Chương 17.2: Trục Hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nay là 6/5/2024, là ngày thi sau một ngày nghỉ của Cá, ngày 9/5/2024 là có chương tiếp theo, hôm đó cũng là ngày thi sau một ngày nghỉ của Cá luon ψ(._. )>

---------------------------------

.........

"Đồng môn à." - Thiên Yết hừ nhẹ.

Không biết hắn đã giấu khăn tay ở đâu, nhưng khi lấy ra lại là một chiếc khăn vô cùng sạch. Hắn dùng khăn lau đi chỗ máu văng đầy mặt mình, khiến cho chiếc khăn đang trắng tươm liền bẩn thỉu. Nhưng lau xong, hắn vẫn từ tốn cất chiếc khăn bẩn ấy vào người, không có ý vứt bỏ.

"Ma tu với ma tu, không phải đồng môn thì tính là gì?"

"Ngươi đánh đồng ta với bọn họ sao?" - Thiên Yết phụt cười - "Tiên nhân các người cổ hủ thật, chẳng biết thực tại có cái gì cả."

Sư Tử khều nhẹ Kim Ngưu, nhỏ giọng hỏi y - "Chân nhân, hắn là ai vậy..? Ma tu..?"

Kim Ngưu chưa kịp trả lời, Thiên Yết đã lớn tiếng nói qua - "Đúng rồi đó cậu trẻ à, ta là ma tu, không biết gì về ta thì hỏi ta này, đừng có hỏi cái kẻ chẳng biết cái thá gì kia."

Giọng hắn có ý cười trêu chọc Kim Ngưu, khiến cho mặt y đen lại, bàn tay cũng siết chặt thành nắm đấm.

Sư Tử vì phong thái ung dung của hắn và sự giận dữ của y làm cho khó xử, cậu không biết mình có nên đứng ra hòa giải hay không.

Thiên Yết thu lại vẻ đắc ý, chậm rãi nhỏ giọng nói một câu - "Ma tu đều không phải người tốt." 

Sư Tử kinh ngạc nhìn hắn, điều cậu không ngờ là chính hắn đã nói hắn không tốt. 

"Ta không có ý đó..." - Sư Tử sợ rằng hắn hiểu lầm cậu đánh giá tệ hắn, điều này có thể khiến hắn không vui.

Cậu biết Kim Ngưu sẽ không bảo vệ cậu, cậu sợ rằng mình sẽ bị hắn dí chạy trối chết, hắn là ma tu mà.

"Nói sao thì, đây không phải nơi nên đến, mấy người nên quay về thì hơn."

"Ngươi có mục đích gì?"

"Hở? Hỏi ta à? Ta không có gì cả, tùy tiện chém giết làm thú vui thôi. Ha ha, ta là ma tu mà."

Ma tu thú tính rất cao, bọn họ gần như coi sinh mạng là cỏ rác, mạnh thì sống, yếu thì chết, đó là quy luật.

"Ngươi không tùy tiện, ngươi có mục đích riêng."

Thiên Yết bị lời của y làm cho thay đổi sắc mặt. Hắn trừng mắt với y, trong ánh nhìn có tia chán ghét.

"Ngươi không thể quản ma tu trong chính lãnh địa của ma tu." 

Nói rồi hắn vút đi mất, để lại Sư Tử đang còn ngẩn người và Kim Ngưu đang trầm tư.

"Chân nhân, hắn..."

"Bỏ qua."

Kim Ngưu đá mấy xác chết bừa bãi kia sang hai bên, y đi đến cánh cổng, tự mình vung một chưởng khiến cho cửa mở tung. 

Sư Tử lật đật theo sau, nhưng ngay lập tức cậu phải lùi lại, vì sau cánh cửa có không ít quỷ ma đang đứng chờ.

Ý nghĩ bỏ chạy lại lóe lên trong đầu cậu, khiến từng bước lùi của cậu dài hơn. Khi cậu quay lưng chuẩn bị chạy, cổ áo cậu lại bị cánh tay ai tóm chặt lấy, kéo cậu ném thẳng về đám quỷ ma kia.

