Chương 138: Cơ hội kiếp sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 138: Cơ hội kiếp sau

Tác giả: peckanhdongdanh (6/10/18)

Thiên địa tháng ba trắng xóa mưa

Cứ tí tách ngày đêm

Ta ở bên mái hiên nhỏ đợi chàng

Mưa phùn rả rích rơi trong tim

Kiếp này vô duyên hẹn kiếp sau

Quỳnh Nguyên đại lục

Thánh Điện

Vụ náo loạn nhức mắt của Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) được Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) sắp xếp ổn thỏa, nàng ra lệnh phong tỏa tin tức hôm đó, quyết định chờ hắn cùng biểu muội trở lại mới bàn tiếp. Không ai rõ rốt cuộc Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) đã nói gì khiến nàng đứng về phía hắn lúc nước sôi lửa bỏng này.

Lãnh gia tạm thời yên ổn.

Gia chủ Lãnh gia Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) trở về Thánh Điện sắc mặt biến đổi, ai cũng cảm nhận được sát khí từ hắn. Tức giận một phần vì Lãnh gia vô cớ kiếm chuyện với Hiên Viên gia mà tức giận mười phần vì Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) ngang nhiên nhân lúc hắn biến mất làm trò.

Tin tức Lãnh gia truyền ra, đại hôn của Dận vương Nhật Nguyệt Quốc và Trưởng lão Lãnh gia sẽ diễn ra ngay sau khi Thái nữ Phượng Vu Quốc Nhân Tộc thành hôn với Thánh Tử Tinh Linh Tộc.

!!!!

Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) luyện kiếm. Hồng y tung bay giữa nền tuyết trắng, Hiên Viên kiếm trên tay thuần thục vẽ lên không trung. Tinh Diễm Khinh Mộng kiếm pháp được nàng vận dụng gần như lô hỏa nhập thần, mỗi chiêu đánh ra đều mang sức mạnh kinh nhân.

Thu lại trường kiếm, gương mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi.

"Liễu, hôn lễ đến đâu rồi?"

Hiên Viên Liễu thu lại bộ dáng lười biếng "Vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, ngày lành tháng sau sẽ tiến hành"

"Không biết Y Y có về kịp không?" nàng lẩm bẩm. Việc kết thân với Tinh Linh Tộc để củng cố địa vị không thể vì Phượng Y Y (Kim Ngưu) mà trì hoãn. Hy vọng biểu muội có thể sớm trở lại.

Hiên Viên Liễu nhìn tuyết trắng, nhất định hài tử ấy sẽ trở lại, nàng tin tưởng "Về kịp.." rồi đưa khăn tay cho nàng "Thái nữ..."

Nàng lau mồ hôi trên trán.

"Báo cho người một tin khác, bốn ngày nữa Lôi gia chủ Lôi Vũ sẽ thành thân với Triệu Tịch Nhan"

Bàn tay khựng lại, nàng nhếch môi "Ừm, thay ta chuẩn bị một phần lễ vật...."

"Vậy ta đi trước" Hiên Viên Liễu rời đi.

Thái nữ sau này chính là Đế vương Phượng Vu Quốc, tình yêu chỉ khiến Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) mềm yếu, đã từng vì kẻ kia có suy nghĩ li khai Hiên Viên gia, việc này không thể chấp nhận. Trách nhiệm càng lớn ràng buộc càng nhiều.

Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) nhắm mắt. Tuyết đọng trên mặt.

Khó chịu quá.

Vũ, sao ta luôn nhớ tới những khoảnh khắc tươi đẹp nhất của hai ta, rõ ràng ta biết là điều không nên nhưng trái tim cứ muốn điều nó muốn. Vũ, thật ra, ta đã tha thứ cho chàng lâu rồi, chàng chọn gia đình là điều đúng, nam nhân của ta không thể bỏ đi thân nhân và trách nhiệm.

Ta lạnh nhạt, ta vờ như không thấy chàng, vì ta sợ ta sẽ không kiềm nổi mà giam giữ chàng, không kiềm nổi mà tổn thương chàng và gia đình chàng. Bỗng nhiên ta mệt mỏi quá. Chúng ta vĩnh viễn không thể quay đầu, chàng sắp có thê tử xinh đẹp, mà ta cũng sắp có hậu cung đầy giai nhân.

Tay nắm chặt.

Nàng cuối cùng vẫn giống như Tiên hoàng Hiên Viên Tử Uyên, cả một đời tiếc nuối. Cảm giác bất lực không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn nó xảy ra.

"Thái nữ"

Nàng quay lại, gắng gượng nở nụ cười.

Giữa trời tuyết trắng, nam nhân vận lam y chậm rãi bước đến, ngũ quan tuấn mĩ đẹp đẽ, đôi đồng tử hắc bạch phân minh, nụ cười thoáng buồn bã.

"Lôi gia chủ" không ngờ người ấy lại xuất hiện lúc này.

