Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mạc Quý phi tặng sinh thần Xử Nhi một cuốn sách sao?" Lan Dao nghe hai nha đầu bẩm báo lại không khỏi hơi nhíu mi, nàng nhận lấy hộp gấm Lục Lục dâng lên, chất gấm mềm mịn chạm tay vào vô cùng dễ chịu, ấy mà thứ chất liệu xa hoa ấy chỉ khiến Lan Dao muốn cười lạnh một tiếng. Quả nhiên nàng không đoán lầm, Lan gia hiện tại chống đỡ một phương triều đình, nàng ta xem chừng cũng đã để mắt tới gia tộc nàng. 

Lan gia trước nay vẫn một lòng tận trung với giang sơn An thị, có điều tri nhân tri diện bất tri tâm, Hoàng tộc để mắt tới Lan gia cũng không phải là chuyện khó hiểu. Ngay cả bạn cùng học mà Hoàng thượng cũng thận trọng, làm sao Mạc Cự Giải có thể bỏ qua Lan gia thế lực lớn mạnh, lại vừa được đề cử lên làm Hoàng hậu? Nhưng Mạc Cự Giải này không chỉ tìm hiểu về Lan gia, ngay cả hài tử mới năm tuổi nàng ta cũng có thể đánh chủ ý lên,  nếu không phải nàng nhanh tay tiến trước một nước cờ, không biết nàng ta sẽ tính đến chuyện gì.

Lan Dao mím môi, ngay cả chuyện nhập cung nàng cũng đã làm, sao có thể tùy tiện để người khác uy hiếp lên yên bình của gia tộc?

Hộp gấm mở ra, không chỉ Lục Lục mà cả nha đầu ham chơi như Thanh Thanh cũng tò mò không biết cuốn sách Mạc Cự Giải tặng tiểu thiếu gia nhà nàng là gì. Lan Xử Nữ thích đọc kinh thư, Lan Uẩn và Lan Dao rất sủng ái bé nên không tiếc công tìm kiếm mua cho bé các loại sách hiếm, không biết sách được Mạc Cự Giải cất giữ  là như thế nào. Đã là đáp lễ lại bút tích của Cố tiên sinh, dù sao cũng không thể xoàng xĩnh đúng không?

Lan Dao nhìn chăm chăm hai chữ đề trên bìa sách, yên lặng thật lâu, đột nhiên nhàn nhạt mỉm cười, "Quả nhiên, nữ nhân được Hoàng thượng yêu thương làm sao có thể là đèn cạn dầu?" Mạc Cự Giải thân là nữ nhân, vậy mà lại đọc loại sách như vậy, nếu không phải do Hậu cung không được can chính, nói không chừng nàng ta cũng sẽ rất được trọng dụng.

Mà... vốn dĩ không cần can chính, bản thân Mạc Cự Giải cũng đã rất được yêu thích rồi. Trước đây việc Thái tử thường xuyên xuất cung đi gặp một nữ nhân khiến rất nhiều thiếu nữ trong Kinh thành ngưỡng mộ không thôi, Lan Dao cũng rất muốn biết rốt cuộc cô tiểu thư nhà Tướng quân hơn người thế nào mà có thể khiến Thái tử từ nhỏ lớn lên giữa bao nhiêu mỹ nhân vẫn nhớ mãi không quên như vậy. Sau này đến tận khi nhập cung Lan Dao mới biết, nữ nhân đó không chỉ có nhan sắc kiều diễm, ngay cả trí tuệ cũng hơn người, nếu như nàng ta thực sự muốn đối phó với nàng và Lan gia... cũng rất khó nói nàng có thể đấu thắng nàng ta được hay không.

Có điều, may mà nàng đã nhận được câu trả lời như ý.

Lan Dao thu lại tâm tư, giao hộp gấm lại cho Lục Lục, "Sai người đưa đến Lan phủ, nói là quà mừng của Mạc Quý phi tặng Xử Nhi."

Lục Lục nhận lấy hộp gấm, chỉ có Thanh Thanh bĩu môi, "Nương nương tặng nàng ta nhiều đồ như thế, ngay cả bút tích của Cố tiến sinh cũng đem cho người ta, vậy mà nàng ta chỉ trả lại một cuốn sách cũ!"

