Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy Nguyên soái có biết, trước khi Hà Chính lên nắm quyền, ba châu phía Bắc thuộc phận sự của ai hay không?"

"Trước Hà thái thú, chẳng phải chính là Cảnh vương hay sao?" Song Ngư nhíu mày nhìn Lâm Tư Vận.

"Đúng vậy, chính là Cảnh vương, hơn nữa, Cảnh vương còn cai quản đến hai mươi năm." Lâm Tư Vận nhợt nhạt mỉm cười, hắn ho khan mấy tiếng, có thể do sau một đêm thức trắng, sắc mặt hắn càng thêm xanh xao yếu ớt.

Đó là một câu chuyện cũ của cung đình, sau này đã bị vụ cháy của Cảnh vương phủ đốt sạch tất cả, chẳng còn mấy người nhắc tới. Tiên đế và Cảnh vương là huynh đệ, sau trận chiến tranh quyền khốc liệt trong Hoàng cung, cuối cùng cũng chỉ còn Tiên đế và Cảnh vương là sống sót, đó là thời kì đen tối của Đại Phong, khi mà người dân không cần phải lo chống giặc ngoài nhưng cũng lao đao khốn khổ vì những cuộc nội chiến đoạt vị của Hoàng gia. Tiên đế vốn là người quyết tuyệt, ông không muốn giữ lại bất kì hậu họa nào sau này cho mình và con cháu đời sau, nên đã xuống tay với tất cả huynh đệ của mình, chỉ trừ Cảnh vương – có thể bởi vì Cảnh vương xưa nay chỉ yêu thích văn thư, không màng đến Hoàng vị, hoặc là do Tiên đế và Cảnh vương đều từ cùng một mẫu phi sinh ra, giữa hai người vẫn còn sự gắn kết đặc biệt khiến Tiên đế không nỡ xuống tay với Hoàng đệ của mình.

Tiên đế thuận lợi lên ngôi, Cảnh vương cùng làm một vị Vương gia an nhàn trong Cảnh vương phủ, hằng ngày lên triều thỉnh an Hoàng huynh, còn lại chỉ nhốt mình trong phủ đọc kinh thư. Có lẽ bởi vì vậy mà tính cách hai người hoàn toàn trái ngược, chính sách hay suy nghĩ cũng không có điểm nào tương đồng. Tiên đế đã sớm muốn nuốt chửng cả đại lục, muốn cho Đại Phong là cường quốc duy nhất, các quốc gia còn lại buộc phải thần phục Đại Phong, có như thế mới thể hiện được uy phong của Tiên đế. Nhưng Cảnh vương lại can ngăn, nói là làm như vậy sau này sẽ khiến lòng dân không an, sớm muộn cũng có ngoại tộc nổi dậy lật đổ Đại Phong. Mấy lời này đương nhiên đã động chạm đến kiêu ngạo của Tiên đế, Tiên đế mắng Cảnh vương là lòng dạ đàn bà, sau đó lập tức ban chỉ cả Cảnh vương phủ chuyển tới cai quản ba châu phía Bắc, ngoài mặt thì nói là ban thưởng, nhưng ai cũng biết thực chất chính là Tiên đế muốn đày Cảnh vương tới tận vùng biên cương xa xôi hẻo lánh.

"Một cuộn Thánh chỉ, đổi lại là hai mươi năm cả Cảnh vương phủ không ai được đặt chân vào Hoàng thành một bước." Lâm Tư Vận thở dài, "Mãi sau này khi Hoàng thượng lên ngôi, người mới bãi bỏ lệnh cũ, đưa Cảnh vương phủ trở lại kinh thành."

"Chỉ vì bất đồng tư tưởng, Tiên đế có tàn nhẫn cũng không đến nỗi xuống tay nặng như vậy." Song Ngư vuốt ve tấm bản đồ trên mặt bàn, "Khi ấy Cảnh vương có rất nhiều người ủng hộ đúng không?"

