Chương 16: Đừng đi, có được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn như cũ, Tiêu Xử Nữ mới đi ra khỏi chính điện là một thân thể mềm mại thơm tho đã áp vào người hắn, dính liền không buông. Cao Song Tử vừa thấy Tiêu Xử Nữ liền lao vào ôm chặt ngay lập tức, một ngày không gặp, nhớ hắn quá đi. Nàng cọ cọ gương mặt khả ái vào lồng ngực rắn chắc, giở giọng làm nũng:

- Chờ hoài huynh mới chịu ra, nhớ huynh a~

Tiêu Xử Nữ mặc kệ mà đi, hắn biết chẳng gỡ nổi thứ dính người này ra khỏi đâu, mà cũng chẳng cần gỡ ra, nàng cứ ôm như vậy hắn cũng dễ chịu. Ngồi xuống trên một chiếc ghế đá, Tiêu Xử Nữ bất lực hỏi:

- Ôm đủ chưa? Thả ta ra được rồi đấy, đến nơi rồi

Còn mải tận hưởng mùi bạc hà lành lạnh và hơi ấm của Tiêu Xử Nữ thì bị đuổi, Cao Song Tử định ngang bướng không chịu, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn buông ra, đảo mắt xem nơi hắn đưa nàng đến là đâu. À, ra là sông Giang, hồi bé nàng thường hay đến đây đi đò với phụ mẫu, rất vui. Cao Song Tử cười tươi, khen:

- Huynh đưa muội đến chỗ thật đẹp nha, lâu rồi muội chưa trở lại đây, chẳng ngờ nó đẹp đến vậy.

Sau đêm yến tiệc, quan hệ giữa hai người cải thiện khá tốt, Tiêu Xử Nữ không tránh né nàng như tránh tà hay tàn nhẫn ngó lơ nàng nữa, tuy hắn dường như vẫn giữ khoảng cách với nàng. Cao Song Tử như vậy là mừng rồi, đường tình duyên của nàng đang rộng mở, phu quân tương lai đã hơi mở lòng, dại gì không tiếp tục tấn công? Kế hoạch của nàng còn dài kia, Cao Song Tử quyết phải lấy được Tiêu Xử Nữ!

Tiêu Xử Nữ không nói gì, ánh mắt nhởn nhơ trên mặt nước lăn tăn xanh biếc. Cao Song Tử trông theo ánh trăng sớm mờ mờ phản chiếu trên nước, buột miệng đọc:
- Trăng dưới nước là trăng trên trời
Người bên cạnh là người trong tim

Tiêu Xử Nữ cười nhạt, lượm một hòn đá ném vào sông. "Tõm", hòn đá nghiêng nghiêng rồi chìm sâu xuống đáy, tâm trạng hắn cũng tồi tệ thêm một phần. Cao Song Tử vui vẻ nhốn nháo một hồi vẫn không thấy Tiêu Xử Nữ có động tĩnh gì mới hốt hoảng quay sang. Thấy hắn âm trầm ngắm dòng sông lững lờ trôi bên cạnh mà mặt không biểu hiện gì, Cao Song Tử vội hỏi:

- Xử Nữ huynh? Sao huynh im lặng thế, giận muội hả?
- Tâm trạng không tốt - Tiêu Xử Nữ hờ hững, hắn quay sang Cao Song Tử, thăm dò - Nếu một ngày, muội không được gặp huynh, sẽ thế nào?
- Rất buồn, rất nhớ, đó hẳn sẽ là một ngày ác mộng đối với muội - Cao Song Tử lo lắng - Sao tự nhiên huynh lại hỏi thế?
- Sắp tới có thể muội không được gặp ta đâu - Tiêu Xử Nữ nói - Ít nhất là tầm một hai tuần
Hoặc có thể là không bao giờ gặp lại

- Huynh đi đâu? - Cao Song Tử cầm tay hắn, nhíu mày hỏi
Tiêu Xử Nữ cười, tìm một lý do:
- Ta đi tuần theo lệnh vua thôi

Miệng cười nhưng tim lại đau, Tiêu Xử Nữ nhớ lại lúc vua Triệu Hoàng mời hắn đến cuộc họp triều chính, hắn phải xa tiểu công chúa này một thời gian rồi. Hoàng Đạo Quốc không yên bình như vẻ ngoài, thật chất còn rất nhiều vấn đề mà cả triều đình đang đau đầu xử lý.

