Chap 14: Đại bàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu biết em ấy?

- Em trai tôi.

- Cậu Âu có chút nhầm lẫn sao? Cậu nhóc này họ Hoàng. - Trung sĩ Quốc nhẹ giọng nhắc.

- Chúng tôi không có quan hệ ruột thịt, cũng không cùng chảy chung một dòng máu, chỉ đơn giản tôi nhận nuôi đứa nhóc này. - Đúng vậy, Xử Nữ anh trước gặp cậu nhóc này vì thấy tội nghiệp nên đem về nhà nuôi. Nhưng bất chợt hôm qua về nhà liền không thấy đâu, cứ ngỡ đang ngủ trong phòng nên cũng không muốn phiền hà, cứ thể mà về thẳng phòng mình đặt lưng xuống chợp mắt. Chỉ là lạ hơn nữa, sáng nay dậy cũng vẫn không thấy người đâu, lên phòng kiểm tra hoàn toàn không có, vẫn chỉ đơn giản nghĩ là lại đi rong chơi với vài đứa hàng xóm nên cũng chả bận tâm, một mạch đi thẳng tới nơi này. Nhưng giờ trong tay cảnh sát có ảnh của đứa nhóc này, hẳn là đã có chuyện.

Thấy khuôn mặt lúc trước thư thái, thoải mái ra sao nay lại tối sầm lại, Bạch Dương cũng không muốn giấu gì thêm, dù gì cũng đã nhận là người nhà, cũng nên cung cấp một vài thông tin.

- Hai tháng trở lại đây đã xảy ra hàng loạt các vụ án trẻ con mất tích. Và đứa trẻ này, là nạn nhân thứ năm.

- Ba ngày trước chợt nhận được cuộc điện thoại từ một số máy bàn, chúng tôi có nhấc máy và nghe được tiếng một đứa trẻ cầu cứu. Sau đi kiểm nghiệm một chút, liền có thông tin cá nhân của cậu bé Hoàng Tạ Minh này. - Trung sĩ Tần tiếp lời.

- Tại sao không tra số điện thoại đó từ đâu, hay là gọi lại một lần nữa để tìm ra đường dây.

- Chúng tôi đã làm, nhưng có vẻ như đường dây đã bị cắt đứt, hoàn toàn mất liên lạc.

Khuôn mặt không rõ cảm xúc của Xử Nữ cúi xuống càng sâu, hai tay nắm chặt lại có vẻ như đang kìm lại cảm xúc. Đủ rồi, tất cả như vậy là đủ rồi. Đứa em trai duy nhất mà anh có, giờ đây cuối cùng lại là bị bắt đi trong khi bản thân còn không hề biết, vẫn như thế mà ăn ngủ ngon lành. Nếu như hai hôm trước anh chịu về nhà, chắc đứa em trai yêu quý của anh hiện đang ngon giấc trên chiếc nệm êm ái cùng với chiếc chăn bông ấm áp rồi. Tại sao lại không về chứ, chỉ vì ham chơi thôi sao, anh hối hận thật rồi, cực kì hối hận.

- Cậu Âu đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ mang đứa trẻ an toàn trở về. - Bạch Dương lên tiếng an ủi.

- Đành nhờ cô, trung tá. - Ngẩng đầu lên cười một cái yếu ớt, rồi lại sải bước chân dài đi tiếp. - Trung tá, có thể nhanh một chút, tôi muốn tìm ra chiếc ví đó.

- Được. - Nghe lời thúc giục, Bạch Dương tiếp tục cùng hai cậu trung sĩ đi tiếp.

