Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phản khách vi chủ

Đèn lồng đỏ rực khắp trong ngoài Bích Yên Đình, rọi xuống mặt nước những đốm sáng lung linh huyền ảo. Bàn rượu đặt ở ngay trên thủy đình hóng mát, có một chiếc cầu cong nhỏ bắc qua. Tô vương phi còn cất công thuê về một gánh hát, trong khi mọi người ăn tiệc thì bố trí biểu diễn ngay bên ngoài lầu Tư Huyền, khiến cho ai nấy vừa ăn vừa nghe tiếng đàn sáo từ xa vọng lại, càng thêm phần vui vẻ. Cũng chẳng rõ không khí náo nhiệt này có bao nhiêu phần là giả, bao nhiêu phần là thật, chỉ biết rằng qua ba tuần rượu, mặt mũi ai nấy đều đã hồng cả lên.

Có một câu chuyện không bao giờ thiếu trên bàn rượu của nam nhân, ấy là chuyện chính sự. Tôn Yết tỏ ra hào hứng nhất, nụ cười sáng chói như ánh nhật quang mùa hạ không lúc nào rời khỏi khuôn miệng rộng, mỗi cái liếc mắt nhỏ đều tràn ngập bá khí trời sinh, cho dù là luận quốc sự hay ngồi uống rượu, đều bất giác khiến người ta nể sợ cung kính. Đã bao nhiêu năm nay đi theo hắn, cũng đã nhìn thấy hắn trong vô vàn bộ dạng khác nhau, nhưng chưa bao giờ trước mặt Tôn Yết tự tin ngẩng đầu nhìn thẳng. Thân thiết thì thân thiết, quân vương vẫn là quân vương. Nàng quá lắm vẫn chỉ là một dân thường, có thế nào cũng không với tới được.

Ngược lại, Lạc Vương Tôn Thần ù ù lì lì như bức tượng đá, chỉ chăm chăm gắp thức ăn, không biết có đang theo dõi cuộc luận bàn hay không. Tôn Nham có vẻ hoạt bát hơn một chút, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là chú tâm đến chuyện triều đình, mà liên tục quay sang hỏi chuyện Tô vương phi đang ngồi ăn cơm ở bàn nhỏ chỉ dành cho nữ nhân. Không biết từ khi nào quan hệ giữa hai thím cháu này tốt đến thế, nhưng sau đó Lam Điền chợt nhớ tới trong vụ án cống phẩm vừa xử, ngoài Tô Giản, người được giảm án còn có cả lão thái phó Lương Tiêu, lập tức hiểu ra.

Lam Điền là một sát thủ, không hay tham gia vào những việc bên ngoài như tiệc rượu xã giao, chỉ ngồi nghe một lúc đã bắt đầu thấy mệt mỏi. Hơn nữa tinh thần nàng hôm nay không tốt, mấy đêm liền thiếu ngủ, khi nãy lại vừa mới dốc sức đàn một bản bi thương, trong lòng cứ luôn phấp phỏng lo sợ điều gì. Rượu qua một tuần, nàng bắt đầu giơ tay day trán.

Động tác này như thế nào lại rơi vào mắt Tôn Nham.

"Trắc hoàng thẩm, hình như hôm nay thẩm không được khỏe."

Lam Điền hơi sững người, bần thần ngước lên, bắt gặp ánh mắt thăm hỏi ôn nhu nhuận ngọc của Tôn Nham, lại lập tức cúi xuống. Chẳng lẽ Lạc Vương nói đúng, sức khỏe của nàng thật sự có vấn đề?

"Lam tỷ tỷ, không sao chứ?" – Tô Trác Lan thấy vậy cũng hỏi hùa theo, không rõ là quan tâm nàng thật hay giả vờ. Lam Điền không nhìn cô ta, đáp:

"Có lẽ vừa rồi khi trời mưa, không cẩn thận đã bị nhiễm lạnh."

"Hay là để ta bảo trù phòng chuẩn bị canh gừng nóng đem tới? Tỷ thấy sao?"

Nàng giương mắt nhìn, dường như không hiểu. Trải qua bao nhiêu sinh tử, một chút bệnh vặt đối với nàng không phải chuyện to tát gì, quá lắm ngủ một giấc là khỏi. Thế nhưng Tô Trác Lan và Tôn Nham đều làm như nàng sắp chết đến nơi, thật là buồn cười!

"Vậy cũng được."