Gần đây nhất, Lũ Lụt Quốc đã gửi thư khiêu chiến, doạ rằng sẽ cướp nước của họ. Lũ Lụt Quốc không phải là một vương quốc dễ chịu, rất nguy hiểm và hung dữ, vương quốc này đã đánh chiếm biết bao vương quốc nhỏ khác, cướp đoạt đi sinh mạng bao người, đẩy người dân vào cảnh khốn khổ, cứ trên đà lớn mạnh qua từng năm. Nếu không mau nghĩ cách, Hoàng Đạo Quốc bị chiếm đóng sẽ là chuyện đương nhiên.

Không khí buổi họp triều chính khá căng thẳng, mày ai cũng nhíu chặt, mặt ai cũng đầy vẻ nghiêm trọng. Nhiều cuộc cãi vã nổ ra gay gắt, ngoại chiến chưa xử lý xong đã lục đục nội bộ, cách giải quyết vấn đề loạn cả lên, mỗi người một ý chẳng ai giống ai. Ngay cả ý kiến quân sư Hàn Nhân Mã cũng không được đồng tình toàn bộ như lần trước, cũng vấp phải những ý kiến trái chiều. Xoay đi sửa lại, mọi người mới tạm đồng ý với chiếc lược của Hàn Nhân Mã, cuộc họp tạm kết thúc, tuy trong lòng có nhiều ngừoi vẫn thầm lời qua tiếng lại với nhau. Họp xong, ai cũng mệt mỏi.

Lũ Lụt Quốc không dễ đối phó chút nào, quả là chẳng có cách nào lợi cả đôi đường, không mất chút thiệt hại nào cả. Lần này cả triều đình đành phải đương đầu thôi, chiến lược của Hàn Nhân Mã rất mạo hiểm, được ăn cả ngã về không. Tiêu Xử Nữ biết mình cùng tướng quân Lãnh Cự Giải và ám vệ Tôn Thiên Bình sẽ là những người quan trong, giữ trọng trách lớn trong cuộc chiến lần này, vậy nên mọi thứ sẽ có phần vất vả.

Khi biết được tin ấy, Tiêu Xử Nữ không biết cảm xúc của mình hiện tại là gì. Hắn có chút nuối tiếc, sẽ không được gặp tiểu nhõng nhẽo một thời gian, rồi cũng lo, cuộc chiến này mới mở đầu nhưng cũng rất dữ dội, liệu hắn có thể bình an mà trở về hay không?

Mỗi lần thấy Cao Song Tử cười đùa vô tư, lòng Tiêu Xử Nữ lại nặng trĩu. Hắn muốn ngắm nhìn nụ cười này, muốn được gần bên nàng mãi mãi. Đếm từng ngày đến hôm phải đi, hắn thêm phiền muộn mà lao đầu vào tập luyện, hắn đặt cược cả tính mạng vào trận chiến này. Để rồi khi trở về, Tiêu Xử Nữ muốn Cao Song Tử sẽ lại nhào vào lòng hắn mà nũng nịu, hỏi han.

Từng ngày cứ trôi, Tiêu Xử Nữ cứ tự chất vấn, loay hoay mà vẫn không một lời nói với Cao Song Tử. Hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng vô tư, đến mãi gần kề ngày lên chiến trường - thời khắc bây giờ, Tiêu Xử Nữ mới thử ướm lời. Nhưng rồi cũng không chiến thắng được bản thân, hắn sợ nàng lo, vậy là lại nói dối.

Cao Song Tử chớp mắt:
- Chừng nào huynh đi?
- Tối nay - Tiêu Xử Nữ khó khăn đáp, và đúng như hắn dự đoán, Cao Song Tử ngay lập tức trách móc
- Sao huynh không nói cho muội biết sớm hơn?

Tiêu Xử Nữ chỉ gượng cười không đáp. Cao Song Tử thấy cảnh vật xung quanh chợt ảm đạm đi, nàng cắn môi nhẹ:
- Muội có thể đi với huynh được không?

