Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã sang tháng Ba, thế mà đất trời vẫn còn lạnh giá, ngoài đường tuyết chưa tan hết, hàn khí nặng nề chen qua tầng tầng rèm trướng xông vào tới tận tẩm cung, làm cho nữ nhân đang nằm trong trướng không khỏi mơ màng thức giấc. Cự Giải thể chất xưa nay thiên hàn, không chịu được lạnh, gió cuối thu đã đủ để nàng run rẩy, huống gì là bắc phong cùng mưa bụi lạnh lẽo thấu xương thế này.

"Hạnh Nhi?" Cự Giải cất tiếng gọi, bất quá nha hoàn thiếp thân không biết đã đi đâu, ngược lại là một thị nữ nàng không quen thuộc lắm rụt rè tiến đến thưa: "Nương nương, Hạnh Nhi tỷ tỷ ban nãy đã ra ngoài sớm, dặn em ở lại chờ hầu hạ nương nương rời giường."

"Được rồi, ngươi lui ra đi." Cự Giải vừa nghe Hạnh Nhi không ở liền hờ hững phất tay, phóng mắt tam cung, ai đối với nàng cũng là rụt rè e sợ chỉ mong lấy lòng, chỉ có Hạnh Nhi ngây thơ chân thành, nên trừ nha đầu đó ra, ai nàng cũng không muốn để chạm vào mình.

Nàng định ngồi dậy một chút, nằm lâu khiến cơ thể sinh ra uể oải, không nghĩ vừa cử động đã rước tới một trận choáng váng quay cuồng, Cự Giải bất đắc dĩ phải đình chỉ động tác, chờ cơn chóng mặt qua bớt mới day nhẹ huyệt thái dương. Gần đây nàng luôn cảm thấy có điểm mệt mỏi, đầu thi thoảng lại ẩn ẩn đau nhức, thái y cũng đã đến xem bệnh cho nàng nhưng lại không tìm được nguyên nhân là gì, chỉ kê cho nàng mấy đơn thuốc bổ bồi dưỡng sức khỏe. Có điều mấy đơn thuốc ấy đều đắng ngắt, nàng uống vào chỉ thấy thêm yếu người chứ cũng chẳng khá khẩm gì hơn, kết quả hơn một tháng rồi không thèm ngó ngàng gì tới những bát thuốc đầy hoàng liên đen đặc nữa.

Cổ họng hơi khô, Cự Giải đang mệt mỏi cũng lười gọi thị nữ, định đứng dậy tự rót một chén nước, đúng lúc ấy, từ bên ngoài có tiếng thưa thanh thúy của tiểu cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi vang lên: "Nương nương? Người tỉnh rồi?"

Nàng chưa kịp trả lời, tiểu nha đầu đã lăng xăng chạy tới, thuần thục vén màn xuyên trướng đỡ nàng dậy, tay làm miệng cũng chẳng rảnh rỗi: "Mấy nha hoàn ngoài kia đi đâu cả rồi, nương nương tỉnh cũng không để ý như vậy? Đúng là vô dụng."

Cự Giải buồn cười, Hạnh Nhi theo nàng từ nhỏ, tính cách có phần ngây thơ trẻ con, nghĩ gì nói đấy không cố kị gì cả. Nàng cũng không định giải thích với Hạnh Nhi hậu cung này trừ nha đầu đó ai nàng cũng không muốn đụng chạm, nói hay không lại chẳng khác gì nhau, nơi này rốt cuộc cũng chỉ có nàng và Hạnh Nhi dựa vào nhau nương tựa.

"Em còn dám nói? Chẳng phải mới sáng sớm đã chạy ra ngoài không để ý tới ta hay sao?"

"Nương nương, oan uổng cho em." Hạnh Nhi xụ mặt, môi hơi chu ra. "Mạc Tướng quân tới, em đi đón tiếp người đó chứ, đâu phải chạy loạn ra ngoài đâu."

