Chương 78: Chiến Ma Chủng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 78: Chiến Ma Chủng (3)


Tác giả: Peckanhdongdanh

Tiếc rằng ánh bình minh không thấu hiểu nỗi đau thương

Khiến hai người đi về hai ngả

Ai có thể quên được khoảng thời gian đó

Biệt ly quá dễ dàng, mà tương ngộ lại thất khó khăn

Gió – không thổi hết tang hương

Mưa – đong đầy trong khóe mắt

Thế gian này còn ai sưởi ấm cho ta



Quỳnh Nguyên đại lục.

Lam Lăng Sâm.

Ly Minh – Nguyên Soái Tế Thiên Quân mất mạng trong tay Nhân Tộc. Đám người còn sót lại trở nên thị huyết điên cuồng, ăn uống huyết nhục của đồng đội cùng kẻ thù để ra tăng sức mạnh, cách thức ghê tởm này khiến nhiều người kinh sợ. Bọn chúng giờ này cũng chẳng còn gì để mất.

Đám người Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) và Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) bị bao vây bởi hơn trăm tên Tế Thiên Quân. Bọn chúng nhận định Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) chính là Nguyên Soái nên muốn ra tay tiêu diệt, dù tổn thất bao nhiêu cũng thừa nhận. Sát khí của mọi người tản ra, nghiễm nhiên trở thành cục diện song phương chỉ có thể tồn tại một.

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) thấy nàng đang có ý định xông lên bèn cản nàng lại. Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) hiện giờ không còn tinh thần như lúc trước, hơi thở đã có điểm hỗn loạn. Mà hắn tuyệt đối không để nàng lâm vào nguy hiểm.

"Cường giả tiếc gì một trận chiến! Dù có chết cũng phải làm cho chúng trả giá thật nặng"

Hắn cảm thấy phần thắng của họ trong lần này rất nhỏ, nên hắn không để ý sinh tử, dù có chết cũng phải chết trong vinh quang, khiến Tế Thiên Quân diệt đi một phần.

Nghe thấy thế, nhóm người Nhân Tộc càng thêm nắm chắc vũ khí trong tay.

"Lên"

Dứt lời cả đám người lao lên, Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nhìn Nhân Tộc khẽ mỉm cười, chỉ cần Nhân Tộc luôn đoàn kết như vậy thì bất cứ ngoại tộc nào cũng không thể phá vỡ. Đây chính là quê hương nàng, chính là nguồn gốc Hộ Pháp vinh quang của nàng.

Tiếng chém giết vang lên, không ít người Nhân Tộc ngã xuống, nhưng khí thế không những yếu đi mà còn tăng vọt. Người còn sống như thiêu thân lao vào tràng chiến, đồng đội vào sinh ra tử mất mạng, mong muốn trả thù điên cuồng thôi thúc trong người, khiến họ cầm vũ khí lên giết địch.

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) trực tiếp nghênh chiến một tên có Nguyên Lực cao nhất, hơi thở cường đại tản ra. Hai người đều đạt tới Niết Bàn Nguyên Cảnh, dù Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) đang trong tình thế bị động nhưng so ra khí thế vẫn cường đại hơn người kia một bậc.

Từng đợt chấn động kinh thiên động địa lấy hai người làm trung tâm mà khuếch tán ra bốn phương, thậm chí mọi người ở ngoại vi tràng chiến cũng cảm nhận được Nguyên Lực khuếch tán tạo ra gợn sóng vô ảnh. Hai người triển khai vũ kĩ, tốc độ giao phong nhanh đến mức mọi người bên ngoài không theo kịp, chỉ cảm thấy không khí chấn động.

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) vừa giết địch vừa quan sát Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình). Nàng dùng dị năng Đôi mắt Thần Thánh để nhìn trận chiến, Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) và kẻ kia ngang sức nhau. Nhưng nàng tin tưởng nam nhân của mình.

Bất chợt thấy năm tên lâu la có ý định xông vào tràng chiến của Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình). Nàng đạp gió bay tới, không ai được phép làm hại Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình). Hai nhuyễn kiếm trong tay rung động, mặt lộ ra nét xuất thần "Đứng lại"

Mấy tên lâu la cười ghê tởm, không nói gì trực tiếp nghênh đón Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư).

Sắc mặt Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) lạnh lùng, Nguyên Lực tụ trong tay, ấn kí kì ảo được tạo thành. Cả nhân gian như được tạo trong tay nàng, huyễn cảnh đan xen, phồn hoa đô hộ, điêu tàn đổ nát. Xung quanh hiện lên vài điểm sáng không rõ hình dạng, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được áp lực từ chúng, kẻ khác không dám khinh suất.

"Dạ quang, xuất"

Lúc Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) đánh ra vũ kĩ cũng là lúc đám người kia đánh ra vũ kĩ. Chiêu thức cường đại va vào nhau, trong phút chốc tựa như pháo hoa rực rỡ. Chờ ánh sáng tan đi, năng lượng kia tạo thành một cái hố sâu vài trượng trên mặt đất.

Không gian có chút biến đổi dị thường, Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) cảm nhận được nhưng không để ý.

Không kịp nghỉ ngơi, nàng lại kết ấn tạo ra các chiêu thức khác.