- Không được - Tiêu Xử Nữ vội vàng từ chối ngay, giọng chắc như đinh đóng cột. Đi với hắn, lỡ nàng gặp chuyện gì thì sao?
- Muội có thể trốn phụ mẫu đi với huynh, cho muội đi theo với, thiếu huynh muội sẽ rất buồn - Cao Song Tử nói
- Ta đã bảo không là không
- Sao không được? - Cao Song Tử ngập ngừng - Có phải... tại muội phiền phức lắm không, đi cùng huynh sẽ cản phá huynh làm việc?

Tiêu Xử Nữ định nói "Không phiền, muội chưa bao giờ phiền" nhưng phút chốc, lời nói khác lại tuột ra khỏi miệng:
- Ở nhà đi, muội phiền phức lắm

Tiêu Xử Nữ nói dối không chớp mắt, hắn chẳng nghĩ ra lý do gì biện minh cả. Cao Song Tử vốn bướng bỉnh, nếu không có lý do phù hợp nàng sẽ quyết đi theo hắn cho bằng được. Nói ra lý do thật sự lại làm nàng lo, với lại chuyện triều chính, không thể tuỳ tiện tiết lộ. Nếu hắn đi mà khiến cho Cao Song Tử cứ thấp thỏm căng thẳng thì hắn sẽ rất giận, rồi lỡ may nàng sợ hắn không an toàn liền đi theo, rồi có chuyện xảy ra với nàng...

Tiêu Xử Nữ dằn lòng nói dối, xin lỗi muội, muội chưa bao giờ phiền.

Cao Song Tử khựng người, tay vô thức xiết chặt. Tiêu Xử Nữ nói nàng phiền, trước đây hắn chưa bao giờ nói như vậy, dù nàng có càn quấy đến đâu, làm hắn khó chịu đến đâu, hắn cũng chỉ khó chịu trong lòng, chưa bao giờ nặng lời mà thẳng thắn bảo nàng phiền. Cho tới hôm nay, Cao Song Tử mới hiểu, hoá ra nàng phiền đến vậy.

Một lời phiền của người kia, sao có thể khiến tim nàng đau đến thế?

Phải rồi, trước kia nàng tự nhiên mà cười đùa, tự nhiên mà trêu chọc hắn, cứ tưởng hắn sẽ vui vẻ như Song Ngư huynh, như phụ mẫu của nàng, ai ngờ hoá ra chỉ làm hắn thêm khó chịu, chán ghét thôi. Nàng phiền phức lắm phải không, Cao Song Tử này hẳn đã khiến Tiêu Xử Nữ hắn buồn bực rồi. Nàng quả thật đáng trách mà.

Liệu hắn có biết, người hay cười thực chất có bao nhiêu cô đơn?

Cao Song Tử cố gắng trấn tĩnh bản thân:
- Muội xin lỗi, muội sẽ không đi theo huynh nữa

Tiêu Xử Nữ dù đang nhìn dòng sông Giang xanh biếc nhưng tâm đều đặt cả vào Cao Song Tử. Từ từ thu hết mọi biểu cảm của nàng vào mắt, hắn gắng kìm chế để không vòng tay qua ôm nàng mà vỗ về, xin lỗi. Nhìn nàng như vậy, chẳng hiểu sao hắn cũng cảm thấy thoáng đau trong lồng ngực.

Cao Song Tử không biết học làm diễn viên từ ai mà diễn rất tốt, mọi cảm xúc buồn bã vừa rồi đều giấu hết đi, lại tươi cười mà liến thoắng nói chuyện với Tiêu Xử Nữ. Đến Tiêu Xử Nữ cũng bất ngờ, tự hỏi khoảnh khắc vừa rồi có phải là do hắn ảo giác hay không?

Chỉ có Cao Song Tử mới biết, ngoài mặt thì nàng cười, trong tim thì nàng khóc.

Cao Song Tử hỏi nhiều như vậy, nói nhiều đến thế, cũng chỉ để che dấu nỗi buồn trong tim mà thôi. Hơn nữa, nàng hỏi nhiều thì Tiêu Xử Nữ phải trả lời, thế là nàng được nghe giọng nói của hắn nhiều hơn chút. Thời gian bên nhau chẳng còn lâu, trời đã xâm xẩm tối rồi, các ô cửa sổ cũng đã dần sáng đèn. Đêm đến rồi, nàng còn lại bao nhiêu phút giây bên hắn?