"Tỷ tỷ tới sao? Tỷ ấy đâu rồi? Sao em không đánh thức ta?" Vừa nghe Hạnh Nhi nhắc tới Mạc Tướng quân, Cự Giải liền vui vẻ lên hẳn, giọng nói cũng cao lên mấy phần ẩn ẩn mang theo trách cứ. Tỷ tỷ đóng quân nơi biên giới, không mấy khi được về Kinh thành thăm nàng, tỷ muội lâu ngày gặp nhau đương nhiên nàng không muốn uổng phí một phút giây nào cả.

"Tướng quân đang chờ nương nương ở Thủy đình. Ban nãy người chưa tỉnh, Tướng quân bảo chờ một chút cũng được, sức khỏe của nương nương quan trọng hơn, không cho em đánh thức người."

Nghe Hạnh Nhi nói, tâm Cự Giải ấm áp lên mấy phần. Trên thế gian này chuyện gì cũng có thể thay đổi, chỉ duy có một thứ, là tình cảm tỷ tỷ dành cho nàng, nàng biết cho dù thế nào nó cũng vẫn vẹn nguyên.

Trải qua một hồi thế thái luân thường, tới khi ngoảnh lại, rốt cuộc chỉ có những người ở bên nàng từ nhỏ mới thật tâm đối xử với nàng. Thế mà nàng còn từng tin tưởng thế gian này toàn điều tốt đẹp, nực cười thay!

"Được rồi được rồi." Cự Giải giục Hạnh Nhi vấn tóc cho mình nhanh một chút, lúc này nàng chỉ muốn đi gặp tỷ tỷ, ngay cả ngọ thiện chưa dùng qua cũng không để ý tới.

Hạnh Nhi cùng Cự Giải tới Thủy đình, từ xa nàng đã trông thấy bóng lưng thẳng tắp đang đứng bên đình ngắm hoa sen bên hồ, tuy nàng không thấy mặt nữ nhân đó, nhưng chỉ qua bóng lưng cũng đủ thấy được ngạo cốt tranh tranh của vị nữ tướng uy chấn đương thời.

Cự Giải là nữ tử khuê phòng, từ nhỏ đã được dạy lễ giáo cung cách, bước chân đương nhiên mảnh nhẹ như liễu, vậy mà khi nàng còn cách Thủy đình một khoảng, Sư Tử đã quay người lại, ánh mắt lấp lánh vui vẻ không che giấu được hướng thẳng tới nàng, ấm áp nở nụ cười.

"Tỷ tỷ..."

"Thần Mạc Sư Tử tham kiến nương nương, nương nương phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!" Sư Tử quỳ một gối xuống, chắp tay hành lễ với nàng.

"Bình thân." Cự Giải phẩy tay, tỷ tỷ lúc nào cũng thích trêu chọc nàng, đã biết nàng không thích khách sáo câu nệ lại còn cố ý hành lễ như vậy. "Mạc Tướng quân vừa trở về đã vội tới thăm bổn cung, không để cho Hoàng thượng chút mặt mũi nào, không sợ bị Người trách phạt hay sao?"

"Có thể gặp được nương nương nhiều hơn một chút, lên núi đao xuống biển lửa thần cũng sẵn lòng, huống chi chỉ là chút trách phạt này?"

"Bổn cung thế nhưng không nghĩ tới, Tướng quân càng lúc càng biết cách lấy lòng người khác." Lời ra khỏi miệng là vậy, bất quá Cự Giải cũng hiểu rõ hơn ai hết, thế gian này, người có thể khiến cho Sư Tử thuận ý nói lời dễ nghe lấy lòng, chỉ e trừ nàng ra, ngay cả Hoàng đế cao cao tại thượng cũng không được nể mặt tới như vậy.

Vui đùa đủ rồi, Sư Tử tự nhiên đứng dậy, khôi phục dáng vẻ uy nghi ngạo nghễ ban đầu, mà Cự Giải cũng đã ung dung ngồi xuống bàn đá. Trên bàn đã bày sẵn thiện, ban nãy Hạnh Nhi sai người bưng lên, trước khi đi còn thuận tiện kéo những nha hoàn khác đi cùng, để lại Thủy đình yên tĩnh cho nàng và Sư Tử có thể thoải mái trò chuyện. Cự Giải không khỏi cảm khái một chút, nha đầu này càng lúc càng hiểu chuyện.