Nói chưa dứt lời, bỗng thấy Trác Tô Tô từ đầu đến giờ ngồi im thin thít đứng phắt dậy, gượng gạo nói:

"Tỷ tỷ..." – Hai chữ "tỷ tỷ" ra khỏi miệng nàng ta nghe sao mà lúng túng – "Muội ăn xong rồi, hay là để muội đi nói với họ một tiếng?" – Nói đoạn phượng nhãn sóng sánh liếc ngang qua gương mặt hơi tái của Lam Điền. Có lẽ cô ta là đang thăm dò nàng, cũng có thể là đang tỏ ra thách thức. Song, nàng chỉ thản nhiên ho khan một tiếng chẳng mấy quan tâm. Nàng biết mình đang gặp phải một vấn đề nghiêm trọng hơn, không có thời gian so đo với ai đó. Lát sau, bóng dáng yểu điệu của Trác Tô Tô dần dần biến mất sau mấy tán cây ngô đồng.

Đã sang giờ Tuất, gió trên đình Bích Yên lạnh hơn, mỗi lần thổi đến lại mang theo mùi hương ngai ngái của những chiếc lá thủy liên hết mùa lác đác. Đèn lồng đỏ bị gió lùa lung lay, ánh sáng nhảy nhót trên mặt hồ khiến nàng bất giác hoa mắt. Lam Điền ngồi tựa mình vào lan can bát giác, lặng lẽ quan sát bữa rượu tiệc dần tàn. Một vài vị quan nhỏ đã xin về trước, vài cái ghế đã khuyết người ngồi, Càn Vương Tôn Nham tửu lượng không tốt cũng đã cáo từ về trước để chuẩn bị cho chuyến đi sớm mai. Nhìn ba bốn người Tôn Thần và Tôn Yết vẫn ngồi lỳ bên bàn rượu, chẳng biết tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy trống rỗng.

Bên kia cầu, thị nữ của Tùy Phương Viên mang một bát canh gừng đưa tới. Không thấy Trác Tô Tô trở lại, có lẽ đã về phòng nghỉ sớm rồi. Trông thấy bát canh gừng, Lạc Vương, một góc quai hàm bị rượu nhuộm thành màu đỏ, bàng quan hỏi một câu lấy lệ:

"Trong người không khỏe sao?"

Ngược lại, Tôn Yết ngồi cạnh đang uống rượu bỗng dừng chén đặt xuống bàn, thở dài một tiếng ân cần nói:

"Thẩm thẩm nên giữ sức khỏe. Đều là người trong nhà, không cần vì chúng ta mà khách sáo."

Nàng không trả lời, chỉ lặng lẽ mỉm cười ra ý hiểu. Bát canh gừng đem tới nơi, Như Ý chuyển cho Quán Quán dâng lên nàng. Chỉ là, vừa mới đặt tay vào chiếc bát sứ Càn Châu trắng muốt, đã nghe tiếng la hét ầm ĩ bên kia bờ hồ:

"Có trộm. Mau bắt trộm."

Một tiếng kinh hô, không chỉ khiến cho đám người Tôn Thần tỉnh hẳn rượu, mà còn khiến Lam Điền giật mình thoát khỏi cái tâm trạng nặng trĩu. Không cần đoán cũng biết Kha Hậu Đậu đã bị tóm được rồi. Tiếng hét vừa rồi vừa cao vừa mảnh, rõ ràng là giọng nữ nhân, chắc chắn Trác Tô Tô kia nhân lúc nàng không phòng bị đã chạy đến Tịnh Vân Trai giở chứng.

Vừa nghĩ xong thì bỗng "huỵch" hai tiếng. Hai thân ảnh một đen một trắng nối nhau xuất hiện trên bờ tường đằng xa. Nữ nhân mặc áo trắng, vóc dáng nhỏ thó, bộ dạng rất liều mạng chặn trước mặt kẻ bịt mặt áo đen, hơn nữa còn ngang nhiên đánh quyền. Trên lớp mái ngói lưu ly xanh có thể nghe rõ những tiếng di chuyển lạch cạch nhịp nhàng. Trác Tô Tô có thể đứng vững trên bờ tường chênh vênh, vừa ra quyền, vừa ra cước, hơn nữa đường cước đã có nét dứt khoát gãy gọn, rõ ràng võ nghệ có vẻ đã tiến bộ nhiều so với một năm trước. Có điều, kể cả vậy, võ công của họ Trác chỉ thuộc tầm trung, đánh nhau với bọn tầm thường thì được, nhưng với Kha Đại Đậu thì không phải đối thủ. Cô ta có cái gan này chẳng qua cũng vì biết rõ họ Kha chắc chắn không nặng tay với mình mà thôi. Bởi vì bờ tường này xây chắn giữa hồ Bích Yên và một con kênh nhỏ thông ra sông Dĩnh, cho nên hai bên đều là nước chảy, người bình thường không có võ không thể tiếp cận được, gia nô trong nhà chỉ có thể đứng hai bên bờ hồ la hét trợ oai. Hắc y nhân kia vì thế mà cũng có chút bình thản. Thế nhưng với tình hình như vậy, hắn dù cầm cự được cũng khó mà có đường thoát.