Lan Dao thở dài, dám nói như vậy, con bé này không muốn sống nữa hay sao?

"Quà tặng không quan trọng, quan trọng thứ chúng ta thực sự nhận được là gì." Lan Dao trả lời qua loa một câu, sau đó nghiêm mặt nhìn Thanh Thanh, "Nàng ta là Quý phi đứng đầu Hậu cung, em phải tôn trọng nàng ta có biết không? Sau này đừng để ta nghe thấy em bất kính với nàng ta nữa."

Thanh Thanh phụng phịu vâng lời nhưng hình như vẫn chưa phục lắm, Lan Dao cũng chỉ liếc nhìn con bé một cái chứ không hề có ý định giải thích nhiều. Đương nhiên, tặng quà là chuyện nhỏ, điều mà Mạc Cự Giải muốn nói ở đây là - Lan gia nàng có thật sự trung tâm với giang sơn An thị hay không. Nếu Lan gia là trung thần, nàng ta sẽ tận lực không để Hoàng đế làm chuyện bất lợi đến gia tộc nàng, nhưng nếu Lan gia có suy nghĩ bất chính với ngai vàng của An Nhân Mã, nàng ta sẽ khiến Lan gia không thể tiếp tục đứng trong triều đình. Đây chính là câu trả lời của Mạc Cự Giải cho đề nghị của Lan Dao, nàng có thể ủng hộ nàng ta, nhưng nàng ta có thật sự xứng đáng với mong chờ của nàng hay không?

Nghĩ tới đây, Lan Dao không khỏi hít sâu một hơi, người xưa thường nói nam tử si tình, nào đâu biết nữ nhân khi yêu lại có thể làm ra những chuyện gì, đặc biệt là nữ nhân thông minh như Mạc Cự Giải.  Mặc dù bản thân nàng biết tuyệt đối không nên nghi ngờ năng lực của nàng ta, nhưng một nơi nào đó sâu trong tâm trí nàng vẫn thực sự muốn thử xem, rốt cuộc với tình cảnh hiện tại của Mạc Cự Giải, nàng ta sẽ làm thế nào để giữ lời hứa với nàng đây?

.

Hôm nay là ngày Song Ngư trở về Hoàng thành, Lâm Tư Vận cố ý dậy sớm một chút cùng mọi người tiễn hắn. Lâm Tư Vận thân thể không tốt, hơn nữa lại là quân sư không giỏi võ thuật, Song Ngư ngày thường cũng không áp dụng quân quy khắt khe với hắn, nhưng Song Ngư phải trở về hắn cũng không thể không nể mặt. Khi Lâm Tư Vận đang búi tóc, Thiên Yết đã tỉnh dậy, và dù chưa khỏi bệnh hẳn đang phải uống thuốc, nó vẫn cười thật rạng rỡ chào buổi sáng phụ thân. Nhìn nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt hơi hồng, Lâm Tư Vận thoáng xót xa, giờ này lẽ ra trẻ con nhà người ta còn đang cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành, con trai hắn đã từ lâu học được thức khuya dậy sớm cùng hắn. Biên cương hoàn cảnh không tốt, hiển nhiên Thiên Yết không được hưởng điều kiện tốt đẹp như những đứa trẻ khác. Hơn nữa, nó hiểu chuyện quá sớm, điều này càng khiến Lâm Tư Vận đau lòng hơn. Nếu không phải vì hắn bất tài vô dụng, lo lắng không chu toàn, làm sao Yết Nhi của hắn phải chịu khổ như vậy?

Đến cả nhi tử của mình cũng không thể chăm sóc thật tốt, có lẽ hắn chính là kẻ phụ thân thất bại nhất trên cõi trần này.

Lâm Tư Vận cúi đầu, đôi mắt trong bồn nước đang lẳng lặng nhìn hắn, bình tĩnh vô ba.

Thực xin lỗi, Yết Nhi, là do phụ thân ích kỷ...

