, mờ ảo. Chỉ sợ chạm vào sẽ tan biến mất. Không hiểu sao bây giờ y cũng không quan tâm đến chuyện nàng là ai, có phải là người của Thất Sát không. Mấy điều đó tự nhiên rồi cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng bây giờ chính là đợi nàng ấy tỉnh lại, mọi chuyện tự khắc sẽ được làm rõ.

***

"Nghe lời ta, mau bỏ kiếm xuống."

Mạc Tuyết (Xử Nữ) thấy mình đang đứng giữa không trung rộng lớn, chỉ thấy trước mắt là Cẩn Ngôn. Là chàng, đích thị là chàng, ánh mắt đó vẫn là ánh mắt ấm áp, tất cả giống như một đoạn kí ức vội tràn về tâm trí nàng. Mạc Tuyết (xử Nữ) chỉ thấy trong tay nàng là kiếm, muốn buông bỏ nhưng lại không thể làm được.

Nàng nhớ rồi.

Hóa ra là vậy, nếu như không phải hận trong lòng nàng quá lớn thì Cẩn Ngôn của nàng cũng không phải chết. Nàng yêu y như sinh mệnh của chính mình. Từ trước đến nay trong tâm trí nàng, giáo chủ của Thất Sát là một con người dịu hiền, ấm áp nhất mà nàng từng biết. Y là người đầu tiên chấp nhận nàng, cười với nàng, còn dạy cho nàng võ công.

Y là như vậy, tâm nàng lại không phải sắt đá, Mạc Tuyết (Xử Nữ) nàng e rằng đã toàn tâm toàn ý một chữ tình với Cẩn Ngôn.

Nhưng rồi sao, nàng điên loạn giết người. Không cần biết là ai, chỉ cần lại gần nàng lập tức người đó sẽ chết.

Xoạt!

Máu tươi đổ như thác, thấm đẫm cả một vùng trời. Nàng hét lên đau đớn, tại sao, tại sao lại lao vào cản nàng? Tại sao lại không để nàng báo thù? Tại sao lại tự lấy thân mình để chắn đường kiếm của nàng?

Cẩn Ngôn, có phải chàng muốn ta sau này phải cô độc một mình, có phải chàng để ta phải dằn vặt bản thân, đau đớn suốt quãng đời còn lại phải không? Chàng như vậy, chàng đi mất rồi, bỏ ta lại như vậy, chàng đành sao?!

"Cẩn Ngôn... Đừng rời bỏ ta... Ta không giết người nữa, cũng sẽ không hại ai nữa. Cẩn Ngôn, quay lại đi!"

Mạc Tuyết (Xử Nữ) tay buông kiếm, nàng hét lên giữa không trung, cuồng loạn đến bên cạnh y, nước mắt nàng tuôn như mưa nhưng vẫn không thể khiến cho người chết sống lại. Nàng lập tức lôi ra trong người là loại độc dược cực mạnh, uống cạn... Rồi chỉ nằm xuống bên cạnh y, chỉ nhớ lúc đó Cẩn Ngôn đã nói với nàng một câu.

Chỉ một câu nói, cả đời này cũng không quên được!

"Sau này đừng để hận thù che mờ tâm trí. Ta không muốn nàng bị vấy bẩn. Tiểu Tuyết Nhi, ta yêu nàng."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net