Bấy giờ Tôn Thần đã đứng dậy, di chuyển ra phía sát mép hồ để quan sát cho kỹ, sắc mặt thâm trầm, không biết có đang lo lắng hay không. Tô Trác Lan và bà mẹ ngồi co rúm lại một chỗ, nắm chặt lấy tay nhau, khuôn mặt hơi tái – nhưng không phải vì sợ mà vì lo lắng cho Trác Tô Tô đang đánh nhau ở đằng xa. Tôn Yết điềm tĩnh hơn, lẳng lặng đưa mắt ra hiệu cho Vệ Thái Cực. Họ Vệ toan những đứng dậy xông ra trực chiến, nhưng lại bị âm thanh lảnh lót của tiếng bát vỡ chặn lại. Lam Điền vừa nãy vẫn còn nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, bây giờ đã đổ sụp vào lòng thị nữ Quán Quán đứng bên cạnh, người mềm oặt như không có xương, vừa nhăn nhó vừa yếu ớt kêu lên mấy tiếng:

"Canh gừng... có độc."

Thị nữ Quán Quán đúng là một nha đầu tốt, vừa thấy chủ nhân của mình ngã bệnh, lập tức phối hợp kêu toáng lên, nước mắt giàn giụa:

"Nương nương, nương nương làm sao thế? Nương nương... Vương gia, người mau tới xem nương nương. Nương nương trúng độc rồi. Nương nương trúng độc rồi."

Hai tiếng "trúng độc" này, không khác gì một tiếng sét trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào Lạc vương phi Tô Trác Lan. Khuôn mặt kiều diễm của nàng ta ngây ngốc chuyển từ phía cô em gái sang phía nàng, thoáng cái đã biến sắc. Tuy rằng không trực tiếp xử trí được vụ việc trộm gà đánh chó ầm ĩ kia, thế nhưng tiếng hét này của Quán Quán thành công thu hút sự chú ý của tất thảy trên dưới vương phủ, ngay cả hai kẻ đang đánh nhau rất hăng trên mái ngói cũng bị giật mình. Hắc y nhân trong lúc nước sôi lửa bỏng, lập tức biết điều chộp lấy cơ hội chạy mất. Thiếu nữ áo trắng đuổi không kịp, đành nhảy trở về bờ hồ.

Bấy giờ, Vệ Thái Cực phản ứng nhanh, Tôn Yết còn chưa kịp ngăn cản đã thấy hắn không kiêng nể gì xộc tới, giơ tay điểm vào một vài huyệt đạo trên người Lam Điền, tức khắc khống chế phát tán của độc dược. Lạc Vương đứng ở chỗ xa nhất, tuy rằng nét mặt có hơi lo lắng, nhưng chung quy vẫn rất điềm tĩnh thu vào mắt không sót chi tiết nào, đoạn, nhanh chân bước tới đỡ cô vợ nhỏ lên theo đúng tác phong của một phu quân mẫu mực.

"Người đâu, mau đi mời đại phu."

Tôn Yết thu lại bộ dạng thong dong phóng khoáng, nghiêm sắc mặt hỏi – giọng nói tuy không lớn, nhưng thanh âm trầm thấp, khí thế kinh người – đích thị là phong thái uy nghiêm của đế vương tương lai:

"Canh gừng do ai mang tới?"

Đằng sau lưng Tô Trác Lan, thị nữ Như Ý chân tay mềm nhũn, mặt cắt không còn giọt máu nào, từ từ khuỵu xuống, nước mắt chưa gì đã chảy đầy mặt, lắp bắp khóc mếu:

"Nô tỳ... nô tỳ không biết gì hết. Nô tỳ chỉ đem canh từ bếp tới. Nô tỳ hoàn toàn không biết gì hết. Đại vương phi, người mưu cứu nô tỳ, nô tỳ thực sự không biết gì hết."

Quán Quán bên này bày ra vẻ mặt căm phẫn chỉ mặt Như Ý kêu to:

"Chắc chắn là ngươi hạ độc. Ngươi vẫn cho rằng chuyện lần trước ngươi bị vương gia phạt trượng là vì nương nương nhà ta, trong lòng oán hận nên mới rắp tâm hạ độc nương nương. Đồ lòng dạ độc ác. Nương nương nhà ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi, mà hết lần này đến lần khác ngươi ám hại nương nương?" – Mắng xong lại quay ra phía Tôn Thần và Tôn Yết dập đầu lia lịa – "Vương gia, thái tử, người nhất định phải đòi lại công đạo cho nương nương."