Hai người ngồi bên bàn đá, điểm tâm bày biện đẹp mắt, Sư Tử cũng chẳng rảnh rỗi mà nhanh chóng gắp cho Cự Giải mấy món, nhìn lại đều là những món nàng thích ăn. Cự Giải có chút mông lung nhìn đôi tay mảnh mai đang gắp đồ cho mình, nếu không phải tận mắt chứng kiến, hẳn chẳng ai tin được vị Tướng quân oai phong uy dũng đến Đại nguyên soái cũng phải nể mặt một phần này lại là người ôn nhu săn sóc như vậy.

Kì thực, Sư Tử và Cự Giải chỉ hơn kém nhau hai tuổi, Mạc phu nhân sau khi hạ sinh thứ nữ vì bị băng huyết mà qua đời, để lại hai nữ nhi cho Mạc Tướng quân một tay nuôi dưỡng. Thân là trưởng nữ lại mồ côi mẹ, Sư Tử vì thế mà trưởng thành từ rất sớm, từ khi mới mười hai mười ba đã có sự chín chắn hiếm thấy so với những hài nhi cùng tuổi, bắt đầu quán xuyến việc trong phủ. Nữ hài nhà người ta thích gảy đàn ngâm thơ, chỉ có nàng theo phụ thân luyện lên một thân võ nghệ, mười lăm tuổi đã danh chấn khắp kinh thành, tư chất cao tới mức ngay cả nam tử cũng ít ai sánh kịp. Năm ấy khi Mạc Tướng quân tử trận qua đời, Hoàng đế ra chiếu cầu tài, truyền lệnh võ nhân trong thiên hạ tòng quân giữ quốc, trong số những người ghi danh ra chiến trận, chỉ có một nữ tử duy nhất là Sư Tử. Hổ phụ vô khuyển tử, Sư Tử thừa hưởng toàn bộ cốt cách ngạo nghễ cũng như năng lực xuất chúng của phụ thân, thậm chí còn có phần vượt trội hơn, bất kể bày mưu tính kế hay điều binh khiển tướng đều khiến người khác nể phục. Ngày Phong quốc đại thắng, Sư Tử đứng trên cổng thành, khăn tang bay trong sa phong mù mịt, nàng hướng về phía chiến trường dập đầu ba cái, quân lính cũng dập đầu theo nàng, về sau Mạc Sư Tử cứ thế trở thành truyền kì mà bất kì võ hiệp nào cũng đều muốn hướng tới.

Ra quân đại thắng, Tiên đế mở đại tiệc đón Mạc Tướng quân khải hoàn cung, ý định trong buổi tiệc sẽ sắc phong nàng là Nguyên soái, trao lại Hổ phù mà trước đấy Mạc tướng quân tạm thời nắm giữ. Cho dù nàng là nữ tử đi chăng nữa, thì danh hiệu này trao cho nàng cũng không hề thất lễ chút nào. Bất quá ngôi vị trăm người ước mơ, Sư Tử lại chẳng mảy may để tâm tới, nàng uyển chuyển cự tuyệt Thánh chỉ của Hoàng đế, ngay cả tội khi quân cũng không sợ, chỉ vì lí do duy nhất - muội muội Mạc Cự Giải.

Cùng sinh ra trong gia tộc có truyền thống thượng võ, tuổi tác cũng không chênh nhau nhiều, thế nhưng tính cách của Sư Tử và Cự Giải lại hoàn toàn trái ngược. Sư Tử mạnh mẽ uy phong, Cự Giải lại được nuôi dạy như những hoàng hoa khuê tú khác, từ nhỏ tới lớn đều ở chốn khuê phòng đọc sách học đàn. Mẫu thân mất sớm, Sư Tử tự nhiên sẽ gánh vác hết chuyện trong phủ, muội muội từ khi sinh ra chưa một lần nhìn thấy mẫu thân, nàng vì thế mà càng thương Cự Giải, một mực yêu chiều bao bọc muội muội duy nhất của mình, chưa từng để Cự Giải phải chịu ủy khuất, so với Mạc Tướng quân còn muốn dung túng hơn mấy phần. Thế nên từ nhỏ tới lớn, Cự Giải đều chưa từng phải đụng tay vào bất kì chuyện gì, mọi việc đều có Sư Tử thay nàng xử lí chu toàn, sau khi Mạc Tướng quân qua đời, cả gia chỉ còn hai tỷ muội dựa vào nhau bước tiếp, nàng càng không muốn xa muội muội của mình. Giải Nhi từ nhỏ đã thiệt thòi, điều duy nhất mà Sư Tử muốn là muội muội có thể lớn lên như những khuê tú danh môn khác, được hưởng những thứ muội ấy xứng đáng được hưởng, so với tương lai và hạnh phúc của muội muội, hoàng quyền trong mắt nàng cũng chỉ là gió thổi mây trôi.

