CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cân - chan! Nhân vật chiếm hầu hết đất diễn trong chap này.
_____________
Triều đình...
Mọi hôm triều đình đều bận rộn nhưng hôm nay là bận rộn hơn kể, bởi lẽ vì hôm nay tổ chức yến tiệc đón mừng các phi tần. Ai cũng đau đầu, người bố trí phòng tiệc, các cô nương lo trang điểm lỗng lẫy, xinh đẹp. Đau đầu nhất vẫn chính là Sư Tử, hắn không phải vì buổi yến tiệc, mà là vụ của Thiên Bình. Nàng giận hắn, đương nhiên chứ! Ai lại không giận khi bị lừa dối, hắn đùa mà nàng tưởng thật, bây giờ nàng biết suốt thời gian qua nàng đã chơi với hổ, xúc phạm thượng phẩm là mất đầu như chơi, đương nhiên là hắn biết, chỉ là do Thiên Bình cá tính khác lạ làm hắn có tò mò thôi.
- Hoàng Thượng!
Nhân Mã đứng bên cạnh thổi vào tai Sư Tử, vừa nói khiến hắn giật mình. À phải, vẫn chưa bãi triều!
- Hoàng thượng, người hãy suy xét xem, xếp chỗ ngồi như thế nào cho hợp lí!
" Chỉ là ngồi ăn thôi mà!"
Hắn nhăn mặt suy nghĩ, dường như Nhân Mã đoán được, liền nói thần với Sư Tử:" Chỗ ngồi chia theo hai dạng cấp bậc hoặc sủng ái!"
Sư Tử hiểu, gật gù. Hắn cũng chẳng hứng thú, cứ phất tay tuỳ lệnh. Lão Thư gia cười nham nhở, chắc chắn, lão sẽ xếp con gái mình ngồi cạnh hoàng thượng rồi!
****
- Tiểu thư, người không chuẩn bị gì sao?
Tử Lạc lo lắng thay cho tiểu thư nhà mình, suốt kể từ hôm thành phi tần đến giờ, Thiên Bình không nói năng gì,như đang giận gì đó, đêm đêm Lạc Lạc bị thức giấc bởi tiếng đập gối của Thiên Bình, sáng dậy thì im re, đôi lúc lầm bầm nói xấu. Tiểu thư nhà người khác thì vui vẻ sửa soạn, Thiên Bình nhà mình thì u ám, chẳng quan tâm gì.
Thiên Bình đưa tay nghịch chiếc chuông gió bên cửa sổ, chẳng thèm có ý định trả lời câu hỏi của Lạc Lạc. Lúc thì không phản ứng, lúc sau lập tức nhăn nhó, tiếp đến cứ lầm bầm nói xấu ai, tâm trạng nàng thay đổi như chong chóng, chóng hết cả mặt.
- Tiểu thư?
Tử Lạc đen mặt, bắt đầu nghĩ lung tung. Không lẽ...Tiểu thư bị ma ám?!
- Gì?
- Tối nay là yến tiệc của các phi tần, người nên sửa soạn chút!
Thiên Bình ngáp cái dài, loạng choạng đi về phía bàn trang điểm, phất tay:" Làm tóc thôi, trang điểm ta tự làm."
Lạc Lạc gật gù rồi chạy lại tết tóc cho tiểu thư nhà mình.
Gần canh giờ, Thiên Bình mới rời khỏi bàn trang. Mà khỏi nói, Thiên Bình chỉ bôi chút son, tô phần đuôi mắt là đủ. Đáng chú ý là mái tóc được tết đơn giản nhưng được cố định bằng cây trâm xinh đẹp trạm khắc sắc xảo. Kèm theo bộ y phục đơn điệu với màu chủ đạo là xanh lá trúc viền màu xanh rêu được may một cách tỉ mỉ, lộng lẫy. Nói thật, Thiên Bình mặc như đi hội chợ thôi, xem ra nàng ta quá coi thường cái yến tiệc này rồi!
- Tiểu thư... không phải là em giáo huấn người... nhưng mà, đây là buổi đại tiệc, người mặc vậy chắc chắn sẽ bị chế giễu!
Lạc Lạc rụt rè, nhắc nhở. Thiên Bình tâm tư rất khó chịu, tiểu cô nương đây còn nói làm nàng như tức nước vỡ bờ, gào thét.