Trong lúc Lâm Tư Vận còn đang ngẩn người tự trách, Thiên Yết đã sớm súc miệng rửa mặt xong, lúc này đang chun mũi trừng mắt với bát thuốc đen đặc trước mặt. Nó cảm thấy mình thật sự là đại hài tử rồi, không phải là trẻ con yếu ớt nữa đâu, vì sao chỉ hơi hơi cảm sốt, mới không xuống giường được đã bị mọi người đè ra bắt uống thuốc là thế nào? Mà uống thuốc thì cũng thôi đi, đằng này quân y còn kê thật nhiều hoàng liên, nó đứng xa ba mươi thước vẫn ngửi thấy mùi hoàng liên đắng ngắt, mỗi lần uống vào là một lần can tỳ phế vị của nó đều đảo lộn một trận, hận không thể nôn ra toàn bộ. Nó dám chắc ba trăm phần trăm, bát thuốc nhiều hoàng liên như vậy, chắc chắn có Mạc a di động tay vào để chỉnh nó mấy lần chê người kể chuyện dở. Thiên Yết bĩu môi oán thầm, người lớn thật kì quặc, không chịu chấp nhận sự thật, cứ thích đổ mọi chuyện lên đầu một đứa nhóc như nó.

Nhưng oán thầm là một chuyện, thuốc vẫn phải uống hết, nếu không phụ thân, Mạc a di và Nguyên soái thúc thúc sẽ lo lắng. Vả lại lát nữa nó đi tiễn Nguyên soái thúc thúc, thúc ấy mà thấy nó kiểu gì cũng hỏi cho mà xem.  Mặc dù Nguyên soái thúc thúc ngày thường ít nói, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng nên nó không dám trêu đùa, nhưng nó biết thực ra thúc ấy rất tốt, ngay cả Mạc a di mỗi lần nhắc đến Nguyên soái thúc thúc cũng siêu cấp sùng bái cơ mà. Quan trọng nhất là, tốt với phụ thân nó thì không thể nào là người xấu được đâu!

Thiên Yết vừa mếu máo vừa bưng bát thuốc lên, vẻ mặt như chuẩn bị ra pháp trường. Mặc dù phụ thân đã chuẩn bị cả mứt đường cho nó, nó vẫn chẳng vui vẻ hơn xíu nào. Đôi mắt tròn tròn khẽ đảo sang bát thuốc thứ hai vẫn nằm im lìm trên án. Đây là thuốc của phụ thân nó, xưa nay phụ thân nó vạn ngày như một không ngày nào là không uống thuốc, mà ngẫm lại thì mỗi lần uống thuốc nó đều ăn mứt, còn phụ thân nó nào có được vậy bao giờ...

Thiên Yết hít sâu một hơi, phụ thân vẫn sơ tẩy chưa ra, nó liền cúi đầu uống một mạch hết sạch bát thuốc, sau đó hô to một tiếng "Phụ thân, con ra ngoài trước đây!!!" rồi tất tả chạy ra ngoài mặc kệ câu nhắc đi cẩn thận của Lâm Tư Vận với theo đằng sau. Mặc dù có chút áy náy với phụ thân, nhưng nó đã để lại toàn bộ mứt đường cho người rồi, vả lại hôm nay cũng là ngày cuối cùng nó phải nó uống thuốc, nó xin thề với... toàn bộ số thuốc vừa uống vào bụng, sau này tuyệt đối không làm như vậy nữa.

Vì vậy, tới khi Lâm Tư Vận bước ra, trên bàn chỉ còn một bát thuốc cuộn hơi ấm, kèm theo mùi hoàng liên đậm tới nỗi cách xa vài thước vẫn ngửi thấy. 

Hắn cau mày nhìn bát thuốc, không khỏi dở khóc dở cười, con thỏ nhỏ này... Không muốn uống thuốc thì nói là không muốn uống, dù sao bệnh của Thiên Yết cũng đã tốt lên rất nhiều, căn bản không cần lo lắng, đâu cần phải uống mất bát thuốc của hắn như vậy? Hắn phủ thêm áo choàng, ngồi xuống bên án vừa day thái dương vừa tùy ý lật một quyển sách, vốn hôm nay cố ý dậy sớm để tiễn Song Ngư, có điều lúc này... xem chừng cả ngày hôm nay hắn không thể ra khỏi lều rồi. Vốn hắn muốn nhờ Song Ngư hỏi Phong đại nhân vài chuyện, nhưng có lẽ phải chờ dịp khác rồi.