Đi hoài đi mãi, đi qua mọi ngóc ngách các căn phòng nhưng chiếc ví không được tìm thấy cũng như một chút manh mối cũng không có, cho đến khi họ đi lên căn phòng mà Kim Ngưu bị bắt vô đó. Vẫn như cũ, một chiếc giường và một cái tủ, chả có gì là đặc sắc cả. Thế nhưng ở góc tường nơi có một vài vết máu khô dưới đất, ngay cạnh đống máu đó, một vật màu sáng đập ngay vào mắt Xử. Tiến lại rồi ngồi xổm xuống, nhăn mày lại rồi dần dần cầm lấy thứ đó lên, cứ thế mà ngồi im đó để ngắm nghía nó cho đến khi tình cờ nhìn được mặt sau, đó là một cái kí hiệu. Hình con đại bàng, nó khá là quen mắt, anh hình như nhìn thấy ở đâu rồi thì phải. Mân mê thứ đồ này trong tay, ngón tay lướt qua cái kí hiệu vài lần, rồi chợt trong đầu hiện lên một hình ảnh.

- Cậu Âu đây là tìm được ví rồi sao? - Bạch Dương thấy Xử cứ bần thần ngồi xổm xuống một góc tường liền tiến tới hỏi.

- À không, trung tá Dương, cô mang thử cái này đi xét nghiệm dấu vân tay đi, tôi nghĩ là của tên Lâm tổng ngày hôm qua. - Xử Nữ đứng lên phủi phủi quần áo rồi đưa cho Dương vật thể hình tròn lấp lánh ánh bạc.

Cũng như Xử Nữ, Bạch Dương nhận lấy liền xoay qua xoay lại ngắm nghía, và cũng nhanh chóng phát hiện ra được cái kí hiệu hình con đại bàng. Nhưng ở đây dù có đứng nghiên cứu cũng không được gì, vậy nên cô cất nó vào một cái túi bóng riêng, rồi lại nhét vào trong áo.

- Cảm ơn cậu Âu vì đã hợp tác. Vậy còn chiếc ví...cậu đã tìm được chứ?

- Có lẽ nó không rơi ở đây. - Xử cười bất lực. - Tôi đi trước đây.

Cất bước quay lưng rời đi, mặc kệ không quan tâm mấy người cảnh sát đằng sau có giữ lại hay không, anh vẫn sẽ nhất quyết rời đi. Ra khỏi căn nhà nhìn khu phố đèn đỏ vắng không một bóng người, đút hai tay túi áo thả hồn theo gió, chậm rãi cất bước.

.........

Đã được ba ngày kể từ ngày đó, phía bên cảnh sát vẫn huy động lực lượng không quản ngày đêm tìm ra các manh mối của tên bắt cóc, và cũng vì quá chú trọng vào vụ án này mà quên mất vẫn còn chưa xét xử vụ án của vị chủ tịch Lâm Mặc. Sau ngày hôm Kim Ngưu được đưa đến bệnh viện, Lâm thị nhanh chóng bị thâu tóm bởi Đông thị và Bắc thị, hoàn toàn không còn cái danh lẫy lừng Lâm tổng trên xã hội. Trong phòng giam gã vẫn ngồi đấy, ngồi trên một chiếc giường nhỏ hướng ánh mắt ra nhìn cánh cửa nhỏ bị đóng chặt và khóa lại, như thế nào không có nửa điểm sợ hãi hay hối hận, chỉ duy nhất nụ cười đó, một nụ cười khiến người khác lo sợ.

Đối lập với sự cô độc nơi phòng giam, ngoài xã hội này chính là quá mức ồn ào rồi đi. Xử Nữ vẫn như cũ mặc chiếc áo khoác màu xanh rêu, đầu vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai đen kéo sát xuống che đi một phần khuôn mặt, tay đút túi áo, trên tai đeo tai nghe, vừa hòa vào nhịp điệu âm nhạc, vừa hòa thân ảnh của mình vào nơi đông đúc. Thế nhưng càng đi, những người xung quanh càng thưa thớt rồi đến khi không còn một bóng người nào nữa, bước chân của Xử gấp gáp hơn trước, chiếc mũ lưỡi trai kéo càng sâu xuống che đi khuôn mặt của mình. Bước nhanh đi qua các ngôi nhà tối đèn mặc dù giờ mới chỉ có 8 giờ tối, chợt một vài chiếc xe đang đỗ lại ở một con hẻm, Xử Nữ tức tốc tiến tới bên đó.

