Chap 5: Tạo cuộc hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Sùng sục * * Sùng sục * mùi thơm lừng của món cháo gà tỏa nghi ngút khắp căn phòng, xa xa là có một cô gái cả thân nghiêm nghị mặc vest trắng đang ngồi trên sofa cùng với chiếc laptop trên đùi và cả đống văn kiện trên bàn trà. Nghe thấy tiếng nồi cháo đã sôi, cô đặt chiếc laptop xuống sofa rồi đi vô bếp, tắt bếp đi rồi mở nồi cháo ra. Khi đậy nắp đã hơi thoang thoảng mùi thơm, huống chi bây giờ nắp đã mở, mùi hương đương nhiên là thơm nức rồi. Và mùi hương này đã đánh thức được một con mèo nhỏ háu đói tỉnh dậy, lật đà lật đật đi xuống phòng bếp, lấp ló sau tường.

- Tiểu Song, đói~~~~

Song Tử không trả lời, tiếp tục khuấy cháo rồi múc ra bát.

- Đói lắm luôn á, hôm qua chưa có được ăn. - Kim Ngưu mè nheo.

- Nói lắm. Ra ăn đi. - Song Tử lườm nguýt Ngưu một cái, nhưng vẫn là không cách nào giận nổi, thở dài đặt bát cháo xuống bàn, nhắc đúng một câu rồi lại ra ghế sofa làm việc.

Kim Ngưu đích thực từ con mèo hóa thành con hổ bị bỏ đói, chỉ chờ mỗi câu nói cho ăn của Song Tử là hai mắt sáng quắc, lao luôn vào ghế, lấy thìa húp từng miếng cháo thơm lừng.

- Hôm nay không đi làm hả? Ưm.....ngon quá a.....

- Là tại ai? - Đánh máy tính.

- Được rồi, được rồi. Là lỗi của tao. Nhưng mà hôm qua đúng thật xui xẻo mà. Mày biết không, hôm qua bị thằng Mã phá, rồi lại ngã, xong rồi....bla....bla.....bla...... - Kim Ngưu ném cái thìa vô bát cháo, xoay ghế ra phía cửa phòng khách, luôn miệng kể lể việc hôm qua mình xui xẻo như thế nào cộng thêm cả biểu cảm khuôn mặt và hành động ở tay để diễn tả.

Song Tử thở dài gập máy tính lại, để nó xuống sofa rồi tiến tới cô gái vẫn đang liên mồm kể không ngừng nghỉ, cầm lấy cái thìa múc lên một muỗng cháo, thẳng tay tống hết vào mồm ai kia.

- Tao...ưm....ư........ * nuốt *......mày chơi ác thế hả Song, tao chưa nói xong mà. - Kim Ngưu bất mãn.

- Vậy mày cứ nói. - Song Tử thong dong đút tay vào túi quần, đi ngang qua sofa tiện tay lấy luôn cái áo khoác vứt chỏng chơ ở đấy, ra cửa đi giày.

- Mày đi đâu vậy?

- Lên công ty. Ăn xong thì uống thuốc rồi đi ngủ đi, tao về kiểm tra mà mày còn chưa ngủ thì liệu hồn. - Mở cửa đi ra ngoài.

- Tao sao phải nghe lời mày chứ. - Kim Ngưu bất mãn bĩu mỗi, xoay lại chiếc ghế hướng vào bàn, tiếp tục ngoan ngoãn múc từng thìa cháo lên ăn.

8 giờ tại Đông thị:

- Đông tổng! Đây là tập tài liệu người nhờ tôi điều tra. - Một cậu con trai tuy nói là cao nhưng thân người nhìn thật thon, hệt con gái vậy, tuy nhiên người này mặc một bộ vest đen chỉnh tề, có thể nói, thân phận cũng không thấp.

- Ừ. - Song Tử trả thèm liếc mắt nhìn tới người bên cạnh đang nói, mắt dời màn hình máy tính đi một lúc, với tay lấy tập tài liệu dày cộp, mở ra xem chi tiết.

Vừa xem tập tài liệu, Song Tử cũng lại thuận miệng hỏi:

- Điều tra đến đâu rồi?

- Vương tiểu thư vốn là......... - Nói đến đây không hiểu cậu có chút ngập ngừng, ánh mắt hiện lên chút khó xử.

Cậu không nói bởi dĩ sợ ai đó nghe lén, như vậy tin này truyền ra ngoài, rất khó để mà ngăn chặn.

- Được rồi, đi pha cafe lại đây. - Song Tử biết được cậu ta khó xử, phẩy phẩy tay đi sai việc vặt, cả người lại dựa ra sau khám phá tiếp tập tài liệu trong tay.