Lần này Nhân Mã gọi cả Song Ngư về kinh, xem ra Hà Chính cũng sẽ được triệu về. Lâm Tư Vận thở dài một tiếng, tuy không muốn Song Ngư phải thất vọng, chỉ sợ chuyện năm xưa khó tránh khỏi liên quan tới hai người này, không chỉ có thế, hắn tin chắc chắn trong chuyện ấy có cả một tay của Tư Mã Tiêu. Nhưng vì sao Tư Mã Tiêu lại phải đuổi tận giết tuyệt với Cảnh vương phủ như vậy, thật sự Lâm Tư Vận nghĩ không ra, bởi lẽ giữa Cảnh vương phủ và Tư Mã Tiêu hoàn toàn không có mối liên hệ nào, nếu miễn cưỡng nói có cũng chỉ là chuyện hai mươi năm trước phủ Cảnh vương đã từng cứu lão Hoàng đế Bắc Yên một mạng. Có điều nếu là vì chuyện này, hoặc Tư Mã Tiêu thật sự muốn sát hại phụ hoàng mình soán ngôi, vậy bao nhiêu năm nay có nhiều cơ hội tốt như vậy, vì sao hắn lại không ra tay, cớ gì phải cố chấp với một Cảnh vương phủ vốn không có thực quyền như vậy?

Vả lại, nếu Lâm Tư Vận đoán không sai, trong Cảnh vương phủ còn có một người mà Tư Mã Tiêu nhất định phải có được, một đám cháy thiêu rụi Cảnh vương phủ, đây còn không phải là tự chặt đứt sinh cơ của mình hay sao?

Lâm Tư Vận thở dài, nếu có thể nói với Song Ngư mấy câu thì thật tốt, ít nhất hắn không cần phải ngồi đây cau mày suy đoán làm gì. Con thỏ nhỏ Thiên Yết uống mất thuốc của hắn, nếu chờ bây giờ sắc lại, lúc ấy không chừng Song Ngư đã sớm lên đường, đâu còn ở đây nghe hắn hỏi nữa. Nghĩ đến đây, Lâm Tư Vận không khỏi oán giận, nhi tử của hắn điểm nào cũng tốt, chẳng qua khi đã nổi tính khí trẻ con thì thật khiến người ta không biết phải làm sao, cũng không biết là nó giống ai nữa!

Lại nói, Thiên Yết đã uống bát thuốc kia... Lâm Tư Vận hít sâu một hơi, chỉ mong là không có chuyện gì xảy ra.


Bỏ lại Lâm Tư Vận với bát thuốc đầy hoàng liên kèm theo mứt đường coi như bồi thường ở trong lều, Thiên Yết chạy nhanh như sóc tới nơi mọi người đã tiễn Song Ngư trở về Hoàng thành, đương nhiên là phải chạy nhanh rồi, nếu như để phụ thân nó tóm được thì nó chết chắc. Mặc dù nó biết phụ thân luôn yêu thương nó sẽ không nỡ đánh mắng đâu, nhưng thế nào phụ thân cũng sẽ dùng ánh mắt trầm lặng nhìn nó để nó xuất hiện mặc cảm của người xấu cho xem. Trước hết là tạm tránh mặt đi đã, chờ tới khi người nguôi giận rồi trở về nhận lỗi cũng vẫn chưa muộn.

Thiên Yết len qua đoàn người trong doanh trại, thân hình nhỏ bé của nó quá thuận lợi để chạy tới cạnh Sư Tử và Song Ngư đang đứng cạnh nhau, "Nguyên soái thúc thúc sáng an! Mạc a di sáng an!"

Nó toét miệng, hai mắt híp lại hết cỡ, Sư Tử buồn cười cúi xuống bế nó lên, Song Ngư thuận thế xoa đầu nó, "Yết Nhi hôm nay dậy sớm như vậy, đã khỏi bệnh chưa?"

