Chương 147: Ảo ảnh kiếp trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 147: Ảo ảnh kiếp trước

Tác giả: peckanhdongdanh (18/12/18)

Tách hoa trà đầy rồi lại vơi

Người cười e lệ hoa thôi rơi

Khiến bướm cũng đôi phần chao đảo

Khiến lòng ta day dứt nhớ thương không thôi

Quỳnh Nguyên đại lục

Thánh Điện

Tử y nữ nhân hôn lên cổ bạch y nam nhân. Gương mặt mĩ lệ bị tóc che khuất lộ ra cằm nhọn tinh xảo. Bàn tay đặt lên eo nam nhân, lưu luyến di chuyển.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) khẽ lắc đầu. Bất ngờ khung cảnh chuyển sang đình viện trang nhã, xung quanh trồng trúc, hồ nước trồng hồng liên cùng nuôi cá. Nàng biết, đây là huyễn cảnh từ kiếp trước, từng kí ức hạnh phúc xen lẫn bi thương chầm chậm xuất hiện.

Tử y nữ nhân ngây ngốc ngồi dưới mái hiên, mưa lạnh tạt lên y phục ướt đẫm một mảng. Du chỉ tán xuất hiện, hoàng y nữ nhân dịu dàng đứng đó.

"Hay là chúng ta cùng chia sẻ.." thanh âm mị hoặc vang lên.

Hoàng y nữ nhân mỉm cười chỉ vào tim "Nơi này, một người quá lạnh lẽo.. Ba người lại thành chật chội.."

Tử y nữ nhân nhắm mắt dựa lưng vào cột sơn son. Nước mưa lặng lẽ chảy từ khóe mắt đến viền môi. Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) dường như cảm nhận được sự run rẩy trong nữ nhân ấy. Nhưng nàng cũng hiểu được sự bất lực xen lẫn kiên cường của nàng kiếp trước.

"Vân Uyển.. Thật ra, ngươi biết không.. Ta yêu chàng nhưng lại mong muốn người bên cạnh chàng là ngươi.." thanh âm nhỏ bé "Chàng là ánh sáng, ta là bóng tối.. Ta và chàng vĩnh viễn cách nhau một khoảnh khắc"

"Ngươi sao không xấu xa một chút, chỉ một chút thôi, để ta có thể xuống tay và đẩy ngươi xa khỏi chàng.." tiếng cười nhẹ vang lên "Đồ ngốc, ta không chỉ là túc đích mà còn là tình địch của ngươi.."

Hoàng y nữ nhân ngồi cạnh tử y nữ nhân. Gương mặt tuyệt sắc trắng nhợt thấm nước mưa "Ngươi nói chàng là ánh sáng, ngươi là bóng tối.. Nhưng mà.. Hạ Tuyết, khoảnh khắc ánh sáng và bóng tối bên nhau là nhật thực.."

"Ta không rộng rãi như ngươi nghĩ.. Chỉ là tổn thương ngươi thì đồng nghĩa là tổn thương chàng.. Ta yêu chàng nhiều như vậy, sao nỡ hủy đi điều chàng bận tâm nhất.." nàng nhìn xa xăm.

Tiếng mưa vẫn tí tách bên tai. Đều là bậc hồng nhan khuynh thiên hạ, người là Linh Điệp hộ pháp, thánh khiết mĩ lệ như thiên tiên, người là Hắc Phượng Hoàng, thần tối cao của Ma Tộc lẫn Yêu Tộc. Vậy mà cùng bị trói buộc bởi một người.

Tử y nữ nhân mở mắt. Chậm rãi nắm lấy bả vai hoàng y nữ nhân. Ngón tay đặt lên mi tâm nàng "Vân Uyển à, nếu có kiếp sau.. Ta muốn ngươi và ta sẽ là bằng hữu tốt.. và.." môi nhỏ lẩm bẩm vài câu nói không rõ ràng.

"Ngươi làm gì vậy?" hoàng y nữ nhân chạm lên mi tâm nghi hoặc nhìn tử y nữ nhân.

Nụ cười mĩ lệ nở rộ, ngón tay đặt lên môi mỏng hơi nhếch "Bí mật.. Hy vọng thứ này sẽ khiến ngươi hạnh phúc.." nàng tinh nghịch nháy mắt.

"Hạ Tuyết.."

"Hửm"

Ấn kí từ tay hoàng y nữ nhân lan đến tay tử y nữ nhân "Ta cũng có một thứ tặng ngươi, đối với ta, nó sẽ là điều khiến ngươi hạnh phúc.."