Tuy không có phụ mẫu ở bên dạy bảo như những hài tử khác, nhưng trưởng bối là Sư Tử, Cự Giải trước giờ chưa từng phải thua thiệt bất kì điều gì so với người ta, không bao lâu liền trở thành một tiểu mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, cầm kì thi họa đều uyên bác tinh thông. Tiên đế vô cùng yêu thích tiểu cô nương này, đã từng có ý nhận nàng làm nghĩa nữ, chỉ là Cự Giải cương quyết không muốn đổi họ, rốt cuộc một hồi liền trở thành định hôn cho Cự Giải và Thái tử An Nhân Mã. Ngay cả Thái tử cũng rất sủng nàng, nên nói cách khác, Cự Giải từ nhỏ đều là được bảo bọc trong cẩm y ngọc thực mà lớn lên.

Sau này, Nhân Mã lên ngôi Hoàng đế, hắn kết hôn với Cự Giải, nàng trở thành nhất phẩm Quý phi nắm quyền cai quản tam cung lục viện hậu cung, Sư Tử khi ấy mới yên tâm trở lại biên cương, lúc này Hổ phù đã nằm trong tay Đại Nguyên soái Phong Song Ngư, nàng cùng hắn nắm giữ Đại quân, chính là dưới một người mà trên cả vạn người. Từ đó tới nay, không mấy khi Sư Tử trở về Kinh thành, nàng và Cự Giải có muốn nói chuyện cũng chỉ qua thư từ xa xôi, thoắt một cái cũng đã năm năm trôi qua.

"Được rồi tỷ tỷ." Cự Giải bất đắc dĩ. "Tỷ cũng ăn đi, đừng gắp cho muội mãi nữa, muội ăn không hết đâu."

"Muội đó, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác, gầy hốc hác như vậy." Sư Tử nhíu nhíu mày, vầng thâm trên mắt Cự Giải dù đã qua một lớp trang điểm vẫn không che đi được. Nội tâm nàng ẩn ẩn đau xót, rốt cuộc trong mấy năm nay, muội muội nàng đã phải trải qua những gì, Giải Nhi vốn là tiểu cô nương vô ưu vô lo, từ bao giờ lại trở thành như vậy?

Cự Giải hơi cứng người lại một chút, sau đó bất giác cười tự giễu một tiếng: "Nữ nhân xinh đẹp thiên hạ bạt ngàn, muội cũng chỉ là một nữ tử bình thường, nhan sắc phai tàn tự nhiên sẽ có người thay thế, có phấn son xinh đẹp cũng đâu ai để tâm?"

"Muội..." Trong lòng Sư Tử không khỏi khó chịu. Tuy mấy năm nay nàng không về kinh, nhưng tường nào không lọt gió, chuyện Kinh thành nàng vẫn nghe phong thanh. Rốt cuộc, tuy nói quy định của triều chính không thể tránh khỏi, nhưng thân là tỷ tỷ duy nhất của Giải Nhi, nàng nhiều lúc chỉ muốn bỏ lại chuyện biên giới, trở lại chốn phồn hoa lạnh lẽo này đưa Giải Nhi đi, để muội muội của nàng mãi mãi rời xa chốn thị phi phong trần này. Biên cương xa xôi thì sao, chỉ cần Giải Nhi được hạnh phúc, cho dù là Hoàng đế cũng không cản được nàng.