Giữa lúc hắn đang giải thích cho nàng nghe ý nghĩa một bài thơ mà Cao Song Tử giả vờ không hiểu thì một tên lính chạy tới, kính cẩn báo tin:
- Thưa, xe ngựa đã sắp xuất phát, mời ngài mau đi ạ.
- Ngươi ra đi, chờ ta một chút, ta lại ngay.

Tên lính quay ra xe ngựa chờ. Tiêu Xử Nữ nhìn Cao Song Tử thay cho lời giải thích, dặn dò Cao Song Tử:
- Không có ta, muội phải ngoan ngoãn nghe lời phụ mẫu đấy. Đừng nháo, rước hoạ vào thân thì khổ - Nói rồi lưu luyến xoa đầu nàng một cái - Thôi ta đi.

Hắn dứt khoát xoay người rời đi, Tiêu Xử Nữ sợ rằng, nếu hắn quay đầu sẽ lại chẳng kìm lòng nổi. Bước đi được một đoạn, chợt một vòng tay mảnh mai xiết chặt eo hắn, khiến hắn bất động chẳng nhấc nổi chân. Tiếng Cao Song Tử thổn thức sau lưng, nhịp tim nàng theo đó cũng nức nở:

- Xử Nữ huynh, đừng đi có được không?

Cao Song Tử có linh cảm rằng chuyến đi này lành ít dữ nhiều, trong lòng lo lắng cho Tiêu Xử Nữ khôn nguôi. Giác quan của phụ nữ đặc biệt nhạy bén, đặc biệt với người mình yêu, vậy nên nàng đoán được điều đó cũng không có gì là lạ. Dường như Cao Song Tử cảm nhận được rằng chuyến đi này chính là đặt tính mạng của Tiêu Xử Nữ lên thế ngàn cân treo sợi tóc, nàng không thể bình thản mà để mặc cho hắn dấn thân vào cảnh vào sinh ra tử như thế.

Nàng không thể tưởng tượng được nếu cuộc đời nàng thiếu hắn sẽ như thế nào.

Câu nói đó khiến cho trái tim Tiêu Xử Nữ mềm nhũn ra, hắn cũng muốn thế, hắn cũng muốn ở lại cùng nàng. Nhưng còn tính mạng ngàn dân, còn sự an nguy của Hoàng Đạo Quốc? Tiêu Xử Nữ cười khổ, hắn gỡ tay Cao Song Tử ra. Vòng tay bất lực tuột xuống, Tiêu Xử Nữ an ủi:

- Không được. Muội đừng lo như thế, ta nhất định sẽ trở về.
- Thật chứ?
- Thật
- Huynh hứa rồi nhé, muội chẳng cần gì, chỉ cần thấy huynh bình an mà thôi.
Tiêu Xử Nữ định đi thì lại nghe Cao Song Tử nói tiếp, ngữ điệu chắc chắn:
- Xử Nữ huynh, muội thích huynh.
- Ta biết
- Vậy huynh, huynh đã bao giờ rung động với muội, dù chỉ một lần? - Cao Song Tử run run hỏi, mọi can đảm đều dồn hết trong lời nói.

Nếu hắn có tình cảm với nàng, nàng sẽ có động lực để tiếp tục theo đuổi, sẽ có niềm tin hơn vào chuyện hắn trở về, sẽ chờ hắn trong hạnh phúc.

Tiêu Xử Nữ cụp mắt, không biết nên bày ra vẻ mặt gì. "Ta có thích Song Tử muội không?", câu hỏi mà hàng đêm hắn vẫn tự dằn vặt, giờ lại được chính Cao Song Tử nói ra.

Ta có thích Song Tử muội không?

Từng nhịp tim rộn ràng khi ở bên nàng, từng sự ngọt ngào khi nhìn nụ cười hồn nhiên của nàng, từng nỗi nhớ nàng khi vu vơ lại chợt nghĩ đến, cả nỗi lo lắng khi thấy nàng bị thương, đó có gọi là thương không?

