Chap 32: Bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 giờ sáng tại văn phòng Lib...

- Thiên Bình, tôi mua chút cafe, cô muốn......

Song Ngư vui vẻ cầm túi đựng hai cốc cafe mình vừa mới mua mở cửa bước vào văn phòng. Nhưng nụ cười trên môi cậu bất chợt cứng lại khi nhìn thấy một người đàn ông đang đứng sau lưng Thiên Bình vòng tay ôm lấy cô. Song Ngư cậu đâu có dễ dàng gì để người khác nhìn thấy biểu cảm đầy miễn cưỡng của mình, đôi môi lại lần nữa giương lên một nụ cười, đóng cửa tiến đến bàn Thiên Bình đang ngồi đặt túi cafe xuống.

- Ai đây? Xin chào, tôi là Song Ngư.

Cậu thân thiện đưa tay ra. Người đàn ông đó có vẻ với người lạ khó gần một chút, gật đầu một cái rồi cũng đưa tay ra bắt với cậu nhưng nhanh chóng liền dứt ra. Song Ngư với mấy dạng kiểu lạnh lùng không thích tiếp xúc này chưa phải chưa gặp qua, đi theo Đông tổng bao năm, gặp quá là thường xuyên rồi.

- Thiên nhi, ai đây? - Người đàn ông đó vẫn vòng tay ôm lấy cô, chỉ khác ánh mắt hoàn toàn dán chặt lên người Song Ngư như muốn bới ra thứ gọi là khuyết điểm.

Song Ngư đâu phải không biết ánh mắt dò xét này, nhưng kệ đi, cậu tuyệt hảo như vậy, có bới nữa cũng tìm không thấy.

- Đây là Song Ngư, cậu ấy là thư kí của Đông tổng. - Thiên Bình nói xong liền quay ra nhìn Song Ngư cười. - Song Ngư, đây là bạn trai tôi, Tử Ninh.

- Bạn trai.....ôi chà Thiên Bình sao cô không nói hôm nay bạn trai cô tới chứ, để tôi còn sắp xếp cuốn xéo cho hai người tình tứ. - Song Ngư ngả ngớn cười lớn trêu chọc Thiên Bình.

- Gì mà tình tứ chứ... - Cô ngại ngùng đỏ mặt.

- Thôi thôi tặng hai người cốc cafe coi như quà gặp mặt. Tôi đi trước nhé Thiên Bình.

- Này, 8 giờ tối hôm nay chúng ta có hẹn đấy.

- Tôi nhớ mà, sẽ đến đúng hẹn.

Song Ngư cười rồi nháy mắt một cái tinh nghịch rồi dần khép cánh cửa văn phòng lại. * Cạch * cánh cửa phòng đóng chặt, nụ cười trên môi cậu duy trì nãy giờ liền biến mất, thay vào đó bây giờ chỉ còn là một khuôn mặt vô cảm lạnh tanh, không lấy nổi một chút ấm áp tình người.

Bước đi rời khỏi tòa nhà đắt tiền, đi lên chiếc xe đắt đỏ màu bạc yêu thích của mình, chân đạp ga phóng đi, lướt nhanh trên con đường vắng vẻ xe cộ.

.....

Bar Honda, nhìn cái biển tên mà bản thân cho là xấu xí, Song Ngư mở cửa xuống xe bước vào bên trong. Không có tiếng nhạc xập xình cũng như không còn những người nhảy múa một cách điên cuồng trên sàn nhảy, và cả khách đến quán cũng chả thấy đâu. Song Ngư cũng mặc kệ, bước sâu vào bên trong quầy, lấy tay gõ lên bàn tạo ra tiếng * cộp cộp * vang khắp không gian yên tĩnh. Từ bên trong một chàng trai trẻ bước ra, thấy Song Ngư liền một trận kinh hãi mà tiến tới.

- Song Ngư, mày tới đây làm gì?

- Sao? Tao đến mà hãi thế. - Song Ngư chả thèm liếc người đối diện một cái mà tự ngồi xuống ghế gọi rượu. - Cho một chai Brandy.

- Mày biết tao không mở cửa buổi sáng mà.

Chàng trai trẻ cười đầy bất lực. Nói không mở cửa nhưng vẫn tiến tới quầy với lấy chai Brandy cùng ly rượu đẩy cho Song Ngư. Ngồi xuống vị trí của bartender, nhìn cậu rót rượu ra ly rồi một hơi nốc sạch, có chút nhíu mày muốn đưa tay giằng lấy nhưng rồi cũng thôi.

- Làm gì mà mới 9 giờ rưỡi sáng mò tới quán tao hả?

Song Ngư chả buồn thèm liếc nhìn cũng như trả lời, chỉ chung thủy rót rượu ra ly lại tiếp tục một hơi nốc cạn không chừa một giọt. Cứ thế lặp lại ba lần nữa, cậu lúc này mới chịu lên tiếng phá đi sự yên tĩnh lúc bấy giờ.

- Vu Thành, mày nói xem, yêu một người....rốt cuộc nó đau nhường nào...

- Mày yêu boss? - Vu Thành trố mắt ngạc nhiên.

- Tao ném ly rượu chết mẹ mày giờ.

Song Ngư trán nổi đầy hắc tuyến giơ cốc lên đe dọa nhìn Vu Thành. Nói đối tượng là ai cũng được, mắc chi cứ phải lôi Đông tổng ra mà nói. Cũng may nay cậu chỉ có một mình, chứ không ai mà nghe được thì....thôi mất việc như chơi.