- Cậu Âu, cuối cùng cậu cũng đến rồi. - Nữ cảnh sát đang day day vầng thái dương chợt thấy bóng dáng quen thuộc liền trở lại dáng vẻ bình thường.

- Tôi..... - Xử Nữ khó hiểu nhìn xung quanh đang được bao vây lại bởi vô số cảnh sát.

Chợt ánh mắt bắt gặp hình ảnh một cô gái đang được một vị cảnh sát khác đỡ lấy, lòng đầy sự nghi hoặc.

- Đó là người vô tình đi qua. Theo như lời cô gái đó nói, đứa trẻ này đã bị bắt mang đi. - Bạch Dương xoay người theo ánh nhìn của Xử mà tiếp lời.

- Có nhìn thấy mặt không?

- Thật xin lỗi, tôi không thấy. Hắn ta trùm kín cả người. - Cô gái đó bất chợt rời khỏi một viên cảnh sát mà tiến tới Xử cười nhẹ một cái bất lực.

- À đúng rồi, cô trung tá, tôi còn nhặt được cả cái này. - Cô gái đó tiếp tục nói, tay còn đưa ra cái thứ mình nắm chặt từ nãy tới giờ.

Bạch Dương nhận lấy rồi nói một lời cảm ơn, nhíu mày nhìn vật thể này. Quá giống rồi đi, cái này cũng có kí hiệu con đại bàng.

- Cùng một người rồi....../ Không, là một nhóm người dưới sự chỉ huy của một người - Bạch Dương vừa kết luận án xong liền bị một giọng nói khác từ đằng sau chen ngang.

Cả ba người vội quay ra nhìn lấy cậu trai trẻ chỉ ăn mặc đơn giản một chiếc quần jean kết hợp với áo phông trắng, mái tóc đen có rũ xuống mắt một chút, và đặc biệt đeo một chiếc vòng cổ khá lạ mắt. Nhưng bề ngoài như thế nào không phải là vấn đề họ đang quan tâm tới, mà điều đáng cần phải biết là người trước mặt đây là ai.

- Ma Kết! - Bạch Dương chợt thốt lên đầy bất ngờ, sau đó chính là vẻ vui sướng tràn đầy khuôn mặt cô. - Cậu đây rồi, lần này giúp tôi chứ?

- Vừa đến đã đòi giúp rồi sao? - Ma Kết cười cười đút hai tay vào túi quần.

- Cậu xem đi, một đống hỗn độn, không có cậu, tôi quả thật điên muốn chết. - Bạch Dương vừa kể lể vừa đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, tỏ rõ sự mệt mỏi mà ăn vạ.

- Tôi từng gặp cậu chưa nhỉ? Thấy quen quen. - Cô gái một thân áo sơ mi với quần bò đơn giản hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Kết. Cậu trai này thực sự quen mà, cô hẳn là đã thấy nha.

- Luật sư Huỳnh, cô cũng ở đây sao? Tôi làm trong Đông thị, cô đã nhìn qua chắc cũng là vấn đề không khó hiểu.

- À, ra vậy. - Luật sư Huỳnh, nói chính xác hơn là Huỳnh Châu Thiên Bình gật gù cái mái đầu đã rối như tổ quạ của mình vì vừa nãy vật lộn, bắt đầu cũng chả quan tâm tới người tên Ma Kết này nữa mà trực tiếp hỏi cô cảnh sát bên cạnh.

- Tôi có thể đi chứ? Mai tôi có một vụ kiện.

- Được chứ, nhưng trước đó, cô hãy đi theo chúng tôi để lấy lời khai. - Bạch Dương gật đầu rồi bắt đầu dẫn cô ra xe của mình. - Cậu Âu, cậu cũng đi cùng đi, bởi tôi có vài thứ muốn đưa cậu xem. Còn Ma Kết.....cậu đi chứ?

- Cũng được, tôi cũng muốn xem thử vụ án gì mà lại khiến cho trung tá Dương đây mệt mỏi. - Ma Kết vui vẻ gật đầu chấp thuận rồi cũng đi lên chiếc xe cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net