Hắn sao dám thương nàng, nàng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, hắn chỉ là một cẩm y vệ nhỏ bé. Quanh nàng cũng còn bao nhiêu người khác, hà cớ gì phải khổ vì hắn như thế?

Tiêu Xử Nữ nghĩ, có lẽ cảm xúc của mình chỉ là chút rung động nhất thời do lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà thôi. Hắn mong Cao Song Tử cũng vậy, có lẽ tình cảm của nàng cũng chỉ là chút bồng bột tuổi trẻ.

Tình cảm đó phải buông bỏ thôi, càng sớm càng tốt. Đừng hy vọng, cũng đừng nuôi lớn nó, phải cắt đứt nó ngay từ khi mới nhú mới phải.

Tiếng lính thúc giục vang ngoài kia, gọi hắn í ới.

Tiêu Xử Nữ dằn lòng bước đi, chỉ để lại một câu:
- Ta xin lỗi...

Cao Song Tử thụt lùi mấy bước như vừa lĩnh phải một nhát dao chí mạng vào tim.
Nàng vẫn cố gượng cười, hét lớn:
- Muội thích huynh, dù gì muội cũng sẽ theo đuổi huynh, cho đến huynh thích muội mới thôi.

Chỉ ba từ "Ta xin lỗi" của Tiêu Xử Nữ, sao có thể làm tim Cao Song Tử đau đến vậy?

Biết trước được câu trả lời rồi, nàng vẫn hy vọng, vẫn can đảm hỏi, để rồi nhận lại kết quả này. Là trách Tiêu Xử Nữ vô tình, hay là trách nàng ngu ngốc?

Hôm ấy nàng chỉ lỡ liếc qua Tiêu Xử Nữ một chút thôi, thế mà không biết chính vẻ ngoài mị hoặc chúng sinh kia đã kéo nàng vào một mối tình đơn phương ai nghiệt.

Nàng cứ thế ngây thơ mà đón nhận từng ánh mắt ôn nhu, đón nhận hết thảy sự dịu dàng của Tiêu Xử Nữ, rồi trầm luân trong biển tình ái đầy cám dỗ, đến mức chẳng buông bỏ được.

Yêu hắn nhiều đến thế, cũng chỉ đổi lại bằng ba từ "Ta xin lỗi"

Xin lỗi muội làm gì hả Xử Nữ huynh, huynh có lỗi gì? Chỉ mình muội là có lỗi khi cứ ôm trong mình mối tương tư huynh, để rồi làm phiền đến huynh, để huynh phải chán ghét muội.

Cứ mải mê trong mộng tưởng tình yêu tuyệt đẹp của đôi ta, đến khi vỡ ra mới biết được, à, hoá ra chỉ có nàng tự mình đa tình mà thôi.

Trái tim nàng như bị ai bóp nghẹt lấy, vỡ vụn.

Tiêu Xử Nữ có biết không, giây phút hắn lạnh lùng quay lưng đi ấy, lệ đã lăn dài trên gương mặt Cao Song Tử.

---------------------------------

- Bảo Bình cô nương, nhanh lên được không, suất bánh hoa sen và trà hoa cúc của ta gọi nãy giờ sao chưa thấy?

- Hảo, cảm phiền công tử đợi ta thêm chút nữa - Dương Bảo Bình hét vọng ra, trong khi hai tay vẫn đang luống cuống chuẩn bị trà bánh tấp nập

- Ta đã chờ Mao Đài tửu lâu lắm rồi đấy, ngươi có mau mau đem ra đây không? - Một vị khách đã bắt đầu tức giận, đập bàn đứng lên quát

Dương Bảo Bình vội vàng bưng đồ ăn ra, gấp gáp dọn lên bàn. Vị khách cau mày nhìn, thái độ không hài lòng tỏ rõ trên nét mặt. Hắn đã chờ rất lâu mới có được thức uống yêu cầu, bảo sao không khó chịu. Dù vậy, hắn vẫn nâng chén thưởng rượu ngon. Quả là chậm trễ, nhưng có là được rồi - vị khách nọ thầm nghĩ, một hơi uống cạn chén rượu.

