Chương 82: Nếu có thể quay lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 82: Nếu có thể quay lại


Tác giả: Peckanhdongdanh

Cánh hoa rực rỡ rơi xuống hiểu thấu trái tim ta

Khuôn mặt người bừng sáng rồi mờ dần dưới trăng

Lìa xa nhau

Người tìm kiếm quá khứ trong cái nhìn lỡ đễnh của mặt trăng



Quỳnh Nguyên đại lục.

Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) cùng đoàn người Tinh Linh Tộc tiến nhập vào địa phận Nhân Tộc. Tinh Linh Tộc tạm thời ở tại Thánh Điện – địa phương nằm giữa hai quốc gia Nhật Nguyệt Quốc và Phượng Vu Quốc.

Nhật Nguyệt Quốc.

Lãnh gia thấy gia chủ trở về bình an, không những vậy thực lực còn tăng lên một khoảng lớn. Hiện tại Lãnh gia có Liên Sinh hộ pháp, Linh Điệp hộ pháp, Kỳ vương gia Tử Nguyên Cảnh đại viên mãn và Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) Tử Nguyên Cảnh viên mãn.

Lãnh gia vui vẻ, nhìn về tương lai mười năm sau mà an tâm. Một gia tộc khổng lồ, luôn quan tâm đến đại cục, tuy nội bộ ngầm đấu đá nhau, có khi chết người nhưng các nhân vật cao tầng đều nhắm mắt cho qua. Gia đấu cũng là một loại khảo nghiệm. Tỷ như lần Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) bị trúng độc Thất Thiên Trùng, hay từ nhỏ Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) sống phải nhìn mặt kẻ khác, và Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) bị ám hại đến mất tích... bọn họ đều là thiên tài với bối phận cao trong gia tộc, nhưng Lãnh gia thiên tài không thiếu, trên con đường cường giả không thiếu nhân vật vĩ đại ngã xuống, nếu chút chuyện nhỏ đó mà họ không vượt qua thì không xứng với thân phận của họ.

Rất may là hầu hết họ đều bình an vượt qua và năng lực ngày càng tăng mạnh.

Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) ngồi ở vị trí gia chủ, không ai dám coi thường. Ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân, lạnh lùng lãnh diễm. Dù Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) – người hắn từng coi trọng bị thương đến bất tỉnh nhân sự nhưng hắn cũng không vội vàng, con người lạnh lùng như hắn, tình yêu với nàng cũng là đóa phù dung sớm nở tối tàn, hiện tại có lẽ chỉ thuần thúy là tình cảm huyết thống cùng trọng trách gia tộc.

"Gia chủ" Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) từ ngoài tiến vào, cung kính hành lễ.

Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) đang dưỡng thần, chầm chậm mở mắt "Cháu định xử lí chuyện đồ đệ kia?"

"Ta.."

"Nghe nói nàng ta người đầy ma khí, phải chăng..."

"Gia chủ, ta cam đoan nàng không phải Ma Chủng hay Ma Tộc, có lẽ là bị nhiễm Ma Khí trong quá trình đánh Tế Thiên Quân" mảnh da dê tìm thấy ở Cổ Tháp sẽ vĩnh viễn biến mất. Không ai có thể nhìn thấu thân phận Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) ngoài hắn và các Hộ pháp.

Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) nhếch môi mỏng "Dận vương, cháu không nỡ xuống tay?"

"Gia chủ, ta đảm bảo sẽ xử lí chuyện của nàng ổn thỏa... Xin người giao chuyện này cho ta..." hắn cúi người. Nếu giao Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) cho Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) hoặc người khác xử lý, nàng chỉ có con đường chết. Nhân Tộc bị dồn đến bước này, họ sẽ xuống tay với bất cứ kẻ nào có khả năng uy hiếp trong tương lai.

"Ta giao chuyện này cho cháu.. Nhưng, với vũ kĩ nàng sử dụng cùng ma khí trên thân thể nàng, các gia tộc khác sẽ không chịu để yên.. Ta không mong muốn có hậu họa sau này.."

Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) vẫn cúi người, hai tay trước người nắm chặt "Gia chủ, ta đã biết..."

!!!!!!

Địa lao.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) vịn tay vào thanh sắt lạnh giá, sau lưng là Ngân Tuyết, hắn tìm được sơ hở và lẻn vào Địa lao.

"Tình Tuyết, xin nàng, hãy rời khỏi đây.."

Nữ nhân xinh đẹp quay lại. Nàng tựa như đóa hoa mỹ lệ khiến kẻ khác đui mù. Mày thanh mũi thẳng, mắt hạnh gợn sóng. Tóc như mây, da như tuyết. Phảng phất mùi vị nguy hiểm cùng khí chất âm nhu hiếm có. Nữ nhân như vậy, cứ như thế mà cam chịu chôn chân tại nơi này?

"Ngân Tuyết, kiếp trước ta tên là Hạ Yên Tuyết đúng không?"

"Kiếp trước nàng tên Hạ Yên Tuyết..." hắn nhìn nàng nói.

Nàng khẽ à một tiếng rồi nói "Vậy ngươi có biết về tiền kiếp của Vân Khinh tỷ?"