Lâm Tư Vận gật đầu, "Chính sách của Tiên đế tàn bạo không được lòng dân, ngài khát khao mở mang bờ cõi hơn là chăm chút đời sống nhân dân trong nước, Cảnh vương đã từng nhiều lần dâng tấu can ngăn nhưng không được chấp thuận, lâu dần có nhiều người cảm thấy tư tưởng của Cảnh vương càng phù hợp để phát triển Đại Phong hơn, nên cũng ngấm ngầm ủng hộ Cảnh vương lật đổ Tiên đế."

Lâm Tư Vận nói nhưng không hề nhìn Song Ngư, ánh mắt hắn vẫn luôn rũ xuống, sau đó nhìn thoáng qua bàn cờ đang bày sẵn quân trên án. Hắn bước tới, ngón tay thon dài lấy một quân cờ trong hũ ra đặt lên bàn cờ, "Có điều Cảnh vương không phải là người ham mê quyền lực, ông chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản chứ không có ý định soán ngôi, đám quan lại trong triều sợ Cảnh vương sẽ tâu lên Tiên đế việc mình theo chủ khác nên đã quyết định ra tay trước, ngụy tạo chứng cớ tạo phản rồi dâng tấu lên Tiên đế."

Những chuyện này đều xảy ra khi Song Ngư còn nhỏ, hiển nhiên hắn không biết nhiều, có lẽ đến bản thân Nhân Mã cũng không biết, nên hắn nghe rất chăm chú, "Với tính cách của Tiên đế, nếu ngài thật sự tin vào việc Cảnh vương muốn tạo phản sẽ không chỉ đày đến vùng phía Bắc đơn giản như vậy chứ?"

"Đúng vậy, Tiên đế không tin, thậm chí còn cho người tra ra được đám quan lại đã quay lưng với mình, tru di cửu tộc. Năm đó có thể coi là máu nhuộm Hoàng thành." Lâm Tư Vận vuốt ve quân cờ trong tay, "Cảnh vương tuy không có ý định làm phản, nhưng Tiên đế lo ngại ông sau này sẽ được càng nhiều người ủng hộ, hoặc đến một lúc nào đó, khi ông không còn muốn làm Vương gia đơn thuần nữa có thể sẽ uy hiếp đến ngai vị của ngài, nên ngài quyết định hạ chỉ để Cảnh vương đến vùng phía Bắc. Một phần ngài muốn tỏ rõ thái độ của mình, mà phần còn lại, ngài muốn Cảnh vương nhụt chí, cả đời không thể phản lại ngài."

Ba châu phía Bắc xa cách Hoàng thành, cho dù Cảnh vương có thực sự muốn lật đổ Tiên đế cũng không có cách nào xây dựng thế lực cho mình, quan lại trong triều ở dưới mí mắt Tiên đế cũng không dám manh động, chuyện ủng hộ Cảnh vương lên ngôi cho dù nhiều người nhen nhóm ý định trong lòng cũng không thực hiện được, chỉ đành bóp chết dự mưu từ khi còn rất sớm.

"Đáng tiếc cho Cảnh vương phủ, không chỉ bị đày tận hai mươi năm, vừa mới trở về Hoàng thành lại bị thiêu rụi trong một đám cháy." Song Ngư thở dài.

"Đây... lại là một chuyện khác." Lâm Tư Vận ho khan mấy tiếng, Song Ngư liếc nhìn khuôn mặt trắng nhợt của hắn, chờ hắn nói tiếp, "Cảnh vương trở về phủ, thậm chí còn chưa kịp tới yết kiến Hoàng thượng, cả phủ đã bị thiêu cháy rụi trong vòng một đêm, trên dưới Cảnh vương phủ gần hai trăm người không một ai sống sót, chỉ có An Quận chúa khi ấy ở ngoài mới may mắn thoát nạn. Nếu Cảnh vương phủ vẫn tiếp tục bị đày, có lẽ gần hai trăm mạng người cũng không chết oan uổng như vậy."

Song Ngư lãnh đạm nhìn hắn, "Ý ngươi là vì Hoàng thượng ban lệnh đưa toàn phủ Cảnh vương trở về nên Cảnh vương mới toàn gia bị diệt như vậy?"