*Oanh* tiếng nổ mạnh truyền đến, Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) trên không lảo đảo, dưới sự ảnh hưởng cuồng bạo của Nguyên Lực, máu tươi từ khóe miệng không ngừng tràn ra. Tình thế hiện tại, Nhân Tộc không có lợi, chẳng biết họ cầm cự được bao lâu. Bọn họ trong người vốn dĩ bị thương nặng, vì thế ảnh hưởng càng lớn, cho nên bọn họ chỉ có thể tranh thủ đả thương địch nhân thật nặng.

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) cùng kẻ kia khó phân thắng bại. Nhất thời đều miễn cường không đả thương được địch thủ trước mắt.

"Yên Đan, mau rút khỏi đây" Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) vừa chiến đấu vừa chú ý tình hình bên dưới, so với sự đoán của hắn thì Nhân Tộc cầm cự được khá tốt, coi như là có chút lời lãi trước khi chết.

Nghe thấy lời Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) nhưng nàng làm như không nghe thấy, vẫn điên cuồng chiến đấu dù bản thân trọng thương. Bỗng có tên nào đó Tế Thiên Quân la lên "Giết nữ nhân kia, nàng ta là Thiên Mộng Hộ pháp" tức thì đám người Tế Thiên Quân từ bỏ tràng chiến lao đến chỗ Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư). Mà đám người Nhân Tộc cũng không phải ngu ngốc, sự tồn tại của Hộ pháp là đường sống của Nhân Tộc. Nghe vậy họ không màng tính mạng, hết sức cản đường Tế Thiên Quân.

Kẻ đang giao chiến với Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) tần suất công kích tăng lên, có thể thấy hắn đang muốn thoát ra để tru diệt Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư), hắn muốn nhanh chóng giải quyết Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình), sau đó một kích giết chết vị Hộ Pháp non nớt kia.

Mà Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) biết được ý định của kẻ kia, sống chết quấn lấy hắn, không cho hắn đi xuống. Kẻ kia tức giận, xuất thủ ngày càng sắc bén cùng thâm độc. Vì đối phương như vậy, Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) cũng không tránh được bị đánh trúng mấy lần. Hắn nhất định phải cầm cự, nếu như kẻ này đi xuống thì người đứng mũi chịu sào chính là Yên Đan. Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) tuyệt đối không để chuyện này phát sinh.

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) bị đánh đến thảm hại, nhuyễn kiếm gãy làm đôi, không ngừng ho ra máu. Tựa như đang nằm trên ranh giới sự sống cái chết. Nàng cố gắng gượng dậy, nhưng một màn sau khiến nàng kinh hãi. Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) bị cố định trong một pháp trận lớn, dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi, mắt hơi cụp xuống.

"Tru diệt Hộ pháp Nhân Tộc"

Pháp trận khởi động, đám người Nhân Tộc rối rít lao vào nhưng đều thất bại. Bọn chúng lần này muốn diệt Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) không tiếc trả giá.

Chỉ thấy thân thể nhẹ bẫng, thân ảnh của Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) bị đẩy ra khỏi pháp trận. Mà trong đó là một thân ảnh người khác. Pháp trận như mãnh thú nuốt lấy người bên trong, dần dần trở nên mơ hồ.

"Dạ Hàn" Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) kinh hô một tiếng, bất chấp thương thế, lấy tốc độ nhanh nhất hướng Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) chạy tới. Nàng vươn tay lên cố chạm vào vòng sáng, hoặc là cứu được chàng, hoặc là cùng chàng sinh tử kề bên.

Dù là chân trời góc bể, dù là rừng thiêng nước độc, chỉ cần có chàng, chính là nơi nàng muốn ở lại.

"Yên Đan" nhìn thấy Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) đang lao tới chỗ mình, Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) không khỏi lên tiếng. Hắn nhìn nàng mỉm cười, nụ cười ôn nhu như thuở đầu sơ ngộ. Hắn đã cố gắng thoát khỏi nhưng không ngờ pháp trận này còn có lực lượng phong ấn, hắn không thể chống cự, thì ra đây là lí do Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) không thể thoát.

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) vươn tay mình ra. Đầu ngón tay chạm vào nhau, trong lòng Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) mừng như điên, khoảnh khắc muốn dùng lực nắm lấy tay người kia lôi ra.

Nhưng lúc nàng chạm được, Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) hoàn toàn biến mất.

"Dạ Hàn" Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) thều thào, đứng tại địa điểm pháp trận thiết lập, pháp trận và Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) biến mất không thấy. Tay nàng vẫn chới với ở không trung, nàng chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày trơ mắt nhìn Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) ngay trước mắt mình biến mất. Cái cảm giác này, nàng không rõ như thế nào.

"Yên Đan, có khi nào nàng nghĩ một ngày người nào đó vẫn luôn âm thầm ở bên biến mất không?" câu nói của Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) bất chợt vang bên tai Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư).

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện. Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) thất thần nhìn hai bàn tay mình, quỳ sụp xuống, chàng cứ như vậy mà biến mất trước mắt nàng. Nàng còn chưa kịp nói muốn bên chàng kiếp này, còn chưa kịp nói mình yêu chàng đến mức nào. Nàng còn chưa kịp làm gì cho chàng, nàng còn chưa làm gì cả.

"Nguyên Soái" đám người Nhân Tộc sững sờ, không ai nghĩ đến Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) lại thế mạng thay cho Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư). Mà Tế Thiên Quân thì cười sảng khoái, giết không được Hộ pháp thì đã có ngay một tên Nguyên Soái thế mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net