Lôi Vũ (Sư Tử) nhìn nàng, người ấy vĩnh viễn rực rỡ như ánh dương. Không ai có thể che giấu đi ánh dương vạn dặm ấy, vì ánh dương của tất cả không phải của riêng ai. Hắn cũng vậy, không thể cất giấu nàng, không thể đem ánh dương ấy giấu đi.

"Thái nữ"

"Ừm"

"Bốn hôm nữa là hôn lễ của ta và Tịch Nhan, người có thể đến chứ?" thanh âm trầm ấm vang lên.

Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) cười, nghe Hiên Viên Liễu nói tin này, trái tim chỉ lỗi nhịp giây lát. Cũng là lời này nhưng từ Lôi Vũ (Sư Tử), cảm giác đau đớn bất lực bao phủ lấy nàng. Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ vui, giả vờ cười rồi rơi lệ.

"Được, ta nhất định sẽ đến" nàng mấp máy môi. Nàng phải nhìn tận mắt nam nhân mình yêu hạnh phúc, nàng sẽ an tâm suốt quãng đời còn lại.

Lôi Vũ (Sư Tử) chăm chú quan sát nữ nhân phong hoa tuyệt đại trước mắt. Dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, khí chất đế vương âm thầm tỏa ra. Tạm biệt Nguyệt, ta sẽ luôn ghi nhớ nàng, ghi nhớ những điều tốt đẹp từ nàng. Nàng là ánh dương, nàng phải tỏa sáng ở nơi nàng thuộc về.

Quay lưng bước đi.

Tay bị giữ lại. Hắn ngẩn người.

Lưng cảm nhận sự ấm áp quen thuộc.

Vòng tay nàng ôm lấy eo hắn.

"Vũ, cho ta ôm chàng lần cuối được không?"

Lần cuối cùng nàng tùy ý, lần cuối cùng nàng được phép yếu đuối.

"...."

"Không dám nhìn chàng, không dám thân cận chàng.. Vì ta sợ, ta sợ sẽ hủy hoại điều đẹp nhất trong tim.."

"Vũ, chàng là điều đẹp đẽ nhất trong tim ta.." thanh âm mềm mại "Nhưng mà, Vũ của ta không thể vong ân phụ nghĩa, càng không thể khiến phụ mẫu phiền lòng.. Vũ sẽ vì tất cả mà mỉm cười.."

Nghẹn ngào nói. Tim nàng đau quá, tại Lôi phủ ngày hôm đó, hắn buông tay nàng, tín vật hóa thành tro bụi, nàng từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Tại sao lại đi đến bước này, tại sao không thể như ngày đầu sơ ngộ, tại sao hắn lấy Triệu Tịch Nhan mà nàng phải gắn cuộc sống với Tiêu Huyên (Song Tử), tại sao?

Chàng biết không, chỉ cần chàng cố chấp thêm một chút, chỉ cần chàng can đảm một chút. Ta sẽ vì chàng chống lại tất cả, ta sẽ không sợ gì cả.

"Nguyệt"

Ta khó chịu quá.

Hắn nhìn lên trời cao, nền trời in hằn trong đôi đồng tử. Hóa ra, trước nàng ta vẫn chần chừ như vậy, nhưng trớ trêu, ta không thể tiến gần. Vì nàng là ánh dương mà ta là mưa, ta sẽ che mất nàng, sẽ khiến ánh dương xinh đẹp biến mất. Nguyệt, ta yêu nàng nên ta càng hiểu trách nhiệm của nàng lớn cỡ nào, mà ta không thể bỏ qua gia đình mình.

Mẫu thân ta nói tên ta nghĩa là nghe tiếng mưa rơi, thấu hiểu sự đời.

Ta hiểu buông tay nàng là cách tốt nhất cho cả hai. Nữ vương cao quí, nàng nhất định không bao giờ được cúi đầu làm mũ miện rơi xuống. Nhất định phải luôn tươi cười, nàng không biết ta đã rung động khi thấy nụ cười rực rỡ ấy như nào đâu.

Nếu có kiếp sau, ta sẽ sống vì bản thân, vì nàng.

"Nguyệt, cho ta một cơ hội kiếp sau được không?"

Thanh âm dịu dàng vang lên. Từng hẹn ước kiếp này bên nhau vậy mà lời hứa ấy chuyển thành cơ hội kiếp sau. Nàng chậm rãi buông tay, cước bộ lùi lại phía sau.

"Được, kiếp sau ta cho chàng một cơ hội" môi mỉm cười, ánh dương chiếu xuống vai nàng.

!!!!

Hôn lễ Lôi gia chủ cùng Triệu Tịch Nhan vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người có địa vị tham gia, Dận vương, Nhung Hoa công chúa, Trưởng lão Lãnh gia, ngay cả Thái nữ Phượng Vu Quốc, Thánh Tử Tinh Linh Tộc cũng góp mặt. Lần này Lôi gia xem như hào quang vô hạn.