"Tướng quân không cảm thấy thế sao?" Lâm Tư Vận cười nhàn nhạt, "Hoàng thượng hạ chỉ, Cảnh vương vừa trở về Hoàng thành, hôm sau liền có một đám cháy thiêu trụi cả phủ... Ngài không chỉ nghĩ đó là tai nạn đấy chứ?"

Song Ngư cau mặt, chuyện đám cháy ở Cảnh vương phủ hắn chỉ nghe qua chứ không rõ ràng lắm, khiến hắn khắc sâu ấn tượng chính là, Nhân Mã đến bây giờ vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cả phủ Cảnh vương bị chôn vùi trong lửa không thoát một ai, cũng vì như vậy mà An Thiên Bình được hắn đặc biệt sủng ái, tựa như những ân sủng hắn muốn bù đắp cho Cảnh vương lưu lạc hai mươi năm đều dành cho vị Quận chúa này.

Nếu như chuyện năm đó thật sự không phải tình cờ mà có dự tính từ trước, vậy rốt cuộc là ai tàn nhẫn tới mức muốn tận diệt người của Cảnh vương phủ?

Cảnh vương phủ xưa nay vốn là người ôn hòa tĩnh nhã rất được lòng người, nếu đã thâm thù tới mức muốn diệt khẩu, lẽ nào là...

Khuôn mặt Song Ngư chợt tái nhợt đi, hắn đập mạnh tay xuống bàn quát, "To gan! Lâm Tư Vận, chuyện Hoàng cung không phải để người như ngươi hồ ngôn loạn ngữ!!!"

Lâm Tư Vận không bị uy áp của Song Ngư dọa sợ, hắn chỉ nhàn nhạt chắp tay, thanh âm không rõ hỉ nộ ái ố ra sao, "Thuộc hạ thất lễ, Nguyên soái dạy phải."

Song Ngư hít sâu mấy hơi mới có thể đè xuống lửa giận trong lòng, hắn lạnh giọng, "Tiên sinh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

"Vâng." Lâm Tư Vận cúi đầu, "Những năm mà Cảnh vương bị đày tới phía Bắc, Cảnh vương phủ thường xuyên tiếp một vị khách quen."

"Khách quen?" Song Ngư nheo mắt, "Ba châu phía Bắc... Lẽ nào là Tư Mã Tiêu?"

Lâm Tư Vận lắc đầu, "Tư Mã Tiêu xêm xêm tuổi chúng ta, cho dù có là khách quen của Cảnh vương phủ cũng không thể nhớ tới giờ. Thực chất, vị khách quý này chính là... Hoàng đế Bắc Yên."

"Hoàng đế Bắc Yên sao?" Song Ngư sửng sốt, hắn đúng là có nghe nói vị Hoàng đế Bắc Yên này rất hay thường phục vi hành quan sát cuộc sống của dân chúng, nhưng không ngờ ông ta lại đến tận vùng biên giới phía Bắc giữa hai nước. Dù sao vùng này đất đai cằn cỗi khí hậu khắc nghiệt, người dân sống ở đây cũng không nhiều, theo lẽ thường ông ta sẽ không tới đây mới đúng.

"Nghe nói là một lần Hoàng đế Bắc Yên gặp nạn bị thú dữ tha đến tận gần biên giới phía Bắc, may mắn được Cảnh vương cứu giúp nên kết thành thân thiết, sau này ông ta thường xuyên tới thăm Cảnh vương phủ."

"Bị thú dữ tha xa như vậy vẫn có thể sống được, vị Hoàng đế này đúng là mạng lớn."

"Không hẳn là như vậy, lẽ ra ông ta không qua khỏi, nhưng may mắn trong Cảnh vương phủ có một thần y y thuật hơn người nên mới giữ được mạng. Cũng vì lí do này mà Hoàng đế Bắc Yên mới đối xử rất hậu với Cảnh vương."

"Ý ngươi là, từ khi ấy Hoàng đế Bắc Yên đã có ý định đánh xuống Đại Phong rồi?" Song Ngư cúi xuống nhìn tấm bản đồ.