Vệ Thái Cực sau khi đã giúp nàng ức chế độc phát, thăm dò được tình hình thể trạng của Lam Điền, cũng tiện thể đã nhìn ra ánh mắt có hàm ý, vẻ mặt đã dịu đi chút ít, cười nhạt châm thêm dầu vào lửa:

"Một a hoàn nhỏ bé làm sao có gan hạ độc. Ta cho rằng sau lưng cô ta nhất định có người xúi bẩy. Lạc vương gia, người nhất định phải làm rõ chuyện này. Lam nương nương dù sao cũng là em họ của thái tử phi nương nương, đâu có thể dễ dàng bị người ta khi dễ?"

Chuyện đã ầm ĩ đến mức này, hơn nữa hôm nay còn có Tôn Yết ở đây, Tôn Thần không thể làm qua loa đại khái. Bởi vì vậy, trước hết đem Lam Điền về Tư Huyền Các chạy chữa, sau đó ngay trong đêm đã mở một cuộc điều tra khẩn cấp.

***

Sống trên đời hai mươi năm nay không biết đã đếm được bao nhiêu lần bước vào cửa sinh tử. Lần này trúng độc không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lúc nàng tỉnh lại cũng đã là ba ngày sau. Trong ba ngày này, chân tướng sự việc đã được làm rõ. Bởi vì độc dược chỉ bị hạ vào bát canh mà Lam Điền đã ăn, chứ không tìm thấy trong trù phòng. Mà tiếp xúc với bát canh từ nhà bếp cho đến khi nàng ăn nó chỉ có một mình Như Ý, không có người thứ hai. Cho dù cô ta không phải thủ phạm, Lạc Vương để làm vừa lòng thái tử Yết thì rồi cũng gán cho cô ta là thủ phạm.

Kết quả này dường như đã được an bài sẵn thì bỗng đâu đến ngày thứ ba, đích vương phi Tô Trác Lan bỗng ra mặt nhận hết tội, khiến ai nấy đều sửng sốt. Xét ra vì lượng độc không nặng, chưa tổn hại đến nàng, Như Ý chỉ làm theo lệnh chủ vì thế thoát tội chết, bị đánh cho một trăm trượng rồi đuổi khỏi vương phủ. Tôn Thần sau đó hạ lệnh giam lỏng Tô vương phi trong Tùy Phương Viên, cấm túc một năm trời không được bước ra khỏi phòng, mỗi ngày còn phải chép một bản nữ tắc, mới tạm làm hài lòng Tôn Yết. Nàng nghe xong lẳng lặng gật đầu cảm thán:

"Ta đánh cược cả mạng sống của mình, cũng chỉ đổi được một năm của cô ta thôi sao?"

Kha Đại Đậu rót cho nàng một chén trà đưa tới, mâu quang tối tăm dừng lại trên vầng trán nhợt nhạt. Thể lực của Lam Điền không tốt cũng không kém, tư chất không quá vượt trội, chỉ có khả năng chịu thương là rất cao. Có điều cơ thể cũng chỉ có giới hạn chịu đựng. Nàng xưa nay đều không biết tự chăm sóc bản thân mình, khiến y không lúc nào không lo lắng.

"Chẳng qua là một vương phi không được sủng ái. Tôn Thần rõ ràng chẳng mấy coi trọng cô ta. Xem Tô Trác Lan sống được ở vương phủ cũng đã rất chật vật rồi, nàng đâu cần ra tay nặng như vậy... " – Vế sau của câu y định nói là "tổn hại đến thân thể", nhưng không nói ra được.

Lam Điền ném cho y một cái nhìn trầm mặc, nửa như nghi ngờ, lại nửa như đe dọa, giọng nói cũng ba bốn phần lạnh đi:

"Ta vốn dĩ cũng chẳng muốn so đo với cô ta, nhưng Trác Tô Tô vẫn là kẻ không biết điều. Cô ta rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, năm lần bảy lượt muốn xen vào chuyện của ta, đều là tự mình chuốc lấy. Ta chỉ muốn cô ta hiểu, đừng tưởng có chút ít bản lĩnh thì có thể tính kế với chúng ta. Đối với cô ta, ta có thể có hàng trăm cách để đối phó, cũng có thể xuống tay bất cứ lúc nào."