"Là Ngọc Liên Vân Uyển... Kiếp trước nàng ta là một người tốt, chỉ đáng tiếc..."

Ngân Tuyết nhớ hình ảnh nữ nhân ôn nhu khóc lặng trên vách núi, nữ nhân ngồi bên khung cửa mải miết thêu giá y. Nàng ta vừa là túc địch cũng vừa là tình địch của Hạ Yên Tuyết. Ngọc Liên Vân Uyển – Linh Điệp hộ pháp nặng tình đến đáng thương, luôn cố gắng cáng đáng tất cả vì người ấy, nhưng người ấy chưa từng cho nàng một hứa hẹn trọn vẹn.

Lãnh Tử Phong, hắn nợ Hạ Yên Tuyết và Ngọc Liên Vân Uyển một đời hạnh phúc. Kiếp trước khiến Ngọc Liên Vân Uyển cả đời thêu giá y không xuất giá, khiến Hạ Yên Tuyết cam tâm tình nguyện chết dưới kiếm Thiên Mộng hộ pháp. Hai nữ nhân khuynh đảo thiên hạ cả đời thương tâm vì một người.

"Ngân Tuyết, ngươi sao vậy?" thấy Ngân Tuyết thất thần, Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) bèn gọi.

"Không có chuyện gì.. Nàng muốn nghe kiếp trước không?"

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) lắc đầu, cười khẽ "Có vẻ kiếp trước của ta quá bi đát.. Ta không muốn nghe..."

Ngân Tuyết đứng dậy, nắm lấy tay Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) "Đừng nói nữa, đi với ta, dù là chân trời góc biển, bất kể nơi nào nàng muốn đi, ta cũng sẽ kề bên nàng..."

Nàng khựng lại, tay nắm chặt lấy tay hắn "Ngân Tuyết, ta không muốn trốn tránh.. Nếu ngươi yêu ta xin hãy tôn trọng quyết định của ta..."

"Mộ Dung Tình Tuyết, nàng đừng cứng đầu nữa... Sao nàng không nói là không muốn làm hắn khó xử, cái gì mà quyết định chứ.. Ta hết nói nổi nàng..."

"Không phải ngươi nói ta cứng đầu sao? Ta là muốn ở lại đây, nếu ta rời đi với ngươi, không phải gián tiếp khẳng định ta là Ma Chủng, sau cùng ta sẽ bị đồng tộc ghét bỏ ư? Cứ cho rằng ta ở lại vì sư phụ đi, ngươi hãy đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi..." Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) phất tay, Ngân Tuyết lo lắng cho nàng là thật, nhưng nàng sống có tôn nghiêm, dù bị giết chết cũng cam tâm nhận lấy.

Ngân Tuyết đau đớn nhìn nàng, cuối cùng nàng cũng đã nói nàng không muốn nhìn thấy hắn. Tình Tuyết, nàng không nhớ ước nguyện ban đầu là sống tự tại như bông tuyết giữa nhân gian? Kiếp trước hay kiếp này, hắn vĩnh viễn không có tư cách bước vào cuộc sống của nàng.

"Dù nàng muốn hay không? Lúc hắn làm nàng thương tổn, ta nhất định sẽ mang nàng đi.. Tình Tuyết, nhớ đấy" Ngân Tuyết nói rồi biến mất.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) lẩm bẩm "Ta không cần..."

!!!!!

Ngự hoa viên.

Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) đi cùng vài trưởng lão bàn chuyện gia tộc sắp tới. Từ khi trở về Nhật Nguyệt Quốc, hắn không khi nào thôi nghĩ đến nàng. Chờ bọn họ lui xuống, Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) một mình tản bộ trong Ngự hoa viên. Đoạn kí ức kia, vừa xa lạ vừa quen thuộc, đối với nữ nhân bạch y là chấp niệm còn đối với nữ nhân hồng y là ân tình. Hai nữ nhân này, rốt cuộc có quan hệ gì với hắn.

Huyết sắc đồng tử thoáng sững sờ. Mà nữ nhân trước mắt cũng ngạc nhiên không kém.

Trong lòng vô vàn điều muốn nói, nhưng không nói thành lời, chỉ nhìn nhau. Phải chăng quan hệ giữa người với người vốn không bền chặt, khoảng cách xa quan hệ liền phai nhạt, cho dù từng là người quan trọng như thế nào, cuối cùng cũng trở thành người qua đường.

Nhận ra lưu luyến nàng, nhưng hắn kiêu ngạo không níu kéo, từng hành động như đẩy nàng xa hơn. Bất giác nhớ về khoảng thời gian nàng từng kề bên, lòng có chút chua xót.

"Lãnh gia chủ, thật trùng hợp gặp ngài ở đây..."

Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) lúc này mới tỉnh ngộ "Phượng vương gia.. nàng vẫn khỏe?"

"Ta vẫn vậy, còn ngài..."

"Ừm.."