- Rồi sao? Rốt cuộc chỉ là đến ăn thôi mà, lắm lời quá vậy?! Vậy thôi, cả bữa ta nhịn. Không-ăn- nữa!!
Hu hu, bị ghét rồi!
Thiên Bình hùng hổ bỏ ra ngoài, Lạc Lạc thì rơm rớm, cảm giác tội lỗi tràn đầy.
*****
Sư Tử có vẻ như đến sớm hơn dự định , liếc quanh phòng tiệc, chàng khẽ gật đầu , vốn định ra ngoài hít thở không khí trong lành lại nghe thấy tiếng người quen.
- Tiểu thư, xin người đừng nổi nóng .
- Bỏ ra!
Thiên Bình gạt tay, cứ thế đứng bên cổng phòng tiệc cãi nhau với Lạc Lạc. Não Sư Tử nói hắn nên vào trong tránh họa nhưng ma xui quỷ khiến nào mà chân hắn cứng đờ, không lùi lại tiến thêm một bước gần nàng. Sư Tử chỉ cách nàng một tấm kính cửa sổ, và tấm rèm đỏ đã được rũ xuống. Khuôn mặt thanh tú của Thiên Bình như muốn kéo hắn gần hơn, hắn cũng có thể nhận ra được nàng ấy ăn vận mộc mạc như thế nào. Tim hắn nhói một cái.
Nàng ấy xem thường trẫm?
- To gan, dám làm loạn tại đây sao?!
Tên thị vệ đi tới, nghiêm nghị đứng trước mặt Thiên Bình, cuối cùng Sư Tử cũng bước ra giải loạn, thị vệ thấy hoàng thượng thân yêu của hắn , lập tức đại hành lễ, Lạc Lạc cũng lập tức quỳ xuống. Chỉ Thiên Bình, nàng đứng đó , nhìn hắn mà không làm gì. Sư Tử nhìn thẳng vào con ngươi sau hoắm của Thiên Bình, muốn nói nhưng không được.
- Coi kìa, tên tiện nhân nhà người thấy hoàng thượng mà không đại hành lễ, thất lễ thật!
Thư Dung lấy vạt áo cười ngọt nhạt, nàng ta ăn vận hở hang, sắc màu bắt mắt trông cực kì nổi bật. Xác định mục tiêu, nàng ta thướt tha đến bên hoàng thượng.
-" Hoàng Thượng, thiếp hôm nay ăn vận như vầy, hoàng thượng liệu có hài lòng?"
Thiên Bình liếc đểu, rốt cuộc ai không hàng lễ?
- Tiện nhân, tiện nhân! Cô nương à, hoàng thượng chưa có ý thì đừng tự tiện như vậy!
Nhân Mã từ đâu đến, nửa đùa nửa thật nhắc nhở.
Thư Dung uất ức bặm môi:" Ai nói Hoàng Thượng không có ý với ta?"
- Mà cũng cũng chẳng biết ai không hành lễ đâu, cô nương cũng nên cẩn thận lời nói.
Nhân Mã chỉ trích Thư Dung, ngầm ý bảo vệ Thiên Bình.
Thư Dung cắn răng, bất mãn quỳ xuống.
- Thần thiếp thất lễ, hoàng thượng tha tội!
- Không sao, không sao. Cô nương vào trong đi.
Cô nương?
Rốt cuộc chàng có coi ta là thần thiếp không vậy?!
Ngậm ngùi, Thư Dung gặm cục tức trong lòng, tiến vào trong phòng yến tiệc.
Thiên Bình đừng trời trồng từ nãy đến giờ nhìn Sư Tử.
Cái người khoác áo long bào này khiến nàng cảm thấy thực sự không quen.
Cuối cùng thì bốn mặt cũng chạm nhau, Sư Tử đột nhiên chột dạ.
- Thần nữ thất lễ, hoàng thượng trách phạt.
Thiên Bình đột ngột quỳ xuống , Sư Tử ngớ người. Nhờ Nhân Mã, hắn mới định thần.
- Thiên Bình , không sao...- hắn toan lại gần đỡ nàng dậy, Thiên Bình đột ngột đứng lên, Lạc Lạc nhanh chóng đỡ thiếu chủ của mình, cánh tay Sư Tử như giữa không trung, chỉ tròn mắt nhìn nàng.