Nhưng những người khác lại không may mắn được như thế. Ban đầu chỉ là một vài người thúc giục, than vãn, rồi dần dần, những lời trách móc lại càng nổi lên như nấm sau cơn mưa:

- Hôm nay Dương Bảo Bình làm ăn kiểu gì mà để khách quý chờ lâu như vậy?
- Cảm phiền Bảo Bình cô nương nhanh chân đem điểm tâm ra đây giúp ta, thời gian của ta là vàng là bạc, nãy giờ ta đã rất kiên nhẫn rồi đấy
- Này, ngươi có biết ta gọi món đã bao lâu không vậy? Nói thật cho ngươi nghe, thái độ phục vụ chậm trễ thế thì đóng quán luôn đi !

Dương Bảo Bình bị xoay như chong chóng, ríu rít xin lỗi hết người này người nọ, làm lụng liên hồi cũng không kịp đáp ứng hết yêu cầu của khách. Tửu Hoa Lâu vào ngày hôm nay đông nghìn nghịt, nàng phải phục vụ hết lượt khách này lại đến lượt khách khác không ngơi nghỉ. Lượng người lớn như vậy mà chỉ có mỗi nàng làm, đương nhiên là làm phật ý khách. Có những người không còn đủ kiên nhẫn, đã đứng dậy bỏ đi. Nàng vừa bưng một suất lớn bánh cùng trà và rượu ra cho một nhóm người, họ đã cười nhạo :

- Chờ ngươi làm xong, bọn ta cũng hết đói rồi. Đa tạ ngươi, cứ giữ lấy mà dùng nhé.

Nói rồi, đám người đó lục tục kéo nhau ra về. Dương Bảo Bình cau mày khó chịu, rồi suất bánh lớn này để cho ai? Tốn bao nhiêu công sức và nguyên liệu. Nhìn quanh, quán đã vắng hơn phân nửa. Người ta đều đã không chờ được mà bỏ về. Những vị khách còn ngồi trong quán cũng không nhiều, dùng bữa xong là vội đi. Tửu Hoa Lâu chưa bao giờ vắng đến thế cả.

Dương Bảo Bình ngồi phịch xuống chiếc ghế gần bàn. Nàng chán nản quẹt mồ hôi lấm tấm trên trán. Hôm nay làm ăn thật thất thu, chưa có ngày nào khách lại bỏ đi nhiều đến như vậy. Mệt mỏi xoa xoa mi tâm, Dương Bảo Bình nhìn ra ngoài trời. Giờ ước chừng cũng đã giữa trưa, thế mà thứ nam nhân phiền phức Cao Song Ngư vẫn chưa chịu vác mặt tới. Hôm nay Tần Kim Ngưu muội muội đã xin nghỉ để đi thăm cha, hắn cũng đột nhiên mất tăm mất tích, hại nàng phải làm việc một mình cực nhọc. Dương Bảo Bình nắm chặt tay, nhếch môi cười lạnh. Nghỉ không phép, trừ lương !

Duỗi người trên chiếc ghế mây, nàng liếc mắt nhìn suất bánh cực đại trên bàn. Rủa thầm bọn vô lương tâm, gọi một suất ăn lớn như vậy, cuối cùng lại bỏ đi. Nào bánh, nào trà, nào rượu. Trà và rượu không thể đổ lại vào bình, bánh đã gọi không thể bỏ lẫn cùng bánh mới. Một mình nàng ăn thì không hết, giờ phải đổ đi. Dương Bảo Bình thở dài, không thể che giấu sự tiếc nuối. Tất cả là tại Cao Song Ngư, lát hắn đến phải ép hắn ăn hết cho kỳ được, còn phải đánh hắn một trận sống dở chết dở...

- Cô nương xinh đẹp, có khách quý tới mà không tiếp nha

Dương Bảo Bình vội đứng dậy, cách một quãng cung kính hỏi:

- Thưa, công tử muốn dùng gì ?

Nam nhân có dáng vẻ thư sinh khẽ phe phẩy chiết phiến trong tay, ánh mắt tựa hồ như hứng thú nhìn Dương Bảo Bình. Dương Bảo Bình âm thầm quan sát, trông ngoan hiền, nhưng thực chất lại có vẻ như là một người không an phận. Bao năm lăn lộn trong một quán rượu, ít nhất, nàng cũng đã có cho mình một con mắt nhìn người khá chuẩn.