"Nhưng đâu nhất thiết phải tự hạ độc mình như vậy?" – Kha Đại Đậu sốt ruột nói. Thân thể nàng bình thường đã không được khỏe, gặp bất cứ chuyện gì lại cũng hành động liều mạng, không quan tâm sống chết, càng không quan tâm đến tâm tư những người khác đặt lên nàng. Xem nàng vừa đổ bệnh, chủ tớ thái tử gia đều lo lắng đến thất thần. Vệ Thái Cực không nói, nhưng chẳng lẽ ngay đến Tôn Yết nàng cũng không quan tâm?

"Thời gian có hạn, đánh rắn phải đánh dập đầu, trói hổ phải trói thật chặt, nhất định không để cô ta có cơ hội xoay chuyển. Ngươi không thể rơi vào tay bọn họ, trong tình thế đó, chỉ có thể lập tức đảo ngược tình hình, biến chủ thành khách, mới chiếm được thế thượng phong. Hơn nữa, quan hệ giữa Tô Trác Lan và Tôn Thần tuy không tốt, nhưng lần trước cô ta lấy trộm tiền lại không bị quở mắng, rõ ràng trong tâm của Tôn Thần cũng không hoàn toàn là không có cô ta."

"Nàng không sợ Trác Tô Tô sẽ nói hết ra cho Lạc Vương sao?"

Lam Điền đặt chén trà cười nhạt:

"Cô ta nếu có chứng cớ, đã không khinh suất chạy đến đánh nhau với ngươi. Kha Đại Đậu, uổng công ngươi lúc nào cũng coi cô ta là bằng hữu, vậy mà đến lúc nguy cấp, cô ta cũng chưa từng nghĩ đến ngươi."

Kha Đại Đậu nghe xong bỗng nhiên thần người, giương nhãn quang chăm chú nhìn nàng không cả chớp một cái, dưới đáy mắt tựa hồ có một tia sáng thật hẹp, vừa dịu dàng vừa hiền từ - lộ ra bộ dạng ôn nhu hiếm có của kẻ tập võ từ nhỏ. Lam Điền điềm nhiên lướt qua coi như không thấy, song, một lúc sau, tựa hồ đoán ra y vừa mới nghĩ cái gì, vô thức giật mình nóng mặt. Nói như nàng, không phải trong lúc nước sôi lửa bỏng, trong lòng đã nghĩ đến y?

Một thứ áp lực vô hình từ đâu bay đến đè chặt xuống trái tim nhỏ đã lâu rồi hình như không biết thế nào là rung động, bất giác khiến nàng tức ngực muốn nín thở. Nàng quả thực đã có nghĩ đến. Hơn nữa, còn liều mạng. Thế là thế nào?

Có phải, nàng vẫn còn nợ y một mạng, cho nên có thể không ngần ngại trả lại cho y một mạng? Lam Điền nghĩ đoạn định thần hít sâu, thầm tự nhủ chính là lý do này. Lại bởi vì không muốn nói đến chuyện đó, liền cau mày hỏi lảng:

"Ngươi vẫn chưa nói, chuyến đi của ngươi rốt cuộc có thu hoạch gì không?"

Kha Đại Đậu lắc đầu, gương mặt hơi nghiêm lại.

"Không tìm được biên lai." – Vừa nói vừa thò tay móc trong ngực ra một mảnh giấy nát bươm – "Nhưng lại tìm được thứ này."

Lam Điền hơi ngẩng đầu, tuệ nhãn sâu thẳm lóe một tia sáng, nhanh chóng đón lấy. Đó là một mảnh giấy hoa tiên đã cũ nát, không biết là do đã để lâu hay bị giày vò quá nhiều lần, nét mực hơi nhạt, đôi chỗ còn bị dập xóa nhòe hết. Hai hàng chữ chân viết hơi nhỏ, gọn và cứng, không phải bút pháp phóng khoáng của Tôn Thần, lạc khoản lại không đề tên người gửi. Nếu không phải là thư nặc danh, thì chính là giữa hai bọn họ không muốn để người ta nhận ra được. Hơn nữa, những chỗ quan trọng hầu như đều đã bị dập xóa, chữ thì mất nét, chữ thì đã bị tẩy hẳn đi, không thể đoán được nội dung thư nói về cái gì.

"Bị vò nát vứt dưới gầm giường của Tôn Thần. Ta đã đọc qua một lần, nhưng dập xóa quá nhiều, thực sự không hiểu gì cả."

Nàng không trả lời, trầm mặc đưa mảnh giấy lên soi trước ánh sáng, môi hồng hạnh hơi hơi cong lên. Tôn Thần quả nhiên là đã có động tĩnh rồi.

"Đây là nét chữ của Vệ Thái Cực."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net