Chương 16.1: Bỏ Quên Điều Gì Đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một loạt biến cố xảy ra ở phố chợ quỷ quái này, Thủy Bình ôm chặt Song Tử chạy muốn điên, Song Tử lại không ngừng khóc lớn khiến cho đủ kiểu ma quỷ nhìn theo. Nhiều khi Thủy Bình muốn vứt ả sư muội này đi cho rồi, nhưng trách nhiệm của một vị sư huynh là "anh cả như cha", khiến y không tài nào bỏ mặc cô được. 

Sau một hồi khóc đến mắt sưng húp, cô ả cũng ngưng khóc và chuyển sang chế độ đăng xuất tạm thời. Thủy Bình mới có thể cắt đuôi đám ma quỷ.

Thủy Bình dựa theo chỉ dẫn trước kia của sư phụ mà đi đến một tòa lầu các lớn. Nhìn ánh đèn nguy nga của nó, y hơi do dự, nhưng sau cùng vẫn đi vào.

Tại đây thì y gặp lại đại sư huynh của mình và Mã sư muội đang ngồi uống trà xem kịch.

Ba người sững sờ nhìn nhau, rồi hai người kia khó hiểu nhìn Song Tử đang bất tỉnh nhân sự.

"Nàng chỉ ngủ chút thôi, không có gì đâu!" - Thủy Bình vội giải thích.

Hai người kia nghe vậy liền thở phào.

"Chúng ta phải làm gì đây?" - Thủy Bình giao lại Song Tử cho Nhân Mã, y cũng ngồi xuống nhìn xem vở kịch đang diễn trên sân khấu là gì.

"Đây là một lầu rượu nổi tiếng ở thủ phủ Địa Giới, ít nhiều gì cũng có tay sai trong Quỷ Chánh Cung ra vào." - Thiên Bình rót cho Thủy Bình một tách trà.

Quỷ Chánh Cung giống như hoàng cung của Nhân Giới, là nơi ở của những quỷ tu ma tu có sức ảnh hưởng lớn. Bọn họ cũng có bộ máy chính quyền như Nhân Giới, cũng biết quản lí trong ngoài địa phận, cũng có phân chia ra nhiều địa phương nhỏ, nhiều chức vụ để dễ bề kiểm soát. Nhìn vào trừ kẻ đứng đầu là quỷ ma ra thì tất cả đều giống với Nhân Giới.

"Sau đó thì chúng ta sẽ bám theo bọn chúng, lẻn vào chánh cung?" - Thủy Bình nhận trà, nhưng y hơi e ngại không dám uống - "Nếu vậy thì sao ta nhận ra đâu là bọn chúng?"

Thiên Bình uống trà làm tiên phong - "Bọn chúng có đặc điểm để nhận dạng." - Hạ tách trà xuống bàn, y chỉ tay về phía một tên mặc một bộ đồ nghiêm trang có sắc chủ đạo là đen có viền đỏ - "Như hắn ta."

Nhân Mã và Thủy Bình nhìn theo hướng tay y chỉ, sau đó liền nghe thấy tiếng y vội vã đứng dậy.

"Con mẹ nó, là hắn đấy! Mau mau đuổi theo!" - Thiên Bình vội vàng đeo lại túi hành lí, Nhân Mã và Thủy Bình cũng bị y làm cho vội vã theo.

Nhân Mã thay Thủy Bình cõng Song Tử, cô cùng hai vị sư huynh bám sát nhất cử nhất động của mục tiêu, cứ như thế cho đến khi bọn họ cùng nhau ra khỏi lầu rượu.

Trước khi ra ngoài hẳn, Thiên Bình giả vờ bị xô đẩy va phải người kia. Y làm như vậy chứng tỏ y rất liều, vì bọn họ không ai biết được người kia sẽ phản ứng ra sao. Nhưng hắn ta đã chọn bỏ qua vì sự vội vã. 

Y phục của hắn trông có vẻ sang trọng, theo sau hắn còn có một dàn tay sai, xem ra hắn làm chức không nhỏ. Hắn cũng bước lên một cỗ xe rất có đầu tư, tốc độ cũng không thể xem thường, nó còn chẳng chạy nữa cơ, là bay luôn đấy.

"Chết nỗi, sao ta đuổi được!?" - Nhân Mã nhăn mặt nhìn sang hai vị sư huynh đang có vẻ đăm chiêu - "Đừng bảo là cứ ngự kiếm đuổi theo nhé?"

"Ai lại đần thế chứ?" - Thủy Bình lục trong túi đồ của mình lôi ra một chiếc la bàn, y khiến cho Nhân Mã phải trợn mắt đánh giá.

Nhân Mã chưa kịp hỏi kế sách của Thủy Bình là gì, Thiên Bình đã thả lên la bàn mấy sợi tóc.

Lại không đợi Nhân Mã lên tiếng, Thủy Bình đã bắt đầu thi triển thuật pháp, mặt ngửa của la bàn sáng rực, từ la bàn phóng ra một tia sáng, tia sáng ấy chiếu dọc con đường bên cạnh chỗ bọn họ đang trốn.

"Con đường đây rồi." - Thiên Bình nhếch môi cười, vẫn là y tiên phong đi trước, theo sau y chính là Thủy Bình cầm la bàn.