"Thuộc hạ không nghĩ như vậy, đó đã là chuyện của hai mươi năm trước, nếu ông ta sớm đã muốn gây chiến với Đại Phong, hắn ông ta nên làm từ khi Cảnh vương vẫn làm vương ở ba châu phía Bắc, có lẽ sẽ lôi kéo được Cảnh vương và tận dụng được sự ủng hộ của quan lại trong triều với Cảnh vương." Lâm Tư Vận vuốt nhẹ lên mặt bản đồ đã xem mòn mắt, mấy ngón tay xanh trắng thon dài vừa vặn đối lập với màu giấy vàng nâu, "Nhưng việc Tư Mã Tiêu đánh lên vùng phía Bắc nhất định có liên quan đến chuyện này, có thể ông ta đã chỉ điểm cho hắn. Dù sao Hoàng đế Bắc Yên cũng chẳng phải người ôn hòa, có lẽ chính bản thân ông ta cũng đã muốn vượt qua ranh giới chật hẹp của Bắc Yên từ rất lâu rồi."

Sắc mặt Lâm Tư Vận càng lúc càng nhợt nhạt, tần suất ho khan cũng nhiều hơn hẳn, nói một lúc lâu như vậy khiến nhịp thở của hắn có chút dồn dập. Song Ngư vừa nhìn quầng mắt sậm màu của hắn liền biết mấy hôm nay người này không nghỉ ngơi tử tế, phẩy tay cho hắn về lều nghỉ ngơi trước. Song trước khi hắn rời đi, thanh âm nhàn nhạt của Song Ngư lại truyền từ phía sau đến, "Còn một câu nữa bản tướng muốn hỏi, vì sao Lâm tiên sinh lại biết rõ chuyện Hoàng tộc như vậy?"

Lâm Tư Vận dừng lại trước cửa, ánh sáng gay gắt ở chốn biên cương theo khe hở chui vào khiến Song Ngư hơi nheo mắt lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng người kia thon gầy thẳng tắp đang quay về phía mình. Một lát sau hắn mới nghiêng đầu, môi hơi cong lên thành một nụ cười đạm bạc, "Thuộc hạ là quân sư của Nguyên soái, đương nhiên phải có trách nhiệm tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng rồi."

Song Ngư nhìn chằm chằm ánh mắt không mảy may lay động trước mặt, sau đó bật cười, "Quả nhiên là Lâm tiên sinh, chu đáo hơn hẳn người thường. Nhưng ngươi là người thông minh, ắt hẳn cũng hiểu không phải chuyện gì biết nhiều quá cũng tốt, đúng không?"

Lâm Tư Vận cúi đầu chắp tay, "Đa tạ Nguyên soái chỉ bảo, thuộc hạ ghi nhớ trong lòng."

.

Giữa giờ Thìn, cung tần tú nữ lục tục đến Hỏa Ly cung thỉnh an Mạc Quý phi.

Hiện tại trong Hậu cung ngoài Cự Giải vẫn luôn xa cách lạnh nhạt khiến các phi tần dè chừng, Hạ Vân cũng là người bọn họ không dám động vào. Nàng ta đang mang trong người long chủng, số lần Hoàng thượng qua đến Hạ Huyền cung có khi còn nhiều hơn số lần gặp mặt Cự Giải, thậm chí còn cho phép nếu là Hạ Vân liền có thể đi kiệu đến tận trước cửa Dưỡng Tâm điện hay bất kì cung nào khác, cho dù những việc hắn làm chỉ vì long thai trong bụng Hạ Vân cũng đủ để khiến những phi tần khác không tự tìm đường chết mà trêu chọc nàng ta. Thế nên khi các phi tử khác còn đang e dè thận trọng đối mặt với Cự Giải, Hạ Vân ngược lại nhàn nhã như thể đang xem một vở hí kịch xưa cũ chốn Hậu cung.

Cự Giải sớm đã cảm nhận được ánh mắt coi thường tự mãn của Hạ Vân, nhưng nàng coi như không nhìn thấy. Dù sao thân mang long thai, lại còn có được ân sủng của Nhân Mã, Hạ Vân kiêu ngạo hơn bình thường cũng là chuyện dễ hiểu. Nếu bản thân nàng là người có giọt máu của hắn, nói không chừng nàng còn không cho phép bất kì tú nữ cung phi nào đặt chân vào Hậu cung, nói gì đến việc ngày ngày vẫn phải đối mặt với đám phi tần ngọt ngào giả tạo chỉ chờ cơ hội hãm hại bản thân mình.

