Chương 17: Vì ta nguyện ý tin tưởng nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Vì ta nguyện ý tin tưởng nàng

Tác giả: Peckanhdongdanh (21/7/14)

Hãy để từng dấu chân lưu lãng ngoài hoang mạc viết nên đoạn hồi ức vĩnh cửu

Nét chữ tung bay theo ngọn gió, là tiếng lòng của nàng,

đang ẩn sâu, trào dâng từng hồi mãnh liệt

Hồng trần luân hồi thuở trước, ai nghe tiếng vọng mà bồi hồi

Cười ta cuồng si giữa thế nhân phàm tục, cuối cùng sự quan tâm ấy đến từ đâu?



Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) ngồi yên lặng đọc sách, nàng vận bộ thanh y duyên dáng, trước ngực thêu một đóa mẫu đơn đỏ rực. Mái tóc dài chỉ gài một cây lục trâm đơn giản, ánh mắt chuyên chú.

- Nương nương, gia chủ hỏi thăm về tình hình tìm kiếm tung tích nữ nhân Vô Thần Chi Lệ - Hạ Lan một bên cúi đầu - Và gia chủ còn truyền lệnh cho người, nếu không thể lấy được Bích Đồ Liên Hoa của Lãnh gia thì mau chóng trở về Phượng Vu Quốc, cô cô của người không ổn....

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) đặt quyển sách xuống bàn, nàng dường như đã quên mục đích ban đầu đến đây, đã quên đi sự sống chết của cô cô, đã quên đi bản thân và sứ mệnh trên vai. Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) thở dài một tiếng, đuôi mắt nhàn nhạt thất vọng. Tình yêu đã làm tâm trí nàng mơ hồ đến thế sao?

- Hạ Lan, chuẩn bị cho ta ấm trà - nàng giao cho Hạ Lan một tờ giấy nhỏ - Bên trong bỏ những thứ này...

Hạ Lan cầm tờ giấy đọc, gương mặt nhỏ nhắn hoảng hốt - Nương nương, người không phải muốn?

- Khi nào hoàng thượng tới, ngươi hãy pha một ấm trà có những thứ ta ghi bên trong...

Hạ Lan đôi chút chần chừ nhưng nàng cũng không dám kháng mệnh mà đi ngay. Tẩm cung yên ắng chỉ còn lại bóng dáng lẻ loi cô độc của Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư). Nàng dùng năm năm để lừa gạt hắn, còn hắn lại dùng năm năm để yêu thương nàng. Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) cười khổ một tiếng, trái tim nàng vốn dĩ đã thành băng, đã không còn cảm xúc, nhưng tại sao giờ đây khi nghĩ đến hắn, trái tim nàng lại đau đớn từng đợt, nàng không hiểu. Số mệnh hắn và nàng, vốn dĩ chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng, nàng luyến tiếc, nàng không nỡ.

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) mỉm cười, nụ cười héo úa. Nhiều lúc nàng muốn cùng hắn sẻ chia mọi bí mật, nhưng, nàng không thể? Nàng là người của Hiên Viên gia tộc ở Phượng Vu Quốc. Thượng Quan Yên Đan thật sự đã bị nàng giết, nàng ta quanh năm ốm yếu sống ở trang viên bên ngoài phủ nên số người thấy dung mạo thật sự của nàng ta rất ít và nàng đã trà trộn vào đây thật vô cùng thành công, chỉ vì muốn lấy Lăng Tiêu Đèn mà họ sở hữu. Nàng thật ra cũng tên là Yên Đan nhưng họ là Hiên Viên.

Sau khi lấy được Lăng Tiêu Đèn, gia chủ lại bí mật gia lệnh cho nàng làm gián điệp ở Nhật Nguyệt Quốc và lấy cắp Bích Đồ Liên Hoa của Lãnh gia. Nàng đã rất thông minh khi tạo nên một cái bẫy khổng lồ tinh vi, làm cho Thượng Quan gia thân bại danh liệt, rồi lại bày cách khiến Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) yêu thích nàng từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã rất dụng tâm sức vào nhiệm vụ lần này. Cái gì mà dùng thân trả ơn? Đều là một phần kế hoạch.. Cái gì mà băng thanh ngọc khiết? Đều là muốn quyến rũ khiến hắn trầm mê với nàng. Nhưng có một điều nàng không tính đến, chính là trái tim nàng phản bội nàng.

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) ghé thăm Triệu Lan Cung, thấy Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) đứng ở khung cửa trầm tĩnh. Hắn gia lệnh cho đám hạ nhân im lặng mà tiến vào.