- Vậy mày yêu ai? Còn không phải quanh năm suốt tháng mày chỉ bám theo boss còn gì. - Hắn bĩu môi nhìn cậu.

- Cô ấy là luật sư của Đông tổng.

- Mày biết yêu không phải điều đáng mừng sao. Thế mà mặt mày bí xị đến đây làm tao tưởng mày tính đập quán tao.

Vu Thành cười lớn di chuyển tới cạnh chỗ ngồi của Song Ngư mà quàng vai, vui vẻ mà trêu chọc cậu bạn. Nhưng cậu vẫn không cười, vẫn là khuôn mặt ảm đạm đó khiến hắn dừng lại mà buông tay ra.

- Cô ấy.....có bạn trai rồi...

Hắn hiểu rồi....khá buồn nhỉ... Xoa lưng cậu bạn một cái như lời an ủi, lấy thêm một ly rượu nữa rồi ngồi cạnh cậu rót rượu ra cùng uống chung.

- Nào, một ly.

Tiếng thủy tinh chạm vào nhau, một tiếng động nhẹ nhưng sao như cứa vào lòng đến rỉ máu. Hai người con trai ngồi trong quán rộng, không một ai nói, chỉ cùng nhau uống, từ ly này qua ly khác, chai rượu cũng dần vơi sạch.....

.....

8 giờ 15 phút tối, nhà hàng Ferri

Một bàn ăn dành cho bốn người nhưng hiện tại chỉ mới có ba người xuất hiện, nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, lòng cô có chút nôn nao không ngừng.

- Sao còn chưa tới. - Song Tử ngồi đối diện chiếc ghế trống nhíu mày nhìn đồng hồ đeo tay.

- Chắc là do tắc đường. - Ma Kết ngồi cạnh lên tiếng.

- Nhưng vừa nãy tôi đi đường rất thoáng mà, với cả gọi điện cũng không nghe máy.

Thiên Bình người ngồi cạnh ghế trống có chút bồn chồn không yên. Nhìn chiếc điện thoại trong tay đã gọi điện tới 6 cuộc nhưng không một chút hồi đáp, tay lại lần nữa mở màn hình khóa, nhấn vào dãy số đó gọi một lần nữa. * Cộp cộp * tiếng bước chân tới gần, Thiên Bình lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người con trai tây trang nghiêm chỉnh đang đứng gần mình, cúi người 90° kính trọng hướng Song Tử.

- Xin Đông tổng thứ lỗi, tôi đến muộn.

- Lố tận 20 phút đấy, ngồi đi.

Cậu cười trừ hối lỗi rồi luồn vào trong kéo ghế ra ngồi xuống.

- Hôm nay học được gì chứ?

- Học được rất nhiều thứ mới thưa Đông tổng, toàn những trải nghiệm tôi chưa bao giờ có.

Đúng vậy, trải nghiệm đau đớn vì thất tình.....lần đầu được nếm trải...thật hết sức thú vị...

Song Ngư lại giương lên một nụ cười hết sức vui vẻ. Rồi chợt nghĩ ra cái gì đó, cậu liền nhướn người tiến gần Song Tử, giọng có chút trẻ con kì kèo xin.

- Đông tổng, tôi làm tốt, người làm mối cho tôi nhé.

- Mối? Thư kí Song Ngư đã tìm được đối tượng nào vậy?

- Ma Kết, anh từ bao giờ nhiều chuyện? - Song Ngư nhướn mày.

- Tôi chỉ là có chút tò mò.

- Chưa có.

Song Ngư cười khì một cái rồi lôi điện thoại trong túi quần ra đặt lên bàn.

- Chưa có mà bảo tôi làm mối. Thôi được rồi, làm tốt đi, tôi giới thiệu vài cô.

Song Tử lắc đầu thở dài nhìn Song Ngư đang cười một cách ngây ngốc. Đúng thật là một tên ngốc mà....có lẽ vậy......

- Đông tổng, tôi ra ngoài một chút.

Song Ngư bất chợt cầm điện thoại lên rời khỏi ghế. Lúc bước qua Thiên Bình thấy cô vẫn còn nhìn mình, Song Ngư liền chống tay xuống bàn nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó là một nụ cười quen thuộc.

- Xin lỗi cô nhé, tôi tắt tiếng.

- À...không sao đâu...

Xong chuyện Song Ngư liền nhấc tay bước đi, nụ cười vừa mới nở liền dập tắt như bông hoa lụi tàn, và Thiên Bình đã nhìn thấy.

Cậu tiến tới phía ban công rồi mở cửa và ra ngoài đó đứng. Dựa lưng vào tường, tay nắm chặt lấy điện thoại như một thói quen, Song Ngư chợt cảm thấy thiếu thốn. Đúng vậy, thiếu quá, anh hiện tại cần nó, cần một điếu thuốc để hút, để giải tỏa nỗi lòng này. Nhắm mắt lại ngửa mặt lên, đón nhận từng cơn gió mát lướt ngang qua, sao lòng cậu không thanh thản được chút nào vậy, mà nặng trĩu lại hóa nặng thêm, như bị một tảng đá đè ngay người không thể giãy dụa. Có lẽ Vu Thành đúng, mối tình đầu luôn là vậy, đau nhói đến tận xương tủy để có thể in sâu trong trí óc, để cho dù trải qua bao mối tình nhưng vẫn không quên được cái mùi vị gọi là mối tình đầu.

- Thiên Bình, tôi yêu em......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net