So với Hạ Vân tâm tư gì cũng viết rõ lên mặt, những gương mặt xinh đẹp son phấn khác lại càng khiến nàng cảm thấy chán ghét hơn.

Có điều ở trong Hậu cung, nếu không biết che giấu cảm xúc, nói không chừng giữ mạng còn không làm được, không biết Hạ Vân này có thể ở dưới sự che chở của Nhân Mã mà thành công hạ sinh Hoàng tử hay không.

Nhưng mà, chuyện nàng ta có mẹ tròn con vuông hay không, lại liên quan gì tới nàng?

Cung nữ lần lượt phát trà cho các phi tần, đến lượt Hạ Vân, Cự Giải bỗng lên tiếng, "Hạ Mỹ nhân thì không cần."

Các cung nhân ở cung chính Hỏa Ly cung đều sửng sốt nhìn Cự Giải, ngay cả Tiểu Thúy đang đưa tay ra muốn đỡ lấy ly trà cũng ngây người, mà sắc mặt Hạ Vân trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi.

Cự Giải không để tâm đến những việc người khác nghĩ sao, nàng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, thanh âm đều đều, "Hạ Mỹ nhân đang mang long thai, trà nhạt của bổn cung chỉ sợ không hợp khẩu vị. Từ lần sau vẫn nên để Tiểu Thúy chuẩn bị sẵn trà Long Tỉnh Tây Hồ Hoàng thượng ngự ban sẽ tốt hơn, Hạ Mỹ nhân ngươi nói có đúng không?"

Cự Giải nở nụ cười thân thiện, nhưng chẳng khiến sắc mặt Hạ Vân tốt hơn bao nhiêu. Suốt cả buổi thỉnh an, phi tử nào cũng có trà, ngay cả Ma Kết cũng có phần, chỉ có Hạ Vân ngồi không, rõ ràng đây là Mạc Cự Giải cố ý nhằm vào nàng. Cho dù hiện tại nàng được Hoàng thượng ân sủng bao nhiêu, thứ trà chán ngắt ở Hỏa Ly cung chưa chắc Hạ Vân đã để vào mắt, nhưng nàng ta làm vậy khác gì cho nàng một tát trước mặt bao nhiêu phi tần?

"Sao vậy?" Cự Giải đặt tách trà xuống, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Hạ Vân, "Hạ Mỹ nhân nếu có chuyện gì không vừa lòng cứ lên tiếng, tích tụ trong lòng sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe."

"Thần thiếp không dám." Hạ Vân cắn răng, "Quý phi suy nghĩ chu đáo như vậy, thần thiếp làm sao bất mãn được đây."

Đối diện với nàng ta, Thiên Bình cười cười, "Mấy hôm nay Hoàng huynh bận việc triều chính, Mạc quý phi thay huynh ấy lo lắng cho Hạ Mỹ nhân cũng là chuyện dễ hiểu. Tiểu Thúy cũng thật là, ngươi đi theo chủ tử của ngươi mà không biết chăm sóc nàng thế nào, còn cần người khác phải dạy dỗ lại hay sao?"

"Quận chúa quá lời rồi, mọi người đều là Hậu cung của Hoàng thượng, quan tâm nhau cũng là bình thường phải không?"

Hai người kẻ tung người hứng, Hạ Vân ở giữa càng lúc càng tối mặt. Bày ra hai nụ cười xinh đẹp, thực chất hai người này đang muốn nói với nàng, nàng đạt được như ngày hôm nay là nhờ vào Hoàng thượng nâng đỡ, nếu không có sự ân sủng ấy, nàng vĩnh viễn chỉ là Hạ Tài nhân bị lạnh nhạt ở Vân Yên cung. Ví dụ như mấy hôm nay, khi Nhân Mã còn việc chính sự không có thời gian tới thăm nàng, lập tức nàng liền trở thành đối tượng cho người khác hướng tới.