"Muội không sao." Cự Giải thở dài, đau xót trong ánh mắt của Sư Tử không phải nàng không thấy, chỉ là nàng không muốn tỷ tỷ phải lo lắng cho mình. Sư Tử mấy năm nay mới trở về một lần, nàng cũng không muốn để mấy chuyện dơ bẩn chốn thâm cung khiến cho Sư Tử phải suy nghĩ mà không vui.

"Xem kìa, tỷ về có mấy ngày, không lẽ gặp muội chỉ để nói mấy chuyện sát phong cảnh này hay sao?" Cự Giải thu lại tâm tình, cố ý nở nụ cười dịu dàng điềm đạm, sóng mắt long lanh trong sáng hệt như ngày nàng còn nhỏ: "Được rồi được rồi, tỷ kể muội nghe chuyện biên cương đi? Mấy năm tỷ không về, công sự bận rộn lắm sao?"

Sư Tử lắc đầu: "Cũng không đến nỗi nào, chỉ là biên giới với Bắc Yên gần đây có biến nên phải đề cao cảnh giác hơn thôi."

"Bắc Yên sao?" Cự Giải nhướn mày. 

Quan hệ của Bắc Yên với Đại Phong xưa nay vẫn luôn yên bình, không phải vì hai nước hòa hảo, mà Bắc Yên vốn là nước nhỏ, Đại Phong binh cường thế mạnh, họ đương nhiên sẽ không dám đắc tội, cũng như Nhân Mã mới lên ngôi cũng sẽ chưa tính đến chuyện mở mang bờ cõi ngay. Thế mà như Sư Tử nói, biên giới giữa hai nước có biến, nhất định bên trong đã xảy ra vấn đề.

"Chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt, muội không cần lo lắng." Sư Tử thấy thần sắc Cự Giải hơi cứng lại liền nhẹ giọng an ủi: "Vả lại nếu có chuyện xảy ra thật, người phiền lòng nhất sẽ là Phong đại ca của muội và Hoàng thượng chứ không phải ta."

Sư Tử vừa nói xong liền phát hiện ra mình lỡ lời, quả nhiên khuôn mặt Cự Giải hiện lên đầy vẻ mất tự nhiên. Người ngoài có thể không rõ ràng, nhưng Sư Tử làm sao lại không biết mối quan hệ giữa Chủ tướng và muội muội nàng yêu thương nhất? Trên danh nghĩa, Song Ngư là bằng hữu của Nhân Mã và tỷ muội Mạc gia, nhưng trên thực tế, chỉ sợ tình cảm vị Nguyên soái này dành cho Cự Giải chẳng ít hơn Nhân Mã là bao.

"Giải Nhi..."

"Song Ngư... Huynh ấy có khỏe không?" Nhắc đến cái tên này, Cự Giải thấy nửa bất đắc dĩ nửa không đành lòng, nàng không phải kẻ ngốc mà không nhìn ra tình cảm của Song Ngư qua mỗi ánh mắt hắn dành cho nàng. Trước đây mỗi lần nàng chịu uất ức, so với tỷ tỷ, so với Nhân Mã, thậm chí cơn giận của Song Ngư càng lớn hơn nhiều lắm.

Thật tiếc, hắn và nàng hữu duyên vô phận.

Lại thật tiếc, Mạc Cự Giải đời này chỉ có một chấp nhất là An Nhân Mã.

Thế mà, trớ trêu thay, người nàng không yêu lại một mực chung tình với nàng, mà người nàng chấp nhất, người nàng yêu nhất, lại là kẻ phản bội lời thề với nàng, đẩy nàng vào vực thẳm.

Nực cười làm sao!

"Hắn có ốm đi mười cân cũng vẫn dư sức vác năm bao cát chạy hai mươi vòng quanh núi. Thay vì cảm khái cho hắn, muội nên lo cho mình trước đi, bệnh đau đầu thế nào rồi?"

Cự Giải đen mặt, nha đầu Hạnh Nhi này chỉ giỏi đi kể lể linh tinh, có điều ngẫm lại cũng không trách con bé được, Hạnh Nhi là do Sư Tử phân phó đi theo hầu hạ nàng, tỷ ấy đã hỏi, làm sao Hạnh Nhi dám không trả lời.