Nhân Mã cũng vội vàng cõng Song Tử đứng dậy đi theo - "Chờ muội cái nào!"

Song song khoảng thời gian này, Thừa Vận đang trong thời gian xét vòng thi cuối.

Bằng một vài chuyện không biết tại sao lại có, vòng thi cuối đã bị tạm hoãn. Ba nàng thiếu nữ vẫn chưa có cơ hội thi thố gì. Nghe bảo sẽ dời đến ba ngày sau, cứ thế thì đại điển năm nay sẽ trở thành đại điển dài nhất trong lịch sử.

Trời trở về đêm, Thừa Vận nhận được báo cáo có kẻ đột nhập. 

Kẻ đột nhập là một nam tử, trên người hắn ngập tràn khí tức của ma tu, hắn còn chẳng biết hối cải, mặc cho bị trói rất chặt, hắn vẫn không ngừng khiêu khích đệ tử của tông môn.

Ba nàng thiếu nữ không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng do kẻ đột nhập lại xuất hiện ở dãy phòng của các nàng, khiến bọn họ không muốn cũng phải bị kéo đi xem.

Bọn họ nửa đêm phải khoác lại đồng phục, dạo này có nhiều chuyện phải lo khiến bọn họ rất mệt, giờ còn bị lôi đầu dậy, ai ai cũng uể oải.

Khi bọn họ đến đại sảnh để xem mặt kẻ đột nhập, cả ba đồng thời bị hắn làm cho đứng tim. Sững sốt nhất vẫn là Song Ngư, cô từ buồn ngủ chẳng chịu được trở thành không thể tỉnh táo hơn.

Ở sảnh không chỉ có các môn đệ, còn có sự góp mặt của chưởng môn và vị mà Cự Giải gọi là Thương huynh.

Trong khi ánh nhìn của Bạch Dương và Song Ngư dán lên gương mặt quen thuộc của kẻ đột nhập, Cự Giải lại hoang mang nhìn về phía chưởng môn. Cô tự hỏi tại sao lão và vị kia lại đứng ngang hàng, y còn thẳng lưng trông rất nghiêm.

"Giải sư muội, Dương sư muội, Ngư sư muội, hắn không khai rõ ràng, chỉ khai rằng bản thân đến để đưa các muội đi." - Một vị sư huynh đứng canh ngay bên cạnh kẻ đột nhập đã lên tiếng giải thích - "Huynh biết các muội mệt, nhưng vì hắn nên phải làm phiền các muội rồi."

Lời này cho biết việc mọi người gọi các nàng dậy là bất đắc dĩ, nếu có trách thì phải trách kẻ đột nhập đang bị chế ngự đây.

"Tụi này thì có gì mà phải đưa đi chứ...?" - Song Ngư khó hiểu gãi đầu, Bạch Dương bên cạnh cũng gật gật đồng ý với câu hỏi của đứa em út.

"Các muội nghĩ thử xem, trên người hắn đầy khí tức của ma tu, nếu hắn đưa các muội đi, chắc chắn sẽ đưa các muội đến Địa Giới. Ở đó có vô vàn yêu quái thích ăn thịt người, đặc biệt là trẻ con xương thịt giòn mềm."

"Đối với ma tu mà nói, thịt trẻ con rất bổ đó."

"Chuyến này mà bị đưa đi thì chắc chắn không thể quay trở về đâu."

"Hắn nói muốn đưa các muội đi, mà các muội vốn dĩ có năm người, Mã sư muội và Song sư muội lại mất tích trước, có khi nào..."

Cả ba nàng thiếu nữ chỉ vô tình nghe được ai đó nói thế thôi, nhưng vô thức cả ba cũng nghĩ tới điều đó có thể xảy ra. 

Song Ngư hùng hổ đi tới trước mặt kẻ đột nhập, cô giận dữ tóm chặt cổ áo hắn xốc lên, hành động đó của cô khiến các vị môn đệ xung quanh sững sốt muốn đưa tay ra ngăn cản.

"Tên khốn kiếp! Các tỷ tỷ của ta đang ở đâu!? Ngươi đưa các tỷ tỷ của ta đi đâu rồi!?" - Song Ngư gào vào mặt hắn, đầu cô lóe lên ý nghĩ, có khi Nhân Mã và Song Tử mất tích chỉ là phần nhỏ trong công việc của hắn, chắc chắn hắn có liên quan đến cả chuyện Chu tỷ tỷ từ chối nhận tỷ muội bọn họ.

Sau khi chia tay ở khuôn viên lúc ấy, bọn họ không thể tìm thấy Chu Xử Nữ, nàng như bốc hơi khỏi thế gian, có chạy khắp Thừa Vận cũng chẳng thấy nàng.

Đáp lại vẻ mặt đầy phẫn nộ của Song Ngư lại là một điệu cười khẩy.

"Mấy người đó có đủ hết hai chân, sao ta quản được vị trí của họ chứ." 

"Ngươi đưa các tỷ ấy đi mà! Sao ngươi có thể không biết!?"

"Thế ngươi có muốn ta đưa ngươi đi tìm họ không?"

Mọi người xung quanh bị lời nói của hắn làm cho sợ hãi, xung quanh hắn cũng tản ra làn khói đen huyền, ngay cả Song Ngư cũng phải thả cổ áo hắn ra mà lùi lại.

..............................



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net