- Vâng.

Người con trai đó ra ngoài, cả căn phòng chủ tịch giờ chỉ còn một mình Song Tử, tay vẫn cầm lấy tập tài liệu, đọc được một lúc không hiểu sao cô lại thở dài một hơi, ánh mắt không tự chủ nhìn tới khung ảnh trên bàn.

- Sao lại phức tạp như vậy chứ? - Cô ảo não úp hết đống tài liệu đó lên mặt, than ngắn than dài vài câu.

* Cốc * * Cốc * tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Song Tử nhanh chóng đặt tài liệu xuống bản, chỉnh lại tư thế cho đúng với một vị chủ tịch, lạnh giọng cất lên:

- Ai?

- Tôi là người dọn dẹp, có thể vào không ạ? - Một giọng nam trầm lễ phép lên tiếng.

- Nam lao công? Từ bao giờ có vậy? Vào đi. - Có hơi nhíu mày bởi sự đổi mới này mà bản thân chưa được biết, nhưng thấy người này giọng có vẻ lễ phép, Song Tử cũng không muốn làm khó dễ, chấp nhận cho vào.

Cánh cửa dần dần hé mở, một nam thanh niên mặc bộ đồ màu cam đặc trưng của lao công tiến vào, không quên lại lễ phép chào Song một lần nữa rồi mới dọn dẹp.

- Đông tổng!

Cùng lúc đó, cậu trai kia cầm cốc cafe bước vào, thấy có một tên lao công mới không khỏi thắc mắc:

- Đông tổng! Từ bao giờ công ty có lao công là nam vậy?

- Song Ngư, ngươi nhiều chuyện? - Song Tử liếc mắt nhìn cái tên thư kí mà mình tin cậy đang đặt cốc cafe nghi ngút khói xuống bàn.

- Nào dám chứ Đông tổng. Nhưng.........nếu mà dọn dẹp.....không phải là phải dọn từ 6 giờ sao? Như thế này thì hơi muộn rồi. - Song Ngư vốn cũng là một người quy củ nghiêm khắc, nhìn thấy cái tên lao công này thế mà dám làm sai quy định được đề ra từ trước, cũng không mấy vui vẻ mà bắt đầu bắt bẻ.

Chàng lao công kia nghe Song Ngư nói cũng liền chợt dừng động tác, nhưng đó chỉ là vài giây ngắn ngủi, sau đó lại tiếp tục lau dọn như chưa có gì xảy ra.

- Người mới, ngươi dạy bảo từ từ. - Song Tử giọng không lạnh cũng không ấm mà nói, rời khỏi chiếc ghế chủ tịch đứng lên, cầm thêm cả sấp tài liệu trên bàn, nhấc từng bước chân rời khỏi căn phòng này.

- Đông tổng! Người đi cẩn thận. - Song Ngư kính cẩn cúi chào.

Song Tử cũng chả thèm đáp lại lời chào kia, dứt khoát nện từng tiếng giày cao gót * cộp, cộp * xuống sàn, hướng đến thang máy nhấn nút xuống tầng B1. Vừa chờ thang máy vừa lại một lần nữa mở xem tài liệu, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại nhìn bức ảnh được dán chiếm một nửa trang A4, nhưng khi nghe thấy tiếng * Ting * của thang máy báo hiệu đã đến nơi, đôi lông mày dãn ra như cũ, cất cẩn thận đống giấy vào túi, lấy lại vẻ băng lãnh vốn có của mình mà bước ra ngoài đi đến chiếc xe Suzuki màu đen, lên xe khởi động máy rời khỏi công ty.

Chiếc xe Suzuki hòa vào dòng người băng băng trên con đường lúc thì đông đúc, lúc thì vắng vẻ, nhưng vẫn giữ nguyên một tốc độ không thay đổi, đi đến một con đường nhìn có vẻ lạ mắt mà có thể dám chắc được rằng đây không phải là con đường để về nhà. Khung cảnh lạ lẫm cứ lướt qua ô cửa xe, rồi dần cho đến khi một tòa nhà cao ngút dần hiện ra, chiếc xe mới giảm tốc độ rồi dừng lại. Bước xuống xe liền có một chàng trai trông coi quản lí xe kính cẩn chào hỏi. Song Tử vốn cũng không phải là cái đứa thích quan tâm những người xung quanh mà còn đặc biệt không liên quan đến nó, ném chiếc chìa khóa xe cho tên đó tự lái ra hầm, bản thân cao ngạo tiến đến cửa chính.