"Cũng không có gì, do tinh thần không tốt nên sinh bệnh thôi, Thái y viện đã kê thuốc cho muội rồi." Chỉ là vị thuốc không hợp ý nàng lắm, nếu Sư Tử biết nàng đã bỏ thuốc cả tháng nay, chắc tỷ ấy bị nàng làm cho tức chết mất.

Sư Tử quanh năm ở biên cương sẽ không biết nàng lén đổ thuốc đi, nha hoàn trong cung có nhìn thấy cũng không dám làm phật ý chủ tử, cả Hoàng cung chỉ có mình Nhân Mã có thể khiến nàng nể mặt lại không để ý tới nàng.

Người ta bảo, nữ nhân hơn nhau là ở tấm chồng, thế nhưng nàng kết hôn với vị cửu ngũ chí tôn này mà dựa dẫm được hắn điểm nào, ngoài vai diễn ngọt ngào ân ái che mắt người ngoài cùng mấy bát dược làm nàng mất khả năng làm mẹ?

Nhân Mã không hiểu, hắn cũng không cần phải hiểu, vì hắn không phải nữ nhân, trong mắt hắn chỉ có Ngai vàng cùng quyền lực, làm gì có chỗ cho tình mẫu tử thiêng liêng cao quý chứ?

Hắn chỉ nghĩ được nếu nàng hạ sinh Thái tử, lên ngôi Hoàng hậu, Mạc thị sẽ uy hiếp Ngai vàng của hắn, đâu nhìn ra nàng từng ngóng trông gia đình ba người hạnh phúc thế nào?

Ba năm trước Thái hậu qua đời, Cự Giải mất đi chỗ dựa duy nhất trong cung cấm, nàng chưa kịp định thần lại trước hai nỗi đau liên tục ập đến thì một năm sau đã nghe thêm một tin sét đánh: Nhân Mã muốn nạp thêm thiếp vào Hậu cung. Tuy hắn không thể đưa nàng lên ngôi Hoàng hậu, cả đời chỉ có thể làm Mạc Quý phi, nhưng vì đề phòng nàng độc chiếm Hậu cung nên đã mang thêm mấy vị tiểu thư khuê các về để ép nàng xuất ra một phần quyền lực. Hậu cung trước đấy chỉ có một mình nàng, bây giờ phi tần tú nữ như mây, xiêm y diêm dúa thướt tha làm nàng hoa cả mắt, cũng đốt trụi chút tình cảm cuối cùng còn sót lại nàng dành cho Nhân Mã.

Hay, hay lắm!

An Nhân Mã, lời hứa Hậu cung độc chủ khi chúng ta bái đường, ngươi ném ở đâu rồi?

Lại còn lấy lí do Mạc Quý phi năm năm không có tin vui, đem ta ra làm bia đỡ với đám quan lại trong triều?

Ngày đám tú nữ mới nhập cung tới thỉnh an, Cự Giải lấy cớ trong người không khỏe hạ lệnh đóng cửa Hỏa Ly cung, ai cũng không tiếp. Cả ngày hôm đó, nàng ở trong tẩm cung, đem từng món đồ trước đây Nhân Mã tặng nàng ra, cất hết vào một cái rương lớn. Rương gỗ khóa lại kí ức xưa, đồng thời khóa luôn cả trái tim Cự Giải, nàng sai người đặt nó vào trong kho cùng mấy thứ đồ chẳng mấy khi dùng đến, ai dám nhắc tới hay chạm vào lập tức đem ra xử tử không tha.

Trâm vàng, ngọc bội, vòng tay... Nàng là nhất phẩm Quý phi, còn sợ thiếu mấy thứ này hay sao?

Hậu cung đã sớm không còn một Mạc Cự Giải ngây thơ hiền thục sáng đến cung Thái hậu thỉnh an, chiều đích thân pha trà bưng tới cho Hoàng đế, hiện tại chỉ có Mạc Quý phi thần sắc vô bi vô hỉ khiến cung nhân tú nữ trong Hậu cung nhắc tới liền cảm thấy áp lực, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào nàng.