Tử y nữ nhân cười, lòng bàn tay lấp lánh ánh sáng kì lạ "Nếu có thể ta không ngại cùng ngươi một chỗ đâu"

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) mở mắt. Là một hồi mộng mị. Dù là tình địch nhưng chưa tổn thương nhau, dù là túc địch nhưng luôn cố không giao tranh trực tiếp. Quan hệ hai người từ kiếp trước vô cùng vi diệu, ngay cả kiếp này cũng vi diệu. Hóa ra từ kiếp trước nàng cùng người ấy đã hẹn kiếp này làm bằng hữu.

Nàng khoác thêm y phục đi ra bên ngoài. Gió lạnh tạt vào mặt. Tay chạm lên mi tâm. Rốt cuộc kiếp trước nàng và Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) đã tặng gì cho nhau, tại sao đều là điều hạnh phúc?

Bóng nam nhân cần mẫn luyện kiếm dưới tuyết, thiên địa tràn ngập sắc trắng, người ấy vận lam y nổi bật. Môi Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) hơi nhếch, đáy mắt một mảnh ôn nhu. Không ai có thể hiểu đằng sau vẻ nhẫn nại của nàng là bao nhiêu nôn nóng, cũng không ai hiểu được đằng sau sự bao dung là bao nhiêu cố gắng.

Trường kiếm trong tay Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) biến hóa như có linh thức. Tuấn nhan xuất trần ẩn hiện dưới làn tuyết, khí chất thanh nhã cao quí như trúc xanh. Bộ dáng ấy khiến bao nữ nhân mê đắm, khí chất kia khiến bao người nguyện đi theo quên mình.

Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) dừng lại, dịu dàng mỉm cười nhìn nàng.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) bất giác cười theo. Trái tim tựa có dòng nước chảy qua, lặng lẽ ươm mầm tình oan trái. Nàng đã hiểu, chỉ cần hắn ôn nhu trao nàng ánh mắt thoáng tình ý, chỉ cần hắn dịu dàng trao nàng nụ cười tựa gió xuân ấy, thì nàng sẽ như tảng băng vì nắng ấm mà tan chảy.

Tình cảm này thật khó hiểu, càng đau càng muốn nắm lấy, càng khổ sở càng không thể quên. Nàng chậm rãi bên cạnh hắn, chậm rãi chứng minh sự tồn tại của nàng.

Nhưng khi thấy ánh mắt Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) nhìn Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết), giây phút ấy, tim nàng tựa như ngừng đập, người là thiên sơn vạn thủy của nàng nhưng nàng không phải thiên sơn vạn thủy của người.

Yêu cùng luyến tiếc bao nhiêu mới biến thành ánh nhìn yêu thương đầy bất lực nhưng lại hạnh phúc đầy dày vò.

"Vân Khinh.." hắn khẽ mấp máy môi.

Nàng bước đến, không để hắn nói tiếp.

Môi anh đào chạm lên môi hắn. Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) cảm nhận được nàng, tay đặt lên lưng Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình). Nàng sao vậy? Đến khi nàng dường như mất đi không khí cả hai mới buông ra. Hắn nhìn nàng, sau cùng nàng sẽ là nương tử của hắn, là người bên hắn trọn vẹn kiếp này, danh phận hắn tặng nàng, hắn vĩnh viễn ghi nhớ.

Không chỉ là tình mà còn là nghĩa.

"Ta quá đường đột.. Ta" nàng khẽ nói.

Hắn cười, cúi xuống hôn lên má nàng "Vậy thì ta cũng sẽ đường đột lại.."

Thấy hai má nàng ửng hồng, Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) nắm lấy tay nàng, cả hai bước đi. Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) dịu dàng tựa đầu vào vai hắn, ấm áp cùng yêu thương này, nàng luyến tiếc.

"Dạ Phong.."

"Ừm.."

"Những điều chàng tặng ta, ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên"

Tay hắn xiết chặt tay nàng "Ta cũng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ" đúng vậy, Dận vương phi chỉ có thể là Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình). Nợ nàng một đời nước mắt, nợ nàng tấm chân tình hai kiếp, hắn đã khiến một người khổ sở, hắn sẽ không khiến thêm bất cứ ai vì hắn thương tâm.

"Dạ Phong.. Cảm ơn chàng, cảm ơn chàng rất nhiều"

"Người nói câu này là ta mới đúng.. Vân Khinh, cảm ơn nàng đã nguyện ý bầu bạn với ta.."