- Đông tổng! Thật diễm phúc khi không hiểu sao người tới đây. - Một cô nàng thoạt nhìn xinh đẹp nhanh chóng nhận ra người bước vào là ai, liền "niềm nở" đón chào.

Liếc mắt nhìn con tinh tinh biết trang điểm trước mặt bày ra một bộ dáng vô cùng hở hang đang có ý nghĩ muốn khiêu khích mình, Song Tử cũng chả thèm đoái hoài, móc chiếc điện thoại trong túi ra nhấn vào danh bạ rồi gọi điện cho ai đó. Vừa đưa chiếc điện thoại lên tai nghe tiếng nhạc quen thuộc, vừa bước tới quầy tiếp tân gõ gõ bàn, họ cũng hiểu được cô muốn gì mà gọi điện thông báo. Song Tử đứng đó nhìn nữ tiếp tân đang nghe điện thoại thông báo cho cấp trên, đồng thời cũng thấy điện thoại của mình không có ai bắt máy, liền nở nụ cười hài lòng. Không ai bắt máy, chứng tỏ là đã nghe lời rồi.

- Đông tổng! Xin mời, chủ tịch đang ở trên phòng. Người có cần phái người để đưa lên không ạ? - Nữ tiếp tân vừa nói vừa hơi liếc mắt nhìn về cô gái mà Song Tử bỏ mặc từ nãy đứng ở cửa, ánh mắt có chút e sợ nhìn cô ta.

- Không cần. - Song Tử dứt khoát từ chối. xoay người đi vào thang máy, nhấn lên tầng cao nhất, rồi lại tiếp tục chờ.

Nhưng cũng không phải đợi lâu liền đã đến nơi. Song Tử bước ra khỏi thang máy hướng đến hành lang tĩnh lặng nay chỉ có tiếng giày cao gót của cô chạm xuống sàn mà phát ra tiếng động kiêu sa, đi mãi đến cuối hành lang, dừng lại ở cánh cửa lớn được làm từ loại gỗ quý, Song Tử đưa tay lên gõ.

- Vào đi. - Bên trong truyền ra một tiếng nói đầy quyền lực mà nghe cũng thật đáng sợ.

Thế nhưng người đáng sợ như này Song Tử cũng không phải chưa từng gặp bao giờ, có khi gặp nhiều đến nỗi giờ cũng đã chai mặt. Cô không có một chút sợ hãi nào cả, mở cửa bước vào, hé miệng nói một từ đơn giản chỉ là chào hỏi nhưng cũng đồng thời là một câu gọi.

- Bắc tổng!

Người con trai mà Song Tử gọi một tiếng " Bắc tổng " xoay ghế lại nhìn cô, không có một nét chần chừ nào mà liền đứng lên, trực tiếp mời Song ngồi xuống sofa.

- Đông tổng! Mời.

- Không cần phải khách sáo như vậy, Bắc tổng hôm nay chủ động liên lạc như vậy, thật là hiếm thấy. - Song Tử ngồi xuống sofa, đáy mắt đều chỉ là sự cảnh giác.

- Biết Đông tổng vốn không phải người thích vòng vo, vậy xin nói thẳng, cô gái hôm đó, hẳn là có quan hệ với Đông tổng. - Thiên Yết thâm trầm nói.

- Có lẽ là vậy. - Song Tử hờ hững đáp lại.

- Đông tổng có thể giúp tạo một cuộc hẹn? - Thiên Yết đánh thẳng vào trọng tâm.

Song Tử vẫn không trả lời, hờ hững như kiểu hình như đây không phải trọng tâm mà mình muốn nghe, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như cũ, không hề có một gợn sóng.

- Đông tổng như vậy là có ý gì?

- Thật xin lỗi, đành phải từ chối Bắc tổng rồi.

- Tại sao?

- Nó vốn dĩ không nên tiếp xúc với loại người thâm hiểm trên thương trường như vậy, dù chỉ là 1 phút, cũng đành từ chối. Nếu như Bắc tổng chỉ muốn nói như vậy, Đông thị xin rời trước. - Từ chối một cách nhẹ nhàng, câu văn vẫn rất là lịch sự nhưng ý nghĩa lại chính là sự cự tuyệt rắn chắc, dù có cầu xin, câu trả lời vẫn chỉ là duy nhất.

Đứng dậy rời đi khỏi Bắc thị, để lại một con người không biểu hiện rõ sự tức giận hay thất vọng, chỉ thấy hắn vẫn ngồi đấy nhìn người rời đi, rồi cánh cửa khép hẳn lại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net