"Bài kiểm tra của ngươi đó, lên cho bổn tọa!" 

Còn ai ngoài Kim Ngưu nữa, Sư Tử thế mà quên mất y ngoài không thể cứu cậu ra thì còn biết tạo thử thách cho cậu.

"AAA! Rõ ràng là ngài muốn giết ta mà!!" - Sư Tử hét một cách thất thanh.

Mặc dù cùng là Quỷ Chánh Cung, bảy người nào đó vẫn đang đuổi theo bóng đen.

Các nàng thiếu nữ cứ cảm thấy sức lực mình mất dần, từng bước đi cũng nặng nề một cách kì lạ. Do nghĩ rằng bản thân đã chạy đến thấm mệt, yếu một chút cũng là một điều bình thường, họ mặc kệ sự kì lạ đó mà tiếp tục chạy.

Bọn họ đuổi theo bóng đen đến khi thật sự mất dấu, cuối cùng thì dừng lại trước một cung điện lớn tỏa ra đầy khí lạnh.

Sự u uất của nơi này khiến bọn họ run người. 

Nhân Mã cầm bản đồ, giờ đây cô mở ra xem, nhìn hình vẽ mô phỏng trên bản đồ rồi nhìn lại cung điện trước mắt, rồi mắt lại đảo xung quanh xem cách sắp xếp.

"Nơi này là điện Đới Doanh?" - Nhân Mã sau khi đánh giá xung quanh thì chốt lại một câu.

"Chắc chắn rồi, nó có bảng hiệu kìa." - Bạch Dương chỉ tay về chiếc bảng ở trên cao đính ở trên đầu cánh cửa cổng lớn.

Chiếc bảng ấy nền đen chữ vàng, chạm khắc hai con rắn đen đường vảy vàng đang quấn quanh khung viền đỏ. Chữ viết to rõ ba chữ "Điện Đới Doanh".

"Bóng đen kia dẫn chúng ta đến đúng nơi thật." - Thiên Bình vẫn luôn cảm thấy không hiểu, y không nhìn ra bóng đen kia là người hay vật, đó trở thành điều y trăn trở nhất lúc này.

Hai vị sư huynh gạt các sư muội của mình ra sau lưng, họ tiên phong đẩy mở cửa điện Đới Doanh. Kết quả là chưa kịp chạm vào cửa, cửa điện đã tự mở ra, lại còn mở rộng nữa, như đang mời gọi bọn họ đi vào.

Thiên Bình giơ một tay chắn ngang khi mọi người có ý định đi vào, y trừng mắt quan sát khung cảnh bên trong, thế mà nơi này lại không có một bóng người, lại còn tối tăm âm u tĩnh mịch, từng đợt khói sương lạnh lẽo cứ bay bổng trong không khí, khiến cho ai ai cũng sởn gai ốc.

"Nó còn vắng hơn cả điện Thể Hồ khi về đêm." - Thủy Bình không thôi trợn mắt, sự vắng vẻ này làm cho y cảm thấy kì quái.

Điện Thể Hồ của Nhân Giới cũng có vai trò giống như điện Đới Doanh của Địa Giới vậy, chính là nơi để thiết triều và thiết yến.

Bóng đen một lần nữa xuất hiện, nó hằn trên cánh cửa của căn phòng đối diện bọn họ, dáng người vô cùng quen thuộc. Nó giống như có người đang đứng ở đó hơn là một cái bóng.

"Chu tỷ tỷ!" - Năm nàng thiếu nữ cùng nhau reo lên.

Trong khi đó hai vị sư huynh vẫn không dám tin vào mắt mình - "Chu... Chu sư tỷ thật sao..?"

Bóng đen vẫn giữ y tư thế đó rồi dần mờ đi, cửa của căn phòng ấy cũng mở ra.

Tiếng cửa mở khiến nhịp tim của bọn họ trở nên hỗn loạn, hơi lạnh từ căn phòng cũng tràn ra. 