Cả cung chính Hỏa Ly cung, ngoại trừ Cự Giải và Thiên Bình thản nhiên bình tĩnh, Ma Kết không quan tâm lắm, các phi tần khác đều yên lặng cúi đầu nhìn trà trong chung. Hiện tại Hậu cung chia làm ba thế cục, một là Mạc Cự Giải đứng đầu hậu cung, một là An Thiên Bình mà Hoàng thượng vô cùng yêu thương, một là Hạ Vân đang mang long thai chiếm hết long sủng, bất kì người nào trong ba người đều có thể khiến họ biến mất khỏi Hậu cung, vả lại hiện tại vẫn không biết Hoàng thượng sẽ ưu ái nâng đỡ cho ai, lúc này tốt nhất giữ ở trung lập thì hơn.

"Sắc mặt Hạ Mỹ nhân không tốt như vậy, có phải đã mệt rồi không?" Thiên Bình đưa mắt nhìn Hạ Vân, vẫn là thanh âm thân thiết giả tạo khiến Hạ Vân cảm giác vô cùng chán ghét.

Làm sao có thể sắc mặt không tốt được đây, Ma Kết đứng phía sau Thiên Bình khẽ thở ra một tiếng. Nàng biết Thiên Bình vốn không ưa thích Cự Giải lắm, lúc nãy tung hứng với nàng ta, chẳng qua chỉ để thay nàng trút cơn giận lần trước mang quà tới Hạ Huyền cung bị coi thường mà thôi. Thiên Bình nhìn qua có vẻ phóng khoáng vô tâm, thực chất là người trừng mắt tất báo, một khi đắc tội với nàng, nhất định không có kết cục đẹp đẽ gì.

Cự Giải cũng nhìn thoáng qua Hạ Vân một chút, hôm nay đến đây là đủ rồi, nàng khoan thai lên tiếng, "Nếu Hạ Mỹ nhân đã cảm thấy không khỏe, các muội không còn chuyện gì nữa thì cũng nên trở về cung nghỉ ngơi cho sớm đi."

Đám phi tần tíu tít vâng dạ, để tỳ nữ đỡ mình về cung. Lúc đi ngang qua Hạ Vân, bọn họ đều cúi mặt tránh nhìn nàng ta, bước chân cũng nhanh hơn như thể sợ Hạ Vân trút cơn giận xuống đầu mình. Không phải không có người muốn dựa vào Hạ Vân để củng cố địa vị của mình, chẳng qua ban nãy Mạc Quý phi đã tỏ rõ thái độ của mình như vậy, An Quận chúa dường như cũng đứng về phía nàng ta, xem chừng chuyện sau này ủng hộ ai vẫn còn phải xem xét lại. Nếu Hạ Vân thực sự có thể hạ sinh Thái tử cho Đại Phong, nhất định nàng ta sẽ là một cây đại thụ tốt trong Hậu cung, nhưng... từ nay đến ngày sinh hạ long chủng, không phải còn tận sáu tháng nữa sao?

"Nương nương." Trong tẩm cung, Hạnh Nhi vừa giúp Cự Giải thay chính y vừa hỏi, "Ban nãy người làm như vậy, không sợ Hạ Mỹ nhân thổi chẩm biên phong với Hoàng thượng, tìm cách hãm hại người hay sao?"

"Nha đầu ngốc này, chuyện đó còn phải xem nàng ta có bản lĩnh làm vậy hay không?" Cự Giải cười nhạt lắc đầu, "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, ta cũng muốn chờ xem trong hồ lô của Hạ Mỹ nhân có những gì."

Hạnh Nhi vẫn không vừa lòng, nàng bĩu môi lẩm bẩm, "Quan lại trong triều muốn Hoàng thượng lập Hậu, Dương thị lang vừa mới lập công, Hạ Mỹ nhân lại đang mang long thai... Hiện tại nàng ta nhất định đã ghi thù với nương nương, nếu sau này thuận lợi trở thành Hoàng hậu rồi, không phải sẽ gây khó dễ cho người sao?"

