Chương 20: Thân phận thực sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chú ý: Giờ thân phận của Yên Đan đã bị phát giác, từ giờ ta sẽ chuyển từ Thượng Quan Yên Đan thành Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư).

Chương 20: Thân phận thực sự

  Tác giả: Peckanhdongdanh  

Hoàn toàn quên đi chính mình

Chỉ nguyện có thể cùng sinh cùng tử

Ngày sau có ai hỏi đến

Trời cao lộng gió mãi chắp cánh chung đôi



Gió tạt vào gương mặt tuấn lãng, vách đá trơn trượt không một điểm đáp xuống. Tâm tình lạnh đi vài phần, nữ nhân chết tiệt kia, không ngờ lại liều mạng như vậy, đây là quá ngu ngốc, hắn thực sự muốn giết chết nàng ngay lập tức.

*Vụt* Thiên Tàm Ti từ động nhỏ phóng ra giữ hắn lại lưng chừng núi. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) quay lại, chỉ thấy thấp thoáng vạt áo bạch y giữa sương khói mênh mang. Hang động có diện tích nhỏ, chỉ đủ chỗ cho ba người. Phượng Y Y (Kim Ngưu) ngồi một bên, nàng nhìn hắn, ánh mắt thoáng sự ngạc nhiên nhưng cũng có mấy phần ấm áp.

"Ngài nhảy xuống đây làm gì? Độc Cô Duy Long sẽ thả cho ngài một con ngựa vì hắn ta không muốn động tới triều đình.. Ta tin tưởng ngài sẽ không có chuyện gì?"

Tuy nói vậy nhưng tâm tình Phượng Y Y (Kim Ngưu) lại vui vẻ. Vì trong lúc sinh tử, hắn không bỏ mặc nàng, vì hắn coi trọng nàng, dù có là mục đích gì nhưng bằng hành động đó thôi, nàng đã cảm thấy ấm áp vô cùng. Lúc nàng nhảy xuống, ngay cả cơ hội sống còn không nắm chắc, nam nhân kia, với nàng không thân thích chỉ dây dưa với nhau bằng một cái hợp tác nho nhỏ, vậy mà lại liều mạng như vậy.

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) dựa lưng ra sau, bộ dáng chật vật, tóc lộn xộn trên vai nhưng khí chất vương giả cùng vẻ đẹp ma mị không thể che dấu "Ta biết em là một kẻ giảo hoạt.. đâu có ngu ngốc gì mà tự tìm cái chết.."

Hắn không hiểu tại sao lại nhảy xuống, lúc nhảy xuống, hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là mang nàng lên trên. Dù biết cơ hội sống mỏng manh nhưng hắn tin, trời không tuyệt đường sống của hắn.

Phượng Y Y (Kim Ngưu) cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra phía ngoài hang động, cơn gió lạnh tạt vào mặt nàng "Ta chỉ đánh cược một lần, để xem ông trời muốn ta sống hay chết.. Tìm đường sống trong cái chết, đối với một vài người là ngu ngốc nhưng đối với ta là thượng sách.." nàng dừng lại "Làm thế nhiều lần, cũng quen rồi"

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) suy ngẫm. Cũng quen rồi, phải chăng nàng luôn sống như vậy, đồng hành cùng cái chết, tranh đoạt con đường sống với kẻ khác. Nữ nhân nhỏ tuổi như nàng mà đã phải trải qua nhiều sự tình như vậy, thật có điểm giống hắn, giống như loài chó sói tàn độc luôn cô đơn một mình, tự mình đối đầu với nguy hiểm.

"Em đã rất mệt mỏi đúng không?" Vòng tay từ phía sau ôm lấy nàng, đôi đồng tử thoáng mở to. Hắn, là đang ôm nàng, tại sao? Vì nghe câu nói đó sao? Nàng cười nhạt, nhưng, hương hoa mai từ hắn, thật dễ chịu, khiến nàng thấy an toàn vô cùng.