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) đang suy nghĩ lung tung, chợt có bàn tay vòng qua eo nhỏ của nàng, cái cằm hoàn mĩ đặt lên hõm vai nàng, tất cả đều vô cùng ôn nhu. Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, hương long tiên lởn vởn xung quanh. Bên tai truyền đến một thanh âm - Yên Đan, nàng đang nghĩ gì vậy?

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) quay lại, mọi cảm xúc trên gương mặt đã được nàng cất giấu, nàng tươi cười với hắn, đầu ngả vào vai hắn - Thiếp đang nghĩ xem bao giờ hoàng thượng mới tới thăm thần thiếp...

Hắn véo cái mũi nhỏ của nàng - Vậy để ta chuyển hắn đến đây với nàng...

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) lại cười - Nếu vậy thì thần thiếp sẽ biến thành yêu nữ mê hoặc hoàng thượng, khiến ngài bỏ bê triều chính...

- Vậy thì ta tình nguyện để nàng mê hoặc.. Vậy nàng có chấp nhận làm yêu nữ mê hoặc ta không?

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) hơi bất ngờ, nàng ly khai hỏi vòng tay hắn rồi ngồi xuống - Không.. Hoàng thượng nhất định phải là một minh quân...

Hắn nắm lấy tay nàng - Ừm...Theo ý nàng, ta sẽ là một minh quân, còn nàng cũng sẽ cùng ta bên nhau đến suốt đời suốt kiếp...

Nàng hơi biến sắc. Suốt đời suốt kiếp ư? Chàng đừng hy vọng như vậy, ta thực sự không thể cùng chàng, giữa chúng ta không có thứ tình cảm suốt đời suốt kiếp ấy, chúng ta hãy coi mảnh tình duyên này như là gió thoảng qua, ta bỏ qua nó, thì chàng cũng nhất định phải bỏ qua nó..

- Yên Đan?

Nàng nắm vạt áo hắn - Dạ Hàn, nếu thiếp làm chuyện tổn hại đến chàng... Lúc đó, liệu chàng có tha thứ cho thiếp không?

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) ôn nhu - Vậy nàng muốn ta làm sao? - hắn chạm vào đuôi mắt nàng - Lần sau gọi ta là Dạ Hàn, nghe nàng gọi vậy thực sự rất ấm áp...

- Dạ hàn, chàng hãy trả lời thiếp, nếu thiếp tổn hại đến chàng, nếu như có chuyện đó.. Thì... - nàng dồn dập hỏi. Câu trả lời này quan trọng vậy sao?

- Thì ta sẽ tha thứ - hắn nhẹ nhàng nói. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn sợ hãi của nàng, hắn thương tiếc, hắn không muốn khiến nàng buồn và thương tổn.

- Tại sao?

- Tại vì ta yêu nàng.. đó là lí do.. Bởi vì ta yêu nàng nên ta nguyện ý tin tưởng nàng, nguyện ý tha thứ cho nàng.. Yên Đan, lời nói của ta đều là xuất phát từ chân tâm - hắn ôm nàng vào lòng. Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) mím môi, ôi tình yêu nhỏ bé của nàng, tình yêu mà nàng nhẫn tâm lợi dụng, Dạ Hàn, Dạ Hàn, tại sao chúng ta không phải người bình thường.

Hạ Lan tiến vào, tay bê một ấm trà vừa pha. Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) nhìn ấm trà rồi nhớ lại chuyện lúc nãy, nàng cười khổ. Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) nhìn rõ tâm sự qua mắt nàng, ánh mắt hiện lên sự kì vọng không tên. Hắn tin nàng, hắn yêu nàng, vậy hắn không nên nghi ngờ nàng.

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) cố nở nụ cười gượng gạo, một tay châm trà cho hắn - Chàng uống đi.. Đây là trà Long Tỉnh - Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) nhận lấy chén trà, hắn nở nụ cười buồn với nàng. Thấy ánh mắt luống cuống, sợ hãi và xấu hổ của nàng, hắn rất khổ tâm. Yên Đan, nếu nàng muốn như vậy, thì ta sẽ thành toàn cho nàng, hi vọng nàng không hối hận.

Khi hắn chuẩn bị đưa lên uống, Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) cắn môi, nàng đẩy chén trà sang một bên vỡ tan. Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) bất ngờ, ngay cả Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) cũng bất ngờ bởi hành động của mình, nàng đáp - Xin lỗi, thiếp nỡ tay...

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) nhìn nàng, sao hắn lại không rõ trong trà có độc dược, nhưng hắn nguyện ý tin tưởng vào tình yêu và nhân phẩm của nàng. Và hắn thắng. Nhưng nếu nàng không hất đỏ chén trà kia thì hắn thực sự sẽ ra sao? Hận nàng, oán nàng hay cười bởi sự ngu ngốc của bản thân.