Thiên Yết âm thầm bĩu môi, biết ngay mà, tuy nó chưa đến tuổi đội mũ, nhưng mọi người cũng đừng nghĩ nó yếu ớt như vậy chứ. Có điều trong lòng không phục nhưng tâm lại ấm áp, nó ngoan ngoãn đáp lời, "Con đã sớm khỏe lại rồi. Hôm nay thể chất phụ thân không tốt nên con thay phụ thân tới đây tiễn Nguyên soái thúc thúc về kinh, chúc Nguyên soái thượng lộ bình an! Nơi này đã có Mạc a di và phụ thân trấn ải rồi, người không cần quá lo lắng đâu!" 

Thanh âm non nớt nói ra những lời người lớn như vậy, cũng không biết là nên cảm thán đứa trẻ này đáng yêu hay bi ai hài tử phải trưởng thành quá sớm. Bởi vì ngoan ngoãn hiểu chuyện, Thiên Yết vẫn luôn được mọi người sủng ái, cho dù Nguyên soái hắc diện Song Ngư nói chuyện với nó cũng không khỏi ôn nhu vài phần, "Được rồi, những ngày tới phải nghe lời phụ thân và Mạc a di có biết không? Khi trở lại ta sẽ mang quà về cho con."

"Nguyên soái thúc thúc hứa rồi đấy nhé!" Thiên Yết vui vẻ, trên thực tế nó muốn đích thân trở về Vương đô hơn, nhưng nếu đã biết là không thể chi bằng không cần mơ mộng hão huyền, kết quả như vậy đã là rất không tệ rồi.

"Ân." Song Ngư nhéo nhéo má nó, sau đó trầm giọng nhắc nhở Sư Tử, "Tuy nói Bắc Yên tạm thời bất động, nhưng binh bất yếm trá, nàng tuyệt đối không được lơ là. Tư Mã Tiêu này quỷ kế đa đoan, có chuyện gì nhất định phải báo cho Lâm tiên sinh, hắn nhất định sẽ giúp nàng phân ưu."

Sư Tử gật đầu, "Huynh yên tâm, ta tự có phân tấc." 

Mặc dù trên danh nghĩa là về dự sinh thần Phong Lãm, bất quá lần này đích thân Nhân Mã ra chỉ dụ cho Song Ngư, chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy, nói không chừng sẽ mất không ít thời gian. Tuy quân lương của Bắc Yên có thể vẫn chưa đầy đủ, nhưng nếu Tư Mã Tiêu lợi dụng cơ hội này đột ngột đưa quân tới đánh, cho dù không thắng cũng có thể khiến Phong gia quân gặp tổn thất lớn. Hiện tại chiến sự có thể nổ ra bất kì lúc nào, nếu không phải cần thiết, tuyệt đối không thể để đại quân Đại Phong mất đi bất kì một binh lính nào.

Một khi Tư Mã Tiêu đó dám dẫn quân đến đánh Đại Phong, vậy hắn cũng đừng hi vọng có thể toàn mạng mà trở về.

Song Ngư gật đầu, có Sư Tử và Lâm Tư Vận hắn cũng không cần phải quá bận lòng, quan trọng lúc này là chuyện ở Vương đô. Từ lần trước khi Lâm Tư Vận nhắc lại cố sự ở Cảnh vương phủ, sau đó là chuyện mấy hôm nay xảy ra, chuyện tự ý tích trữ quân lương, rồi cả những chuyện liên quan đến vị Thái thú họ Hà giao tình không tệ với phụ thân hắn, tất cả đều khiến Song Ngư suy nghĩ không thôi. Không hiểu sao mấy hôm nay trong lòng hắn luôn có cảm giác bất an, giống như... có chuyện gì đó... ngoài sức tiếp nhận của hắn, sắp ập xuống...

Chỉ mong là không có chuyện gì xảy ra...

"Phải rồi..."