"Vương gia.." nàng mỉm cười "Cảm ơn"

"Không cần cảm ơn ta, chỉ thấy ta và em có điểm giống nhau nên ta muốn bảo hộ mà thôi"

Phượng Y Y (Kim Ngưu) không quay lại, ánh mắt thâm trầm lóe ra tinh quang "Ngày trước, khi ta bảy tuổi, tỷ tỷ mười hai tuổi.. Hai chúng ta đã bị vứt vào một khu rừng cùng năm trăm đứa trẻ khác, phải tranh giành sự sống cùng chúng.. Ta sống thì chúng chết, chúng sống thì ta chết.. Suốt bảy ngày bảy đêm, ta cùng tỷ tỷ lẩn trốn, trên người không biết là vấy bao nhiêu máu, bảy ngày đó, đều sống trong sợ hãi, bàng hoàng.."

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) ôm nàng chặt hơn.

"Khi rời khỏi đó, toàn thân đẫm máu, ta và tỷ tỷ đều như tu la ở địa ngục.. Các vị trưởng lão cùng Thánh Chủ rất vui vẻ nhưng ta không hề thấy vui vẻ gì.. Vì ta đã đạp lên tính mạng gần năm trăm người để sống sót.."

Hắn lần này ôm lấy nàng, bản thân không hiểu sao lại cư xử như vậy. Cái nữ nhân này, bản tính thì lạnh nhạt, cả ngày luôn trầm lắng, hóa ra đều có cơ duyên. Nhỏ tuổi như vậy đã phải trải qua thảm cảnh, nhỏ tuổi như vậy đã phải giết người mưu đồ tính mạng. Đối với nàng, hắn còn hạnh phúc hơn vài phần, vì hắn còn có sáu năm vui vẻ bên mẫu thân, mà nàng, từ khi sinh ra đã có số mệnh nghiệt ngã kia.

"Vương gia, ta gạt ngài đó, ngài đừng tưởng là thật.." nàng quay lại, nụ cười diễm lệ nở rộ trên môi.

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) búng lên mũi nàng, hắn nhẹ giọng nói "Xấu xa, em dám lừa gạt lòng trắc ẩn của ta.. "

Phượng Y Y (Kim Ngưu) chột dạ, có lẽ không nên kể chuyện xưa cho hắn nghe. Trong lòng đột nhiên có dòng nước mát chảy qua. Hương mai trên người hắn thật dễ chịu, khác với Thánh Chủ là mùi gỗ thông tươi mát. Nàng ngồi ngay ngắn lại, vai kề vai với hắn.

"Vương gia, ăn cái này vào rồi điều tiết trong vòng một canh giờ, chúng ta có thể sử dụng Nguyên Lực"

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) nhận lấy đan dược. Hai mắt nhắm nghiền, Phượng Y Y (Kim Ngưu) cũng vậy.

Một canh giờ sau..

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) mở mắt, Nguyên Lực trong người cuồn cuộn. Phượng Y Y (Kim Ngưu) thì chậm hơn, nàng vẫn an tĩnh điều dưỡng, trên gương mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) nhìn nàng, ngũ quan tinh xảo, mắt phượng mày ngài, tóc như mây, da như tuyết, khí chất cao quí phát ra từ trong xương tủy, giống như một nữ thần cao cao tại thượng, hắn đưa tay lên chạm vào mi tâm nàng, cảm giác lành lạnh thấm qua ngón tay, đúng lúc Phượng Y Y (Kim Ngưu) mở mắt.

Hắn thu lại tay nhìn nàng "Đi thôi, ta gọi Hạc Tiên ra, chúng ta lên trên.."

Phượng Y Y (Kim Ngưu) nắm lấy vạt áo hắn "Từ từ, phía trên còn có trùng độc" nàng bấm tay "Để cho chúng no bụng một chút"

"Phượng Y Y, em thâm độc thật.. Nếu như ta ở lại trên đó có lẽ sẽ chết.." Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) nói.

Phượng Y Y (Kim Ngưu) nhún vai "Chúng sẽ không tổn hại đến ngài..." nàng chính là người điều khiển trùng, ngay cả việc ra lệnh cũng không thể làm thì sao có thể xưng danh Điệp Y Nhi trên giang hồ.

