Chương 18.1: Thời Niên Thiếu Của Ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ suy tới rồi e!

--------------------------------

Có một đứa bé gái sinh ra ở một ngôi làng nằm trên núi. 

Ngay từ khi sinh ra đã có hương thơm của hoa sơn trà, nàng luôn thu hút mọi nam tử, kể cả người cha của nàng. Mẹ của nàng vì bảo vệ con gái mà đã nhận tâm giết chết chồng của mình, tự thân bà nuôi con lớn. 

Nàng càng lớn càng xinh đẹp, mỗi khi cùng mẹ ra ngoài buôn bán hay lấy nước bên giếng, giặt giũ bên suối đều bị trai làng dòm ngó. Có vô số người trêu ghẹo nàng, còn có người hỏi cưới nàng, nhưng nàng đều thẳng thừng từ chối, và nàng luôn cảm thấy kinh tởm khi nhìn vào gương mặt thèm muốn của đám trai làng.

Nàng xinh đẹp đến mức nam nhân ở độ tuổi nào cũng muốn có được. Mẹ nàng mỗi khi đi ra ngoài đều đưa nàng đi theo, để tránh việc nàng ở nhà một mình sẽ bị người ta vào nhà làm chuyện xấu. 

Mẹ của nàng cũng nhìn ra được sự thèm muốn trong ánh nhìn của đám nam tử, vì thế bà rất cẩn thận đem theo đồ phòng thân cho con gái mình.

Bỗng một ngày, hai mẹ con vẫn xuống chợ như thường, nhưng mẹ của nàng lại bị người ta đánh ngã, rồi nàng bị bắt đến nhà của một tên côn đồ khét tiếng trong làng. 

Nhà hắn ta không giàu, nhưng cũng là hạng có của ăn của để, có tay sai, lại có sự yêu thích dành cho nàng, nên mới bắt nàng về. 

Nàng liều chết chống trả, lại bị hắn ta đánh đập dã man, rồi dìm đầu xuống nước đến bất tỉnh. 

Khi nàng tỉnh lại là khi nàng bị dìm nước một lần nữa, trong cơn đau nhức chạy từ sống mũi đến cuống họng tràn ra ngoài tai, nàng nghe thấy mẹ của hắn ta nói rằng không được để nàng chết, nàng chết sẽ không thể sinh con.

Hắn ta là một kẻ nghe lời mẹ. Mẹ hắn ta cũng có chút đạo đức, không để hắn trực tiếp cưỡng bức nàng mà vứt nàng vào một căn phòng ẩm thấp trước, bà ta cho rằng bỏ đói bỏ khát nàng mấy ngày, nàng sẽ tự quy phục.

Trong lúc bị bỏ mặc bán sống bán chết, nàng đã liều mình trốn thoát. 

Lê thân tàn xuống đường làng, dù nàng có dơ bẩn đến mức nào vẫn có nhiều nam tử để ý muốn đưa nàng về, nàng đều cáu giận từ chối, rồi chạy một mạch về nhà.

Nàng hay tin mẹ bị tay sai của tên côn đồ kia đánh đập tàn nhẫn vì liều cứu nàng. Lúc đầu bọn họ định tha cho bà, nhưng bà luôn tìm đến nhà tên côn đồ để đòi người, vì thế mỗi ngày bà đều bị đánh cho thoi thóp trở về.

Có lần, bà bị chúng đánh cho chết hẳn. 

Chúng đem xác bà vứt vào trong rừng cho thú hoang nhai xé, đồng thời lấy hết đồ vật có giá trị trong nhà của bà đi, rồi đốt cháy cả căn nhà.

Khi nàng trở về thì chẳng còn gì để nàng gọi là nhà nữa.

Nàng đem theo sự tuyệt vọng một mình xuống núi. Ở con đường dưới chân núi, tại một ngã ba, nàng lại gặp phải nam tử từ làng khác đi qua. Có hai kẻ đi từ hai hướng khác nhau, họ đều muốn đưa nàng về làng của mình. 

Bọn họ cãi nhau không được liền tóm lấy nàng muốn giành nàng về phần mình.

Nàng đờ đẫn phó mặc bản thân để bọn họ giành giật, bởi vì lúc này nàng không còn ý chí sống nữa.

Chợt có người mặc áo trắng xuất hiện, tự xưng là đệ tử của một tông môn tên là Thừa Vận Tiên Tông. Hắn đã đánh đuổi hai kẻ kia đi, rồi ngỏ lời muốn đưa nàng về tông môn của mình.

Hắn nói rằng, nếu nàng trở thành một phần của Thừa Vận, trở thành người tu luyện thì sẽ không có ai có thể khi dễ nàng nữa. 

Hắn đưa nàng về Thừa Vận Tiên Tông, giúp nàng trở thành đệ tử của chưởng môn, giúp nàng hòa nhập với các đệ tử khác. 