"Sao vậy?" Hình như Sư Tử định nói thêm điều gì, Song Ngư kiên nhẫn chờ nàng, nhưng rốt cuộc nàng lại lắc đầu, "Không sao, huynh đi đường cẩn thận. Giúp ta để ý Giải Nhi một chút, lần trước ta trở về sức khỏe của con bé không được tốt."

"Ta nhớ rồi. Gặp lại sau." Song Ngư gật đầu, phất tay tạm biệt mọi người, sau đó dẫn một đội quân thúc ngựa lên đường trở về Kinh thành. 

Gió cát bay mịt mù nuốt lấy bóng dáng của đoàn người, cho tới tận khi đã không còn thấy hình bóng của hắn nữa, Sư Tử vẫn ôm Thiên Yết đứng nguyên tại chỗ. Thiên Yết ngẩng đầu nhìn nàng, thỏ thẻ hỏi, "Sao người không nói?"

Lúc này Sư Tử mới hồi thần, nàng cúi xuống nhìn nó, "Nói gì?"

Thiên Yết bĩu môi, "Thì nói Nguyên soái thúc thúc giúp người chăm sóc cô nương trong lòng người, rõ ràng người không yên lòng mà!"

Sư Tử có chút nghẹn lời, trân trối nhìn nó, "Con lại đang nói nhảm cái gì vậy?"

"Con mới không nói nhảm!" Thiên Yết phồng má, người lớn thật phức tạp, mà người phức tạp nhất mà nó biết chính là Mạc a di! Nghĩ thế nào nói như vậy không phải tốt rồi sao, thấy Mạc a di lo lắng nó cũng chẳng vui vẻ gì.

"Nữ nhân trong câu chuyện lần trước người kể cho con, nàng ta đang ở Hoàng cung đúng không?"

"Hả? Yết Nhi bắt đầu biết tưởng tượng rồi sao? Không phải Mạc a di đã nói đó chỉ là một câu chuyện sao?" Sư Tử nhéo mũi nó, và ngay khi Thiên Yết không phục muốn biện giải, nàng đã thả nó xuống, "Được rồi, mau trở về chăm sóc phụ thân con đi, Mạc a di phải đi luyện võ, luyện xong sẽ chơi với con."

Thiên Yết khẽ làu bàu, mỗi lúc không nói lại nó Sư Tử lại lấy cớ đi luyện võ để đuổi nó đi. Dù sao nó cũng đã bảy tuổi rồi, Mạc a di có coi nó là trẻ con thì cũng đừng nghĩ nó ngốc chứ. Lần trước khi kể về nữ nhân kia, ánh mắt Sư Tử hơi rũ, khóe môi cũng khẽ câu, toàn thân tỏa ra khí chất ôn nhu dịu dàng, có thể nó chưa định nghĩa được tình cảm đó là gì, nhưng nó biết chắc chắn Sư Tử đang lo lắng cho nàng ta. Một nữ nhân như vậy, làm sao có thể chỉ là câu chuyện mà nàng tùy ý kể ra?

Nhưng Sư Tử đã không muốn nói, nó cũng không hỏi nhiều, nếu chẳng may khiến Mạc a di thẹn quá hóa giận truyền cho quân y kê thật nhiều hoàng liên vào thuốc của nó, khi ấy người chịu thiệt vẫn là nó. Hảo nam không cùng nữ đấu, coi như nó bỏ qua cho Mạc a di lần này không truy cứu nữa!

Mọi người đều đã đi làm việc của mình, kì thật Thiên Yết muốn ở cạnh Sư Tử, nhưng cả phụ thân và Nguyên soái thúc thúc đều đã dặn nó không được làm phiền nàng, chỉ có thể chờ Mạc a di luyện võ xong lại đến tìm nàng sau vậy. Vả lại hiện tại cũng nên trở về nhận lỗi với phụ thân rồi, nó là nam tử, nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm.

"Phải rồi." Thiên Yết chạy được ba bước liền dừng lại, cười híp mắt với Sư Tử đang chuẩn bị rời đi, "Mạc a di vấn tóc lên nhìn khác hẳn, giá mà người dịu dàng hơn xíu nữa là lừa được ối người rồi. Nhưng không sao, nể tình Mạc a di thường bế con, nếu người muốn làm kế mẫu của con con sẽ cố mà suy nghĩ!"