Một tuần trà bỗng chốc qua đi. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) triệu gọi Hạc Tiên, Phượng Y Y (Kim Ngưu) cùng hắn ngồi trên lưng Hạc Tiên vút bay lên đỉnh núi. Trên đó là cảnh tượng thê thảm, đám sói hoang cùng tên hắc y nhân thất khố chảy máu, dung mạo nhìn không ra. Phượng Y Y (Kim Ngưu) lạnh lùng nhìn.

"Trở về" hơn chục trùng nhỏ phóng về phía hộp nhỏ của Phượng Y Y (Kim Ngưu). Là Kim Quy Trùng, một trong thập đại cổ trùng.

"Điệp Y Nhi" Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) nói, hắn nắm lấy cằm nhỏ của nàng " Em rất đáng để ta thưởng thức.. lần này ta nhìn trúng em rồi.."

Phượng Y Y (Kim Ngưu) quay đầu, nàng giao cho hắn một cây trâm nhỏ bạc màu nhưng xét về chất lượng và độ tinh xảo thì tuyệt đối là hạng nhất "Ta thấy khi rơi xuống vách đá, một là của kẻ áo đen, hai là của Triệu Tịch Nhan, nơi hoang vu như này, không dễ dàng tìm kiếm đâu ra một bảo vật đẹp đẽ như vậy đâu? Vậy nên, đó là đầu mối đầu tiên để tìm kiếm"

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) nhận lấy rồi cất vào trong vạt áo, hôm nay kể ra cũng có chút thu hoạch. Hắn không vội, sẽ từ từ điều tra.

!!!!

Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) đứng dưới tán cây phong, hai tay ôm lấy thanh đao đã vào sinh ra tử cùng mình. Lọn tóc trước trán khẽ bay, hai mắt đột nhiên bừng mở. Nàng đang âm thầm xem xét lại thân phận nữ nhân thần bí dạo trước, thân thủ uyển chuyển, võ công cao cường nhưng hai bàn tay tuyệt nhiên không có vết chai sạn do luyện kiếm mà nên. Còn giọng nói ấy, nhẹ nhàng phong tao, hàm chứa mị lực kinh người nhưng nếu chú ý thì dường như còn phát ra hàn khí lạnh ngút ngàn. Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) càng nghĩ càng rối, rốt cuộc nữ nhân này là sai? Sao lại ra vẻ quen biết nàng? Phải chăng là còn có uẩn khúc gì về thân thế nàng cùng biểu muội mình.

Nàng nhìn lên con quạ đen im lìm trên cây, con quạ mở mắt chằm chằm nhìn nàng như chờ đợi mệnh lệnh. Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) đưa cao tay lên, thông qua mắt nó, nàng mấp máy "Ta muốn gặp ngươi"

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) đang trang điểm cũng dừng lại, viên ngọc lục bảo trên ngón tay khẽ lóe sáng. Nàng đã yểm một bùa chú lên con quạ đó, nó không có khả năng theo dõi mà chỉ có khả năng truyền tin. Nàng ve vẩy ngón tay lên không trung, đạo khí màu xám xẹt qua.

Con quạ rít mấy tiếng, nó bay là là trước mặt Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) *bùm* con quạ nổ tung. Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) chỉ kịp giơ tay lên che mặt để không để bị máu của nó bắn lên. Không trung, từng tia máu kết tinh lại thành một hàng chữ [Đến Miến Điện], Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) đọc xong, như có sai bảo, hàng huyết tinh biến mất. Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) băn khoăn, đây không phải nơi nàng và biểu muội được mẫu thân đón về sao?

Miến Điện

Khung cảnh hoang vu không sức sống, xung quanh ngổn ngang phế vật, chỉ có những loài động vật nhỏ lui tới. Nắng nhợt nhạt chiếu đến nơi này, Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) chưa lần nào trở lại đây trong mười lăm năm qua, nàng che mũi. Giữa khu quần thể này, có một vết hố lớn xuất hiện, đất đá nứt toác, thực vật không thể sinh sống, dường như ẩn chứa một lượng sức mạnh thần bí.