- Ta tên Thái Hiểu Phi - Nam nhân kia trả lời không ăn nhập lắm với câu hỏi của nàng, khóe môi kín đáo ẩn chứa ý cười khó nhận ra.
- Tửu Hoa Lâu của ta có rất nhiều loại rượu khác nhau, công tử có thể tùy ý chọn lựa. Ngoài ra chỗ ta còn có một vài loại bánh và các thức trà, nếu công tử thích, cứ tự nhiên gọi món - Dương Bảo Bình nói tiếp

Trà sao? Thái Hiểu Phi âm thầm nhếch mép, hình ảnh bạch y nữ tử bỗng chốc thoáng qua trong tâm trí. Nữ tử kia hoàn toàn trái ngược với hắc y nhân đang tỏa sát khí ngùn ngụt trước mặt hắn đây, khiến cho Thái Hiểu Phi đột nhiên gợi lên hứng thú muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.

Hắn trời sinh tướng mạo anh tuấn như vậy là để làm gì chứ? Cô nương thoạt nhìn mạnh mẽ thế này, rồi cũng sẽ không thoát khỏi lưới tình của hắn được đâu

- Cô nương có phải đang phiền muộn vì chỗ bánh thừa này hay không? - Thái Hiểu Phi thích thú quan sát vẻ mặt Dương Bảo Bình - Ta bằng lòng mua lại hết tất cả suất bánh lớn ấy, vừa ý nàng chứ?

- Nếu công tử thích, không vấn đề gì - Dương Bảo Bình nhướn mày, xem ra vị khách này thực thú vị nha
- Nhưng đương nhiên, có qua thì phải có lại. Ta mua cho nàng nhiều bánh như thế, điều kiện... - Thái Hiểu Phi khẽ cười - nàng hôn ta một cái nhé?

Dương Bảo Bình hơi nhịp nhịp chân. Một buổi sáng nhàm chán, may mắn thay đã có đối thủ xứng tầm với nàng. Theo lẽ thường, đáng ra nàng đã thẳng thừng từ chối, nhưng hôm nay, đột nhiên Dương Bảo Bình lại có hứng trêu chọc nam nhân này. Nàng đã từng gặp qua nhiều kiểu nam nhân nhưng thú thật, Dương Bảo Bình đúng là chưa gặp người nào đặc biệt như Thái Hiểu Phi. Quả không phải một nam nhân tầm thường.

- Chủ quán đâu? Lại tiếp rượu cho ta!

Dương Bảo Bình quay đầu nhìn, nói với Thái Hiểu Phi một câu "Thứ lỗi" rồi bước nhanh đến bên bàn của vị khách nọ. Hắn đang say, hai mắt đỏ kè, cả người nồng nặc mùi rượu, dưới chân là mấy bình rượu rỗng không. Quờ quoạng hai tay, hắn cất giọng lè nhè:

- Cô nương xinh đẹp, mau rót rượu, mau rót thêm rượu cho ta.

Dương Bảo Bình tiến lại gần, nâng bình rượu trên tay, nàng từ từ đổ thêm rượu vào chén. Vị khách kia ghé sát nàng, hít hà mùi hương trên người nàng, chép miệng:

- Hương thơm của ngươi thật thoải mái. Nghe danh Dương Bảo Bình ngươi đã lâu, không chỉ trà rượu ngon mà còn có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, quả không sai.

Bàn tay của tên khách bắt đầu vuốt ve lọn tóc của nàng, Dương Bảo Bình nghiêng đầu tránh né, mặt không biến sắc tiếp tục rót rượu:

- Quý khách thỉnh tự trọng.
- Gả làm thứ thê cho ta, ngươi sẽ giàu có, muốn bao nhiêu tiền cũng được
- Quý khách, Tửu Hoa Lâu chúng tôi bán rượu không bán thân, nếu quý khách đi quá giới hạn, đừng trách chúng tôi không khách khí.

Tên khách kia vờ không nghe thấy, bàn tay của hắn bắt đầu chuyển xuống đặt lên vai nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net