Nói xong nó nhanh chân chạy đi mất, để lại Sư Tử vừa bực vừa buồn cười. Thằng nhóc này bây giờ còn dám trêu chọc nàng rồi, lần sau phải nhắc quân y kê gấp đôi hoàng liên vào thuốc của nó mới được!

Lại nói đến thuốc, không hiểu sao hôm nay Sư Tử có cảm giác, hình như Thiên Yết không giống mọi ngày cho lắm...

Sư Tử trở về lều, rút cây trâm phượng ra thay bằng dây buộc, nếu không lát nữa tóc sẽ rơi tán loạn mất. Ban nãy là thấy cây trâm trên bàn nên nàng thuận tay vấn tóc thử, có điều cảm giác không quen như thể tóc có thể rơi ra bất kì lúc nào, không biết vì sao mà Ma Kết và Giải Nhi có thể quen được cách vấn tóc như vậy.

Lại nói, chuyện Song Ngư trở về Hoàng thành lần này, nàng không cần phải lo nghĩ nhiều về Cự Giải nữa, dù sao Song Ngư cũng rất thương con bé, không sợ Cự Giải phải tủi thân, nhưng Sư Tử nghĩ thế nào cũng không thể nhờ Song Ngư để ý Ma Kết giúp nàng được. Với thân phận hiện tại của Ma Kết, càng ít người biết mối quan hệ của nàng và nàng ấy càng tốt, như vậy mới tránh được những rắc rối không cần thiết. Nếu chẳng may phong thanh lan truyền, có lẽ sẽ có hại cho Ma Kết. Từ một cô nương bình thường không có gì nổi bật trong Hậu cung lại đột nhiên có mối quan hệ kì lạ với tỷ tỷ của Quý phi đương triều, chỉ sợ không ít người ganh ghét muốn ức hiếp nàng. Ma Kết của nàng đơn thuần như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ không ai có thể cứu được nàng ấy.

Hậu cung hiểm ác, Sư Tử lại không thể ở bên Ma Kết, chỉ có thể dùng cách của mình để bảo vệ nàng.

Sư Tử cất cây trâm, ánh mắt lại bồi hồi dừng ở chiếc hộp bọc gấm bên cạnh. Trong chiếc hộp đó chứa đầy những phong thư Ma Kết viết cho nàng, thậm chí còn nhiều hơn cả số thư của nàng và Cự Giải. 

Hôm trước Sư Tử tỏ thái độ với Nhân Mã, Song Ngư và Lâm Tư Vận chỉ nghĩ nàng bất mãn vì chuyện của Cự Giải, nào biết kì thực khiến nàng lo lắng nhất lại chính là Ma Kết. Cự Giải dù sao cũng là Nhất phẩm Quý phi đứng đầu Hậu cung, người khác có không vừa mắt nàng cũng không dám chạy đến Hỏa Ly cung gây chuyện, nhưng Ma Kết lại chỉ là một tú nữ không có danh phận, có bị chèn ép cũng chẳng thể phản kháng. Đã mấy hôm rồi Ma Kết không gửi thư tới cho nàng, khiến Sư Tử có chút không an lòng. Ngay cả Cự Giải còn có thể bị Hạ Vân tính kế để rồi phải cấm túc trong tẩm cung, vậy muốn ức hiếp Ma Kết chẳng phải là chuyện quá dễ dàng hay sao? Lần trước khi nàng trở về Ma Kết được Nhân Mã sủng ái, hiện tại lại có tin Hạ Vân có thai, chỉ cần biết suy nghĩ một chút là đủ biết Ma Kết hiện tại ở trong Hậu cung không dễ dàng gì.

Chuyện Hậu cung Sư Tử không phải rất rõ ràng, nhưng nàng vẫn không khỏi oán trách, nếu Nhân Mã không thật lòng yêu thương Ma Kết, vì sao lại tỏ ra coi trọng nàng ấy để rồi dẫn đến thù ghét của những phi tử khác trong Hậu cung? Hai nữ nhân quan trọng nhất đối với Sư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net