*Vù* Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) liền xuất hiện, nàng cưỡi trên con thủy quái có cánh, Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) đoán chắc là sủng vật của nàng.

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) đáp xuống nhìn Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương), gương mặt mĩ lệ khuất sau tấm màn đen thần bí "Sao? Ngươi tò mò về thân phận ngươi hay muốn xác minh ta là ai?"

"Là cả hai" Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) không nhanh không chậm nói.

"Ồ" tiếng nói tựa như tiếng trâu ngọc chạm vào nhau nhưng ngay lập tức lại lạnh đến lục phủ ngũ tạng "Vậy ngươi nên tin tưởng ta"

"Nếu muốn ta tin tưởng ngươi thì trước tiên ngươi không nên che dấu" Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) khẽ cười, đao trong tay thêm phần chắc, cho dù Nguyên Lực của nàng và nữ nhân kia chênh lệch nhau nhiều nhưng bằng kinh nghiệm chiếc đấu, Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) không tin nàng dễ dàng bị đánh bại.

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) đưa tay lên giữa lưng chừng mặt, tấm sa che mạng rớt xuống. Dung mạo quốc sắc thiên hương, đạo lông mày thanh như dáng núi, bờ môi căng mọng, đôi mắt đẹp đến xuất thần, tựa như của yêu ma quỉ quái, chỉ cần nhìn vào là hồn lạc phách bay. Nàng vận bộ hắc y ôm sát người, khí chất cao quí bẩm sinh dù đã được khéo léo che lấp nhưng Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) vẫn hoàn hảo nhìn ra.

"Hoàng quí phi, à không là nhị tiểu thư của Thượng Quan gia tộc.. Thượng Quan Yên Đan" Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) bất ngờ, vì Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) là nữ nhân thuộc Thượng Quan gia, chẳng lẽ nàng?

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) giơ ngón tay lên lắc lắc mấy cái, ánh mắt thâm trầm lão luyện "Thượng Quan gia chỉ là vỏ bọc bên ngoài của ta.. Ta là Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư), người của Phượng Vu Quốc.."

Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) lùi lại phía sau. Phượng Vu Quốc, chẳng phải là cường đại quốc gia đứng đầu Quỳnh Nguyên đại lục, nữ tôn nam ti, nữ nhân ở đó không chỉ mị hoặc chúng sinh mà còn mạnh mẽ hơn hẳn nam nhân nhiều lần.

"Ngạc nhiên.. hay.. sợ hãi"

"Bất ngờ.. Không ngờ lai lịch của ngươi lại lớn như vậy.. Là người của Phượng Vu Quốc.."

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nghịch lọn tóc trước ngực "Ta đến đây vì cô cô, cũng chính là mẫu thân của ngươi.. Ta chính là sợ sơ xuất và tình huống phát sinh nên mới đích thân tìm"

"Mẫu thân?.. Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư), mẫu thân ta đã chết từ mười ba năm trước rồi.. Ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa.."

"Không tin sao? Vậy giờ hãy mau thu lại suy nghĩ không tin đi" Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) chậm chạp tiến lại, trong tay xuất hiện một lam đạo khí trong suốt, gương mặt của một nữ nhân hiện ra. Nàng ngũ quan như ngọc, xinh xắn đến nghẹt thở, giữa mi tâm còn là anh khí thoát tục, hiếm có. Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) nhìn chằm chằm vào hình ảnh kia, nàng sờ tay lên mặt mình, hai người họ, giống nhau đến kinh ngạc.

"Không thể, đó đều là do ngươi tạo ra, muốn lừa gạt ta sao?" Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) lùi lại. Cả thân người cứng nhắc. Nàng nói thế nhưng bản thân đã khẳng định tám, chín phần là sự thực, vì khi nhìn thấy nữ nhân đang ngủ say kia, trong lòng nàng bỗng nhộn nhạo, giống như máu mủ tình thâm, tuyệt đối là quen thuộc và gần gũi đến sợ hãi.