- Khiến chàng mất hứng - nàng đứng dậy đi vào trong - Thiếp mệt, chàng về cung trước đi..

- Vậy nàng nghỉ ngơi đi

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) đi được nửa đường thì quay lại, võ công hắn ở Thần Nguyên ngũ phẩm, nàng ở Thần Nguyên tam phẩm nên nàng không thể phát hiện ra hành tung của hắn. Sau tấm rèm trắng, chỉ thấy bóng lưng đơn bạc của nàng. Sự trống vắng, cô đơn toát ra từ xương tủy, bàn tay hắn cơ hồ nắm chặt vào nhau. Nàng lấy trong hộc tủ ra một cây chủy thủ, lưỡi dao sắc nhọn cứa lên bàn tay trắng nõn, máu tươi không ngừng chảy ra, nàng nhìn máu của bản thân rồi cười ngây ngô như một đứa trẻ. Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) mím môi, tay nắm chặt vào nhau, Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) sao nàng lại hành hạ bản thân như vậy, trái tim hắn cũng như bị lưỡi chủy thủ kia rạch một đường.

Hắn ly khai khỏi đó. Hắn không an ủi nàng mà chỉ đứng nhìn vì hắn mong sẽ có một ngày nàng mở lòng với hắn, sẻ chia mọi bí mật cùng hắn, có thể khóc trước mặt hắn, cười trước mặt hắn, với hắn, thế là quá đủ. Hắn sẽ bảo vệ nàng, sẽ không cho ai điều tra thân thế nàng dù nàng tổn hại đến hắn.

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) úp mặt xuống đầu gối. Bộ thanh y đầy máu tươi, gương mặt tái nhợt, chỉ có cách hành hạ bản thân như vậy mới khiến tâm hồn nàng thanh thản. Nàng phải làm sao bây giờ, nàng đã yêu hắn, đã thực sự yêu hắn.

Tiểu Thu bước vào thấy một màn huyết sắc như vậy, nàng cầm hộp thuốc băng bó cho Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) - Tiểu thư? Đau khổ như vậy chi bằng về Phượng Vu Quốc... Người còn nhớ, lúc đầu người đến Nhật Nguyệt Quốc vì cái gì không? Có nhất định phải lấy Bích Đồ Liên Hoa không?

- Ta..

Tiểu Thu quì xuống - Tiểu Thư, về Hiên Viên gia đi, nơi đây không phù hợp với người.. Ta biết, người đã trao tâm cho hắn.. Nhưng tiểu thư, người ngàn vạn lần không thể? Hai gia tộc này vốn không thể hòa hợp, Phượng Vu Quốc là nữ tôn nam ti còn ở đây thì ngược lại... Dù tiểu thư có muốn thì gia chủ tuyệt đối sẽ không đồng ý..

- Tiểu Thu.. ngươi

- Tiểu thư, người quá ngây thơ rồi, tình yêu không tồn tại trong hoàng thất hắn yêu thích tiểu thư chỉ vì dung mạo của người - giọng nói nhỏ dần - Mà cho dù hắn có yêu thương tiểu thư thật lòng đi chăng nữa thì nếu hắn biết tiểu thư ba năm qua đã cung cấp rất nhiều thông tin bí mật của Nhật Nguyệt Quốc cho Phượng Vu Quốc thì hắn sẽ nghĩ sao? Còn yêu thương người nữa hay không? Hay là sẽ chán ghét, muốn giết người? Và hắn sẽ nghĩ sao khi biết tiểu thư năm năm qua vẫn âm thầm hạ dược khiến hắn dù chung đụng với vô sô nữ nhân nhưng không thể có hoàng tự...

- Ngươi im đi Tiểu Thu - Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) giận giữ, hại hắn là nàng, khiến hắn không có hoàng tự cũng là nàng. Tiểu Thu nói đúng, nàng làm bao nhiêu chuyện như vậy thì hắn còn yêu và tin tưởng nàng không? Hay là nhìn nàng bằng ánh mắt căm phẫm, hận không thể giết nàng.

Tiểu Thu nắm chặt tay, nàng vì tiểu thư, nếu để tiểu thư trầm luân trong tình cảm ở đây, chống lại mệnh lệnh của gia chủ thì tiểu thư chỉ có một con đường chết - Tiểu thư, những lời ta nói đều là thật lòng... Người đừng trầm luân nữa, đến lúc tỉnh lại rồi...

Tiểu Thu biết ý lui ra. Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) ngồi trên giường, nàng im lặng như một bức tượng. Giấc mộng đẹp, đã đến lúc tỉnh lại rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net