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) không nói gì. Cảm ơn chàng đã cho ta cơ hội được chìm đắm trong tình yêu một lần, cảm ơn vì đã cho ta ấm áp, cảm ơn vì khi mang người kia trở lại không rời bỏ ta.

!!!!!

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) dừng lại việc tu luyện, gần đây nàng luôn cảm thấy khí tức hắc ám nhàn nhạt xung quanh, nhưng khi tập trung linh thức truy tung lại không thấy. Nàng muốn tìm kết quả chắc chắn mới nói với mọi người, tình hình bây giờ đã loạn vô cùng.

Nàng vươn vai. Hết năm ngày cấm túc, hôm nay nàng sẽ đến làm phiền Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải). Nghe nói Phượng vương gia từ hôm hoàng huynh được thả đến nay đều bồi bên cạnh. Xem ra nàng chắc hẳn sắp có thêm tẩu tẩu, chỉ là tẩu tẩu này hơi nhỏ.

Nam nhân ngồi trên luân y, tóc đen vấn bằng trâm ngọc. Yêu nghiệt dung nhan câu hồn đoạt phách. Mỗi đường nét đều tinh xảo hiếm thấy, tựa như đóa hoa tuyết liên thanh cao trên tuyết sơn ngàn trượng, lại như anh túc mê hoặc thế nhân. Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) chẹp miệng, yêu nghiệt hại nhân thế kia vẫn nên bị giam cạnh trích tiên không ăn khói lửa thế gian. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) và Phượng Y Y (Kim Ngưu) đúng là tuyệt phối.

"Hoàng huynh.." rồi ngó nghiêng "Tảng băng đâu rồi?"

"Dạ Thi" năm ngày qua ai cũng tới thăm hắn nhưng Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) lại không, xem ra Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) chỉ hận không ném hắn vào Địa lao cả đời.

Nàng mỉm cười ngồi đối diện hắn "Vết thương của huynh sao rồi.." nàng nhẹ nói "Muội.. muội"

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) vỗ đầu nàng "Ta hiểu.. Gây chuyện lớn cỡ ấy, chút trừng phạt này không đáng là gì.."

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) hiểu Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) đang an ủi nàng. Chuyện này không thể trách hoàng thúc hoàn toàn, Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) liên quan không ít.

Thấy Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) chăm chú uống trà mà không rót cho nàng, Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) bĩu môi "Hoàng huynh, trà ngon đến mức không muốn chia cho muội?"

"Đồ ở kia, muội tự pha ấm khác mà uống" hắn nhấp một ngụm trà bình thản nói.

"Huynh" nàng nhất quyết rót một chén uống xem có gì đặc biệt mà Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) giữ như bảo bối vậy.

Uống cạn chén trà "Cũng giống như bình thường mà, chả có gì đặc sắc mà giữ.." rồi suy ngẫm "Hay là do tảng băng kia pha nên không muốn chia"

"Đúng vậy, là trà tình yêu đó.. Muốn uống thì tìm Vân Tường bảo hắn pha cho.."

"Thôi đi, có mà người ta pha tạm một ấm, xong rồi ai đó tự mình đa tình.." nàng trêu chọc.

"Còn hơn chả có gì mà tự đa tình" hắn phũ phàng. Đại khái mấy ngày hôm nay, thứ gì Phượng Y Y (Kim Ngưu) làm cho hắn, hắn đều mặc định là tình yêu, như trà tình yêu, bánh tình yêu,...

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) kéo ghế cạnh hắn "Hoàng huynh"

"Hửm.."

"Nghe nói huynh đem người ta lăn qua lăn lại, dấu tích ác liệt đến mức bị Thái nữ vác Hiên Viên kiếm đi hỏi tội" nàng vờ suy ngẫm "Thảo nào hôm ấy Thái nữ hận không chém huynh thành hai.."

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) ấn đầu Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) "Con nhóc này, nói hươu nói vượn" trong bụng thì thầm mắng kẻ nào thổi gió bên tai Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) hàng ngàn lần. Hiên Viên Liễu đang luyện kiếm khẽ hắt hơi.

"Bị nói đúng nên đánh muội hả.." nàng cười "Kể ra thì huynh cũng mặt dày nha, lăn người ta, rồi mặc giá y mang người ta thành thân.. Ui ui, sao tảng băng ấy vẫn chịu được nhỉ?"

Hắn hết chịu nổi "Ta mặt dày còn kém muội đó Nhung Hoa công chúa, bày đặt tỏ tình trước, có cơ hội là chiếm tiện nghi người ta,..."