Lôi phủ được trang hoàng rực rỡ, đèn lồng đỏ treo kín cả dãy phố, quan khách nườm nượp tiến vào chúc mừng sự kiện quan trọng này.

Hiên Viên gia và Lãnh gia được sắp xếp ở vị trí gần nhau. Không khí hôn lễ náo nhiệt, tiếng pháo nổ, tiếng kèn trống, tiếng cười đùa,... đầy ắp hạnh phúc và tiếng cười.

"Tân lang tân nương vào đại điện" tiếng vị chủ hôn vang lên.

Những cánh hoa bay ngập trời, tưởng chừng như hạnh phúc và viên mãn của cả thế gian ngày hôm nay đều tập trung tại đây. Lôi Vũ (Sư Tử) nắm tay Triệu Tịch Nhan bước lên thảm đỏ dẫn vào đại điện, bên tai là hàng nghìn lời chúc tụng.

Phụ mẫu Lôi Vũ (Sư Tử) ngồi ở ghế chủ tọa tươi cười.

Lôi Vũ (Sư Tử) vận hỷ phục vô cùng tuấn mĩ. Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) đau lòng, đã từng yêu rất nhiều thì sao chứ, cuối cùng không thể chống lại số phận, cuối cùng người bên chàng trọn đời là người khác. Lôi Vũ (Sư Tử) dịu dàng nắm tay Triệu Tịch Nhan.

Triệu Tịch Nhan vận giá y xinh đẹp, ngũ quan chim sa cá lặn được tô điểm thêm lớp điểm trang càng xuất thần. Y phục bó sát người lộ ra đường cong mỹ lệ, tóc được vấn theo kiểu tân nương Nhật Nguyệt Quốc, đơn giản mà quý phái. Nàng hạnh phúc nắm tay Lôi Vũ (Sư Tử). Mong ước thuở thiếu niên không ngờ lại thành hiện thực.

"Nhất bái thiên địa"

"Nhị bái cao đường"

"Phu thê giao bái" Lôi Vũ (Sư Tử) và Triệu Tịch Nhan cúi đầu.

"Ta tuyên bố, Lôi Vũ và Triệu Tịch Nhan chính thức trở thành phu thê" chủ hôn vui vẻ lên tiếng.

Toàn thể quan khách vỗ tay như sấm nổ.

Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) ngây ngẩn vỗ tay, mắt mơ hồ ẩn hiện tia nước. Không sao, Hàn Nguyệt, không sao mà, nhìn kìa, chàng đã tìm được bến bờ hạnh phúc, cuộc sống của chàng nhất định sẽ viên mãn. Chàng không còn là thiếu niên Lôi Vũ (Sư Tử) ngày nào, chàng giờ là Lôi gia chủ, là phu quân của Triệu Tịch Nhan.

Tiếng ồn ào của lễ cưới cũng không làm trái tim nàng yên ổn.

Hắn ngây ngẩn liếc mắt về phía nàng. Nguyệt, chí ít Tiêu Huyên (Song Tử) sẽ chăm sóc cho nàng, chí ít nàng sẽ có người thật tâm quan tâm. Nàng vĩnh viễn là điều đẹp đẽ nhất trong tim ta.

Tiếp đến là phần tiếp rượu của cặp đôi mới cưới. Hai người đến từng bàn nâng ly và nhận lời chúc.

"Thái nữ.. Thánh Tử" Triệu Tịch Nhan lên tiếng.

"Chúc hai người trọn đời trọn kiếp, sớm sinh quí tử" Tiêu Huyên (Song Tử) nâng ly rượu vui vẻ nói ra lời chúc.

"Cảm ơn Thánh Tử" Lôi Vũ (Sư Tử) và Triệu Tịch Nhan đồng thanh nói.

Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) nâng ly rượu, nàng cười. Vũ, ta thật tâm chúc chàng hạnh phúc, thật tâm hy vọng kiếp này chàng trọn đời bình an. Tịch Nhan, cảm ơn cô là người chăm sóc và yêu thương chàng kiếp này.

"Tân hôn vui vẻ" bốn chữ thoát khỏi miệng.

"Thái nữ.. Cảm ơn" Lôi Vũ (Sư Tử) mấp máy môi.

Nàng uống cạn ly rượu. Tình yêu với Lôi Vũ (Sư Tử) như ly rượu này, khoảnh khắc nàng uống cạn cũng là lúc nàng chôn chặt cảm xúc với nam nhân ấy trong tim. Nàng sẽ là nữ Đế, sẽ là niềm vinh quang của gia tộc.

Note: Ngày mới an lành!!

Hôm nay bạn không hài lòng với bản thân hay việc gì đó? Bạn của tôi, không sao đâu, cố gắng hết mình là không còn gì để thất vọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net