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nắm lấy cánh tay Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương). Nguyên Lực của nàng bao bọc một vùng đất rộng lớn. Nửa gương mặt xuất hiện những hình thù kì bí màu xanh, đôi đồng tử cũng chuyển xanh, lòng bàn tay xuất hiện một cột sóng. Miệng khẽ hô mấy tiếng. Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) bị Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) chế trụ, cả người bị dòng nước vây hãm.

"Hiên Viên Yên Đan, ngươi muốn làm cái gì?"

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) vung tay, hai cột nước đập thành một. Hiện lên hình ảnh một ngân long trong suốt, chực muốn đổ sập xuống thân ảnh Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương).

Ấn kí bên trái tai Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) nhói đau từng hồi, giống như bị kích thích, bị khuấy động. Từ đó chảy ra dòng huyết đỏ. Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) thất thần thu lại tay, ấn kí phát sáng không ngừng. Cột nước đột nhiên biến mất, khung cảnh trở lại lúc đầu, lúc nãy đều là ảo ảnh do Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) tạo ra. Nàng – chính là một trong ngũ đại hộ pháp của nữ thần, sở hữu sức mạnh tạo huyễn cảnh.

Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) ngục xuống, ấn khí nhấp nháp một hồi rồi lạnh lẽo tắt lịm ngay lập tức. Nàng vung đao về phía Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) "Muốn giết ta sao"

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) điểm mũi chân, thân ảnh lùi ra sau ba trượng, vạt áo tung bay. Nàng có chút chần chừ không tin, Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương), nàng ta, chẳng lẽ lại là..?

Nàng mỉm cười "Ta định phá vỡ phong ấn cho ngươi nhưng nhận ra mình hơi quá phận.. An tâm, ta sẽ tìm nữ nhân ba mắt giúp ngươi và cô cô.."

Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) hừ lạnh, nàng cũng có phần tin tưởng lời nói của nữ nhân kia. Tuy lúc nãy nàng ta động thủ nhưng cũng không làm tổn hại đến nàng, có lẽ chỉ là muốn phá phong ấn..

"Được, vậy để ta hỏi ngươi một chuyện, sao mười lăm năm trước ta cùng biểu muội lại bị bắt đi? Hơn nữa, biểu muội khi đó còn mới sinh.. Ta bị bắt thì không nói nhưng chẳng lẽ Phượng Vu Quốc các người còn không bảo đảm được một hài tử mới sinh sao?"

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) phủi vạt áo bỗng dừng lại "Ngươi lại lấy đâu ra một biểu muội vậy, cô cô thân sinh chỉ có mình ngươi là trưởng tử.. "

Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) nhíu mi "Lừa gạt sao? Biểu muội cùng ta là thuần chính huyết thông, đến đồng tử còn giống nhau năm phần.."

"Hừm.. Ngươi bị người khác phong ấn, tạo cho ngươi một màn huyết thống tình thâm vậy thôi.. Cái phong ấn đó, nếu ta không nhầm là Huyết Truy Ấn dùng mạng đổi mạng, sẽ đánh lừa huyết thống nhưng nó chỉ có tác dụng trong mười lăm năm... hai phong ấn đè lên nhau nên.." Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) vội dừng lại, nàng phát hiện ra mình thất thố.

"Cái gì mà đè lên nhau?" Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) nhất thời không hiểu.

"Được rồi, ngươi giờ đã rõ... Chờ một thời gian nữa, ta sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở đây sẽ đưa ngươi về Phượng Vu Quốc....Con cháu của Hiên Viên Gia không nên bị lưu lạc ra bên ngoài.."

Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) tra đao vào vỏ. Thái Cực Phượng Hoàng xuất hiện, nàng nhảy lên lưng nó rồi rời đi, Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nhìn Thái Cực Phượng Hoàng khẽ cười, thú sủng này, chẳng lẽ là do vận mệnh đưa đẩy..

Nàng che đi dung mạo tuyệt diễm.

*Loạt xoạt*

"Ai?"Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) quay lại, chưởng lực đánh mạnh về phía lùm cây..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net