An Nhân Mã, ngươi nhớ cho kĩ, ta hôm nay là do ngươi ép mà thành.

Ngươi coi thường ta ở Hậu cung thân cô thế cô, được, để ta chống mắt lên xem, kẻ nào dám to gan đến đây cùng ta tranh quyền đoạt vị?

.

Sư Tử đóng quân ở biên cương, Cự Giải làm Quý phi trong Kinh thành, hai người ngày thường xa cách ngàn dặm, thật lâu mới gặp nhau đương nhiên có nhiều chuyện để nói. Chỉ là lần này Sư Tử trở về còn có công sự, huống gì nàng vào cung mà chưa đến bái kiến Hoàng thượng, không còn cách nào khác phải tạm biệt Cự Giải tới diện Thánh.

Bấy giờ đã quá giờ Tỵ, việc triều chính sớm xong xuôi, Sư Tử không qua Càn Thanh điện nữa mà đến thẳng Dưỡng Tâm điện. Thực ra Cự Giải hay Nhân Mã đều biết Sư Tử cố ý, nàng xưa nay thẳng thắn mạnh mẽ, ai cũng hiểu nàng ghét chốn quan trường ta lừa ngươi gạt, chỉ cần nhìn khuôn mặt giả dối của mấy lão đại thần đủ để phá hủy một ngày mới của nàng. Thế nên, trừ phi là chuyện cấp bách, bằng không Sư Tử tuyệt đối không lên triều bao giờ.

"Mạc Tướng quân, Hoàng thượng cho truyền Tướng quân." Lão thái giám đi theo Nhân Mã từ nhỏ khom người bẩm với Sư Tử. Ngay cả chủ tử của ông đối với nàng còn nể vài phần, ông lại càng thêm ngưỡng mộ nữ cường nhân này.

"Dạ." Sư Tử mỉm cười, không ngại chào hỏi ông thêm mấy câu. "Lâu rồi không gặp, Phúc công công thần thái vẫn phi dương mạnh khỏe như cũ."

"Đều là nhờ phúc của Hoàng thượng." Phúc công công nở nụ cười phúc hậu hiếm thấy trên khuôn mặt đã quá ngũ tuần.

Hoàng thượng còn đang chờ, hai người cũng không tiện nói nhiều, Phúc công công đi làm việc của mình, Sư Tử đẩy cửa Ngự thư phòng, tiến vào quỳ xuống hành lễ: "Thần Mạc Sư Tử tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Nữ tử đã rũ bỏ khôi giáp hào hùng, vận lên xiêm y như bao hoàng hoa tiểu thư khác, thế mà phong thái của nàng vẫn toát ra ngạo nghễ khiến nhiều nam nhân phải xấu hổ. Nhân Mã trong lòng nhiều thêm mấy phần tán thưởng, gật đầu: "Bình thân, Mạc Tướng quân không cần đa lễ."

"Tạ Hoàng thượng." Sư Tử đứng thẳng người dậy, lúc này nàng với nhận ra trong thư phòng không chỉ có một mình Nhân Mã, mà còn nhiều thêm một nữ tử đang đứng một bên mài mực.

Nữ nhân này không thể tính là xinh đẹp, nhưng làn da trắng như tuyết và đôi mắt to trong sáng lại khiến nàng nổi bật hơn bao giờ hết. Nếu so sánh với Cự Giải, nữ tử có lẽ chỉ như hoa dại bên đường, có điều vẻ yếu đuối yểu điệu của nàng ta đặt cạnh nét sắc sảo của Giải Nhi lại càng khiến người khác thêm động lòng, muốn dang tay bao bọc che chở.

Nữ tử như vậy lại một mình ở trong Ngự thư phòng với Nhân Mã, thật dễ khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.

"Mạc Tướng quân đã gặp Tiểu Giải rồi?" Nhân Mã chưa vội hỏi ngay chuyện chính sự, khách sáo thêm một hai câu.

"Thần và nương nương lâu ngày không gặp nên đã mạn phép tới thăm nương nương trước, xin Hoàng thượng thứ tội." Sư Tử không kiêu không siểm thưa, ngôn ngữ nhún nhường đúng mực nhưng lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net