Thuận lợi trở thành Hoàng hậu ư? Cự Giải ngồi xuống kỉ, tự rót một chén trà, hơi nóng quấn quýt quanh gương mặt Cự Giải, những vàng son trước mắt nàng bỗng trở nên hư hư thực thực. Hạnh Nhi nói không sai, xét theo tình huống hiện tại, nếu Nhân Mã thật sự muốn lập Hậu vị, người đó nhất định sẽ là Hạ Vân. Cho dù nàng và hắn quen biết từ nhỏ, cũng từng có mười mấy năm ân ái mặn nồng, nhưng hiện tại nàng không có chỗ dựa trong Hoàng cung, tỷ tỷ lại ở tận biên giới xa xôi, cho dù Nhân Mã có nghĩ đến nàng có lẽ cũng không được nhiều người ủng hộ.

Có điều... Nhân Mã sẽ nghĩ đến nàng sao?

Người tỉnh mộng tàn, bây giờ trong mắt Nhân Mã chỉ còn có Hạ Vân, thế mà nàng vẫn còn nhớ nguyên vẹn mấy lời hứa hẹn của hắn khi xưa, đúng là nực cười thay!

"Em không tin vào nương nương của mình hay sao?" Khuôn mặt lo lắng của Hạnh Nhi khiến Cự Giải buồn cười, nàng xoa xoa đầu con bé, sau đó nghiêm mặt dặn dò thêm, "Còn nữa, ban lệnh của ta, Hạ Mỹ nhân đang mang long thai cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, từ giờ không cần tới Hỏa Ly cung thỉnh an nữa, em rõ chưa?"

"Vì sao lại như vậy?" Hạnh Nhi nghiêng đầu thắc mắc.

"Hạ Vân hiện tại đang là viên ngọc trên tay Hoàng thượng, nàng ta nếu như từ Hỏa Ly cung trở về mà bị trúng độc, chúng ta có thể chối bỏ nó không liên quan tới chúng ta hay sao?" Cự Giải miết ly trà trên tay, "Dặn đám thị vệ, từ giờ trở đi, không có lệnh của ta, người của Hạ Huyền cung đều không được phép bước vào Hỏa Ly cung một bước!"

.

Choang!

Chung trà rơi xuống đất vỡ tan, đám người hầu sợ hãi vội quỳ xuống xin tha, Tiểu Thúy trừng mắt nhìn bọn chúng, "Còn không mau thu dọn, tiểu chủ nuôi không các ngươi hay sao?"

Hạ Vân lúc này đang giận dữ, không ai dám nói câu nào, chỉ cúi đầu nhanh chóng thu dọn tàn tích rồi hành lễ rời đi, nếu còn ở lại, ai biết đầu của bọn họ còn trên cổ hay không?

"Tiểu chủ đừng nổi nóng, cẩn thận ảnh hưởng đến thai khí." Tiểu Thúy bưng thuốc an thai đặt lên bàn, ngọt giọng an ủi vị chủ tử của mình, "Chờ tới khi tiểu chủ hạ sinh Thái tử, lúc ấy cả Hậu cung sẽ là của người, đâu còn phải lo lắng Mạc Quý phi nữa?"

"Chờ đến lúc hạ sinh Thái tử cũng còn sáu tháng nữa, ta phải nhẫn nhịn ả ta tới tận lúc ấy hay sao?" Hạ Vân cắn môi muốn đập bàn, nhưng hiện tại đang là giai đoạn đầu thai kì, nàng không dám sơ suất làm ảnh hưởng tới long thai.

"Mạc Quý phi đã hạ lệnh người không cần đến Hỏa Ly cung thỉnh an nữa, sau này tiểu chủ không cần gặp mặt nàng ta nữa, có thể an tâm dưỡng thai tới khi lâm bồn rồi."

"Cho dù không gặp mặt ả ta, cơn giận này ta nuốt không trôi." Hạ Vân vẫn không nguôi giận, ả Quý phi kia dựa vào phẩm vị cao hơn nàng mà hoàn toàn không để nàng vào mắt, cho dù hiện tại nàng có được ân sủng của Hoàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net