"Gì nữa nhỉ, nói vòng vò đòi người ta ngỏ lời thành thân"

"Huynh.."

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) đỏ mặt, nhất định, nhất định là tên ngốc Vân Tường (Thần Nông) đem mọi chuyện nói cho Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải).

"Bị ai đó giận vu vơ.." hắn cười. Hôm trước Vân Tường (Thần Nông) đến thăm hắn, vẻ mặt đưa đám, Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) biết có chuyện bèn lân la dò hỏi, ai ngờ Vân Tường (Thần Nông) đem bao chuyện hay ho nói ra.

"Huynh giỏi lắm, dám đi nghe lén chuyện nhà muội"

"Muội cũng nghe lén chuyện nhà ta thôi"

Nàng đứng dậy "Thôi, huynh vẫn khỏe như vậy thì muội đi trước đây"

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) cười "Sao không nói là đi trừng trị ai đó.."

"Đúng là tai họa lưu ngàn năm" bên tai vang lên vài tiếng. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) ôm bụng cười.

!!!!!

Phượng Y Y (Kim Ngưu) giải quyết công vụ sau đó trở về phòng Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) xem xét tình hình. Nam nhân hô hấp nhè nhẹ trên giường, nàng tiến tới tỉ mỉ kiểm tra vết thương, mọi thứ đều biến chuyển tốt, ngón tay lướt trên vết sẹo dài, nàng sẽ xóa sạch những đau khổ có thể xóa.

Cảm nhận bản thân bị rơi vào vòng tay ấm áp.

"Phát hiện hái hoa tặc" thanh âm yêu mị truyền vào tai "Bất quá tình nguyện cho em hái"

"Chàng mau thả em ra.."

"Sợ ta đem em lăn qua lăn lại?" hắn nhẹ hỏi. Vấn đề này từ hôm đó đến nay hắn chưa từng đề cập đến. Cả hai dường như đều muốn lảng tránh chuyện đó.

".." nàng yên lặng. Hôm đó cả hai đều mất trí, nàng điên cuồng, hắn điên cuồng, nàng tổn thương tâm hắn mà hắn tổn thương thân thể nàng. Sự dày vò đó nàng không muốn nhớ lại.

"Đừng nhắc đến chuyện đó nữa" nàng nói.

Đáy mắt Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) biến đổi. Hắn không nói gì chỉ ôm nàng. Nếu không phát sinh sự việc Lãnh gia trừng phạt, có phải nàng sẽ không xuất hiện trước mặt hắn.

Thời gian trôi qua rất lâu.

"Dạ Ngọc, hôm đó rất đau, cả thân thể lẫn trái tim đều rất đau"

"Vì đau đớn đó, em sợ hãi đối diện chàng, em sợ mọi thứ đều là giả dối.. giả dối nên chàng có thể nhẫn tâm đối với em như vậy.." nàng nói ra suy nghĩ của mình.

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) vùi mặt vào tóc nàng "Xin lỗi.." nhớ lại tình cảnh hắn nhẫn tâm trêu đùa nàng, biểu cảm đau đớn cùng bất lực, bao nhiêu ôn nhu cùng yêu thương thời khắc ấy đều biến thành dày vò cùng hành hạ nàng.

Nàng quay lại đối diện hắn, mỉm cười dịu dàng "Dạ Ngọc, vậy chàng phải dùng cả đời đền bù cho em"

"Ta yêu em, đời này không đủ, đền em mãi mãi"

Phượng Y Y (Kim Ngưu) dụi đầu vào ngực hắn. Bên hắn thật an toàn và ấm áp.

"Hôm đó cũng lỗi tại em"

"Biết rồi"

"Ai bảo em mị hoặc như vậy, khiến ta phải lăn em qua lại" hắn cười.

"Đừng nói lung tung" không ngờ hắn dám lái sang hướng khác.

"Thật mà, tiểu nương tử.. Lúc ấy em muốn có bao nhiêu câu nhân thì có bấy nhiêu câu nhân"

"Lãnh Dạ Ngọc"

"Còn nữa.."

"Đừng nói nữa" nàng che miệng hắn.

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) vươn người hôn lên môi nàng, khiến nàng mơ hồ mới buông ra. Sẽ dùng cả đời yêu thương nữ nhân trước mắt. 

Note: Ngày mới an lành

Ngày đó ảm đạm nếu bạn buồn, ngày đó đẹp nếu bạn vui

Hãy vui lên nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net