Cánh cửa dần mở toang, bọn họ dần nhận ra đó không phải là một căn phòng bình thường, mà là một triều đường trải thảm đỏ dẫn vào bên trong sâu hút.

"Đúng là điện Đới Doanh rồi..."

Họ chậm rãi tiến vào điện Đới Doanh, giẫm lên thảm đỏ mà đi.

Bên trong thế mà có người đang ngồi trên ngai vàng. Dáng ngồi của gã rất lười biếng, khi thấy bọn họ liền chỉnh lại dáng ngồi nghiêm chỉnh hơn. Có vẻ gã đã chờ rất lâu rồi.

Gã khoác áo đen thêu chỉ vàng nổi lên hình vảy rắn, chỉ có một nửa gương mặt bên trái có da thịt, bên còn lại lộ rõ xương trắng muốt, tay phải của gã cũng chỉ có xương.

Vẻ ngoài đáng sợ đó của gã khiến các nàng trốn ngay ra sau lưng hai vị sư huynh.

"Chậm chạp thật, bổn tọa chờ các ngươi đến phát điên rồi!" - Gã gầm gừ trách móc bọn họ.

Bọn họ tròn mắt nhìn nhau, tự hỏi tại sao gã lại biết bọn họ sẽ tới.

"Các ngươi đã đứng trên lãnh địa của bổn tọa, lại không có bất kì sự cho phép nào."

Gã đứng dậy rời khỏi ngai vàng, từng bước đi xuống bậc tam cấp, tiến đến trước mặt bọn họ.

Đương nhiên bọn họ sẽ lùi lại sát gần nhau.

Thiên Bình cùng Thủy Bình gạt các nàng sư muội ra sau lưng, các nàng cũng phối hợp nép vào lưng hai vị sư huynh, chỉ đưa cặp mắt nhìn kẻ có bộ dạng đáng sợ kia đang tiến gần.

Dưới chân bọn họ bỗng xuất hiện một vòng tròn trận pháp phát ra ánh sáng đỏ rực như máu. Nguồn năng lượng từ trận pháp khiến cho bọn họ cảm thấy bản thân như đang mất dần sức lực, đầu óc trở nên mơ hồ, kiếm từ tay của hai vị sư huynh cũng dần rơi xuống.

Nhưng trong giây phút đó, hai vị sư huynh lại bị đánh ra khỏi trận pháp, trong trận chỉ còn trói buộc năm nàng sư muội của họ.

Thiên Bình lấy lại minh mẫn liền muốn xông pha phá trận, tiếc là y vừa rút kiếm thì bị gã đáng sợ kia gọi quỷ ma ra bao vây, muốn đến được trận pháp thì phải đánh được đám tay sai này.

Các nàng ở trong trận khổ sở ngã khuỵu trên đất, đau đến mức mắt ai cũng không thể mở được, từng nhịp thở ra vào vô cùng nặng nề. 

Phận làm sư huynh, Thiên Bình không thể để yên, y càng muốn nhanh chóng hạ hết đám tay sai để giải vây cho các sư muội. Nhưng vì hành động không có sự kĩ lưỡng, càng bộc lộ rõ vẻ lỗ mảng, y càng bị quỷ ma đánh phải.

Thủy Bình không phải không yểm trợ đại sư huynh, nhưng y không thể cản được sự cố chấp không màng nguy hiểm của anh trai, dù y có giúp anh trai đỡ đòn của kẻ này, anh trai của y cũng tự lao vào đòn của kẻ khác.

"Đúng là tự mình vào tròng mà! Ha ha!" - Gã ta dang rộng đôi cánh tay, cả người gã tỏa ra khói xanh lam sẫm, cùng với điệu cười đáng sợ - "Bổn tọa đã chờ ngày này lâu lắm rồi! Lâu lắm rồi!"

Khói xanh bay đến quẩn quanh các nàng thiếu nữ, màu khói càng đậm, mặt mày của các nàng càng trắng bệch.

"Đưa hồn các ngươi cho bổn tọa nào!" 

Tiếng cười của gã lập tức vang vọng khắp triều đường.

.......................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net