- Thần nữ đa tạ hoàng thượng, xin cáo từ.
Thiên Bình nhún người làm lễ, xong nàng quay gót về sảnh chính.
Thần nữ?
Nàng không biết hay cố tình giả ngốc rằng mình đã là thê tử của đế vương.
Nàng giận thật rồi!
Thiên Bình giận ta thật rồi!
- Thái sư, làm thế nào để nàng ấy hết giận ta?
Trước triều, hắn là vị vua trên dưới đều kính trọng, sao so với cục tức của nàng, hắn nhỏ bé đến vậy?
- thần chưa có nương tử... chi bằng người thử hỏi cô ấy vậy.
Nhân Mã cười thầm. Xem ra tối nay có tuồng hay rồi!
Sư Tử thực ra rất ngốc, giờ hắn mất đi vẻ uy nghi, chỉ còn lại dáng vẻ của đứa bé mắc lỗi mà không dám nhận.
*****
Đã đến giờ ngọ ( tức 8h tối ) nữ nhân váy vóc xúng xính nói nói cười cười. Các đại thần cũng một bên vui vẻ bàn chuyện. Thiên Bình đơn độc một góc bàn, chống cằm nhìn mọi người. Vốn dĩ đã như vậy, Thiên Bình thuộc thế bị động, ai bắt chuyện trước mới nói, không thì ngồi im như tượng, quan sát xung quanh.
Mà sao...
Đồ ăn lâu đến vậy?!
- Oà!!
Thiên Bình bị vật gì đó quàng cổ, có khả năng mông rời khỏi ghế, cả thân chạm đất. Giọng nữ bên cạnh cười không ngớt, nàng quay lại..
Là Y Như!
- Là Bạch ca ca mời muội, lâu lắm không gặp tỉ!
Nhóc tì líu lo không ngớt, Thiên Bình như được kéo từ địa ngục nhàm chán, bay thẳng đến sự vui vẻ. Bô bô mấy từ, Nhân Mã và Ma Kết mỉm cười đi đến.
- Tham kiếm Thiên Bình nương nương, Bạch Y Như tiểu thư.
- Ma Kha, huynh cần gì đa lễ chứ!
Thiên Bình vội vàng đỡ Ma Kết dậy, Y Như gật đầu liên tục: " Đúng đó, người thân quen cả mà, không cần khách sáo!"
- Đa tạ, đa tạ!
Ma Kết cười đùa, nhưng cố hết sức giữ dáng, dù gì cũng phải diễn trọn vở tuồng này.
- Mã Mã, huynh ngồi xuống cạnh ta đi!
Y Như vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình, Ma Kết tự nhiên cảm thấy lòng nhột nhột.
- Huynh ổn, đường đường là thái sư, chắc phải ngồi gần Hoàng thượng.- Hắn định quay gót rời đi nhưng rồi đột nhiên khựng lại- Ma Kha, đệ ngồi cạnh ta.
Ma Kết đỏ mặt, lật đật đi theo Nhân Mã. Y Như bĩu môi: " khi không lại để ý tới nam nhân, rốt cuộc ta là gì với huynh vậy?!"
Thiên Bình đột nhiên mắt sáng bừng, nhìn hai nam nhân vừa đi khỏi mà cười thầm. Cô biết Gay đến thế hệ của cô mới được chấp nhận, hai người kia như vậy, có khổ quá không?
- Hoàng Thượng giá lâm!
Tiếng công công vang lên rõ ràng, hàng loạt con mắt đổ lên người khoác long bào đó, tất cả tự khác quỳ xuống.
- Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Bình thân.
Hào quang của hắn quá sáng chói, Thiên Bình càng thấy lạ lẫm hơn, tim thì đập thình thình liên tục.
Trời ơi, ta hồi hộp vì cái gì chứ?!
Sư Tử an toạ tại long vị, đưa mắt tình kiếm nàng. Cuối cùng cũng thấy, nhưng lại khiến hắn thất vọng vô cùng, chức vụ của nàng không thấp cũng chẳng cao, nhưng đâu nhất thiết phải ngồi trong góc?!
Tránh mặt ư?
Gan nàng xem ra quá lớn rồi!
Thiên Bình, nàng đợi đấy!
Thiên Bình rợn người, rốt cuộc ai đang nhìn nàng?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net