Hắn đưa tay giữ lấy bả vai nàng. Tình cảm này có lẽ đến quá muộn, khiến hắn dằn vặt trong đau khổ, hắn cứ ngỡ yêu thương Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) nhưng hóa ra đều là hắn áp đặt hình bóng nàng lên Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ). Đã nghĩ sẽ lạnh nhạt với nàng, sẽ kìm hãm cảm xúc trước nàng, nhưng, càng che giấu thì lại càng tỏ, hắn đã trầm luân với nàng đến mức khó thoát khỏi.

"Y Y, trở về bên ta..."

Phượng Y Y (Kim Ngưu) cười khổ.

"Lãnh gia chủ, nếu là hai năm trước ngài nói câu này với ta.. Nhất định ta rất vui" nàng quay mặt đi "Nhưng, chúng ta đều đã thay đổi rồi..."

Phượng Y Y (Kim Ngưu) nắm chặt tay. Nàng không còn là Điệp Y chờ đợi Thánh Chủ tại Thánh Tông, mà hắn cũng không còn là Thánh Chủ. Cả hai bọn họ đều thay đổi, mà thế gian, một khi con người thay đổi, dù kí ức có bền chặt đến mức nào, tình cảm có luyến tiếc đến mức nào, đều như bọt sóng, thoáng cái là tan vỡ.

Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) ôm lấy nàng, cảm giác ấm áp này khiến hắn thanh bình, tựa như ôm cả thiên hạ trong tay, phải chăng hắn quá ngu ngốc bỏ lỡ nàng.

"Lãnh gia chủ.. Ngài thích ta?" nàng thì thào, thanh âm chỉ đủ hai người nghe. Trong lòng Phượng Y Y (Kim Ngưu) hiện tại trống rỗng, người nàng từng yêu sâu sắc muốn nàng trở về bên cạnh, nhưng chợt nghĩ đến nam nhân yêu nghiệt luôn kề bên, đến hương mai dịu nhẹ khiến nàng trọn đời không thể quên.

"Đúng.." hắn thì thầm bên tai nàng.

Nhưng, đã quá muộn để quay lại.

"Y Y, trở về bên ta..." hắn lặp lại câu nói khi nãy.

Đằng xa, Hỏa Diễn diên vĩ trong tay Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) rơi xuống. Ánh mắt tràn ngập bi thương. Cuối cùng dù cố gắng bao nhiêu nàng vẫn sẽ về bên người ấy. Khi nàng đồng ý cho hắn cơ hội, có lẽ đối với nàng là một lần đánh cược, nhưng nàng không biết, đối với hắn là một đời một kiếp. Long Tộc cả đời chỉ có một bạn tình, hoặc là cô độc hết kiếp, hoặc là nắm tay đến bạc đầu. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) lặng lẽ rời đi. Cuối cùng hoàng thúc đã buông bỏ kiêu ngạo để đến với nàng, Y Y, nàng có vui không?

Khóe môi hơi nhếch lên.

"Người với người sẽ quên nhau, rồi ngài sẽ không còn nhớ ta.. Đừng hối hận rồi mới tìm cách.." dứt lời, nàng ly khai khỏi Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết). Ngạo Thiên, hãy tìm kiếm một người khác thật sự có ý nghĩa với chàng, hãy trân trọng họ bằng cả tấm lòng.

Tạo hóa thật biết trêu ngươi. Đã từng yêu đơn phương nhưng khi thật sự có cơ hội ở bên nhau, rất nhiều thứ đã không còn như xưa, rất nhiều cảm giác cũng biến mất.

Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) thất thần. Đây là trừng phạt hắn sao? Trên đời này không gì là không thể, đau khổ khi phát hiện mình từng có cơ hội cùng người ấy mà lại để tuột mất và khi mình tỉnh ngộ thì không còn cơ hội nữa.

"Đừng hối hận rồi mới tìm cách? Phượng Y Y, nàng chưa từng thay đổi, đã ra đi là đủ tuyệt tình.."

"Nhưng có điều này nàng hãy ghi nhớ... Ta yêu nàng vì ta yêu nàng không phải vì nàng đã từng yêu ta.. và ta sẽ chờ đợi, chờ đợi ngày ta hết yêu nàng chứ không phải ngày nàng sẽ yêu ta..." hắn nói.

Phượng Y Y (Kim Ngưu) cước bộ hơi chậm nhưng không dừng lại. Đã từng yêu đến chết đi sống lại thì sao? Chỉ trách, yêu đúng người nhưng sai thời điểm. Như nàng nói, đừng hối hận rồi mới tìm cách. Thế gian không có thuốc hối hận.

!!!!!

Phượng Vu Quốc

Trầm Ngư Cung

Nữ nhân lam y nằm trên nhuyễn tháp. Gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn nhợt nhạt bất an, đôi lông mày thanh tú đôi lúc nhíu chặt. Mái tóc bạc trắng làm nàng vạn phần thê lương, tựa như chấp niệm cùng đau khổ kiếp trước đều hiện hữu. Khóe mắt thoang thoáng ánh lệ, môi khẽ mấp máy. Dù trong mê man, nàng vẫn vô thức đau đớn gọi tên người ấy.

Nàng cứ như vậy, chìm đắm vào mộng ảo bản thân thêu dệt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net