Nàng trở thành đệ tử ưu tú của Thừa Vận, từ một tiểu sư muội lắc mình trở thành đại đệ tử đầu bảng, được hàng trăm người ngưỡng mộ.

Tuy nhiên bọn họ không thể khắc chế được mùi hương sơn trà mê hoặc lòng người của nàng. Hầu hết nam đệ tử đều sẽ được gắn một tấm phù lên người để tránh sa vào mùi hương đó.

Các nữ đệ tử không thích nàng. Vì ghen ghét nên họ đã lừa nàng đến chỗ của chưởng môn lúc lão không gắn phù chú. Kết quả là tu luyện ngần nấy năm của lão cũng không khống chế được dục vọng mà khi dễ nàng.

Sự yếu đuối hiền lành của nàng đã tan biến theo tháng ngày ở tông môn này. 

Trước khi chưởng môn có dịp động chạm, nàng đã giết chết lão ta. Sau đó đem xác lão ta bỏ trốn khỏi tông môn.

Nàng mạnh đến mức khi mà mọi người không tìm thấy chưởng môn, họ mới biết nàng đã bỏ trốn.

....

Xử Nữ cầm trên tay trái tim đã được bọc một màn kết giới, nàng chầm chậm tiến vào một căn phòng, mở đường mật thất rồi từng bước đi vào. 

Nơi nàng đi qua đều bừng lên ngọn lửa xanh ở đầu đuốc trên vách tường. Nàng nhìn màu lửa rồi tặc lưỡi, nàng lấy một chiếc mạng ra đeo lên, rồi mới tiếp tục tiến sâu vào con đường trước mặt.

Càng tiến sâu vào, thứ soi sáng không còn là ánh lửa, mà là những khối ngọc trắng xanh biết phát quang. 

Từng khối ngọc lớn kết tinh ở vách tường, ánh sáng của chúng dịu dàng hắt lên gương mặt vô cảm của nàng, làm cho đôi mắt sắc tím sẫm long lanh hơn.

Nàng dừng chân tại một nơi, có vẻ là một hang động, bên trong nhiều khối ngọc sắc xanh sắc trắng, làm cho nơi này trở nên rực rỡ. 

Tuy nhiên, nhiệt độ ở đây rất lạnh. 

Không khí ở đây cũng rất ít, ở lâu sẽ khó mà thở được.

Có một khối ngọc lớn ở chính giữa hang động này, bên trong khối ngọc có một vật đang được cất giấu.

Nó chính là trái tim của Địa Đế.

Bởi vì cất giấu thứ quan trọng như vậy, nơi như này không có nhiều người có thể vào, kể cả quỷ sai. Cho dù mở được cửa mật thất, những người có tu vi thấp chắc chắn không thể sống nổi khi đi trên con đường có đuốc lửa xanh, những người tu vi cao cũng sẽ bị ngạt và cóng khi vào đến hang động đầy đá ngọc này.

Không có bố trí cơ quan chết người, nhưng không khí chính là thứ gây chết người.

Sở dĩ Xử Nữ có thể đi vào, vì trái tim đang ở trong cơ thể của nàng được đúc từ khối ngọc giống như những khối ngọc ở đây, khiến nàng có thể thích ứng được.

Đó là lí do dù trái tim thật đã lấy lại được, nàng vẫn không muốn thay thế trái tim bằng đá ngọc ngay bây giờ.

Có thế nào thì, nàng cũng nghĩ đến chuyện Địa Đế không thể để trái tim của mình không có ai canh giữ như này.

Khối ngọc lạnh đến bỏng tay, và nơi này thì có cấm chế pháp thuật. Không thể sử dụng bất kì phép thuật nào để phá vỡ khối ngọc này, cũng không thể dùng tay hay bất kì đồ vật gì để phá vỡ khối ngọc.

Nàng đã thử tự hỏi tên Địa Đế kia sẽ làm gì để lấy trái tim của mình? Gỡ cấm chế, dùng pháp đánh bỏ khối đá?

Cơ mà, gã đâu cần lấy trái tim của mình. Gã có thể sống mà không cần trái tim kia mà. Gã chính là Địa Đế đó. 

Có điều, nếu như trái tim này không còn tồn tại, gã cũng sẽ hóa thành hư vô cùng với nó.

Nhưng nếu có được nó rồi, phá hủy cũng là một điều khó. Trái tim đó sẽ không chết nếu không đánh vào điểm chí mạng. Không thể chỉ đâm xuyên hay xé toạc nó là đã xong.

Không phải là không có cách để 'tiêu hủy' trái tim này. Nhưng nó yêu cầu giá rất đắt.

Nàng thì không muốn sử dụng đến cách ấy, nàng không muốn phải trả giá đắt vì một điều như vậy.

Nàng thẩn thờ nhìn trái tim của mình ở trên tay, kết giới đã bị phá, trái tim đã chậm nhịp.

Trái tim bằng đá cũng không tệ lắm, trái tim thật này có thể không cần dùng nữa.

..............................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net