41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sadie Pisces

Tôi ngồi trên bậc thềm, lờ đờ nhìn Ava Scorpio kéo cái xe đạp của mình bỏ lên thùng chiếc xe bán tải của Vincent Aquarius. Cậu ta ngồi cạnh tôi, tay chống cằm, đầu óc chắc vẫn đang lâng lâng vì vừa nói chuyện với Levi Sagittarius.

"Anh ấy thân thiện hơn tao nghĩ, nhưng mà tao cư xử ngu ngốc quá." Lấy tay day trán, cậu lầm bầm. Tôi nhìn Vincent một lát, vươn tay sang bóp nhẹ lên vai cậu.

"Mày sẽ ổn thôi, anh ta chẳng biết thừa là mày say rồi còn gì." Tôi định hỏi Vincent xem nó có thích anh ta theo cái kiểu thích thích hay không, hay là chỉ mê mẩn thần tượng một tí mà thôi. Theo tôi được biết thì cậu ta đã hẹn hò với nhiều cô gái rồi, nhưng chưa thấy đề cập tới việc có bạn trai bao giờ. Suy nghĩ một lát, tôi lại quyết định là thôi im lặng. Việc Vincent thích ai không liên quan tới tôi, cậu ta sẽ tự nói khi nào cậu ta muốn.

Tôi mơ màng nhìn Ava xem xét cái xe đạp của mình một lát rồi nhảy xuống khỏi thùng xe và đóng cái thùng lại.

Tôi luôn tự hỏi cái chết sẽ có cảm giác như thế nào. Từ trước tới giờ, tôi luôn tin rằng mình sẽ chết trong một cơn phê thuốc, khi đã dùng quá liều bởi đó là kết cục hợp lý nhất so với một đứa như tôi. Cảm giác của tôi khi ấy chắc sẽ không khác mấy so với những cơn phê khác: thực tại và ảo tưởng hòa vào nhau hỗn loạn, thế giới xung quanh mờ đi, oxy bị rút cạn khỏi buồng phổi trong một cơn mê lâng lâng và choáng váng. Nhưng sẽ không có "tái sinh" nữa, không có cảm giác dưỡng khí ập tới, thực tại trở về đúng với vị trí và thế giới rõ ràng trở lại. Tôi sẽ chỉ mê man, mê man, rồi chết.

Dạo gần đây, tôi không nghĩ mình sẽ chết vì thuốc cấm nữa vì tôi đang cố cai thuốc - cái việc mà nhiều khi khiến tôi bứt rứt, ngứa ngáy đến phát điên nhưng vẫn phải cố cho bằng được. Thay vào đó, tôi nghĩ rằng một hành động mạo hiểm trong cơn thèm thuốc sẽ là thứ tiễn tôi khỏi cõi đời này. Hoặc cũng có thể tôi sẽ chết vì tai nạn. Hoặc ung thư, hoặc bệnh tuổi già. Ai mà đoán trước được?

Dù vậy, mọi suy đoán về cái chết của tôi đều có một điều bất biến, đó là Ava Scorpio. Tôi tin rằng nếu tôi chết vì sốc thuốc, nó sẽ là đứa ngồi bên cạnh và phát hiện ra đầu tiên. Nếu tôi chết vì mạo hiểm quá đà hay tai nạn, con bé sẽ là người quen đầu tiên của tôi tới hiện trường. Còn nếu tôi chết vì bệnh tật hoặc tuổi già, nó sẽ ngồi bên giường bệnh của tôi tới giây phút cuối cùng. Tôi không biết điều ấy có nghĩa gì không - việc mà bạn mặc định rằng ai đó sẽ sát cánh bên bạn tới tận giây phút cuối cùng ấy. Tôi cho rằng nó được gây nên bởi một loại tin tưởng - cái loại tin tưởng chắc chắn nhất khiến bạn tin rằng ai đó sẽ không bao giờ rời bỏ bạn, dù có chuyện kinh khủng gì xảy ra đi chăng nữa.

"Lên xe đi nào, hai đứa kia." Tiếng gọi của Ava khiến tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê sảng. Vincent Aquarius đang lờ đờ đứng dậy, tôi cũng vươn vai và làm theo.

"Bây giờ tao sẽ đưa Sadie về kí túc trước nhé, tao sẽ xuống tại đó cùng con bé luôn, rồi mày tự lái xe về nhà. Mày có lái được không đấy, Vincent?"

"Có, tao ổn mà." Vincent giơ ngón cái lên và nói chắc nịch, nhưng khi xe vừa rẽ được ra đường lớn, cậu ta đã dựa vào cửa kính mà ngủ rồi.

Tôi thì chẳng nhớ mình có ngủ hay không, chỉ biết là khi tôi mở mắt thì xe đã dừng trước cửa kí túc rồi. Mười hai giờ kém mười phút.

Ngáp một cái thật dài, tôi đẩy cửa xuống xe. Ở phía sau, Ava đang dỡ cái xe đạp của tôi xuống. Khi tôi lại gần nó và bảo rằng mình có thể tự lo được rồi, con bé chỉ lắc đầu.

"Mày cứ vào trong đi, để đấy tao lo."

Tôi cũng chẳng so đo nữa, lảo đảo đi vào trong kí túc. Lão bảo vệ chỉ lừ mắt nhìn tôi một lát rồi lại cúi xuống với cái điện thoại của mình.

Tôi theo Ava đi vòng ra sau nhà kí túc để cất cái xe đạp. Hôm nay trăng không sáng lắm, hình như ngày mai bắt đầu có gió lạnh. Tôi không thích mùa đông. Mùa đông khiến tôi chỉ muốn cuộn tròn trong chăn mà xem phim cả ngày. Thực ra mùa hè thì tôi cũng chỉ muốn ngồi nhà bật điều hòa xem phim, nhưng mà mùa đông vẫn tệ hơn.

Thấy tôi đang đứng ngửa cổ nhìn trời, Ava cũng đứng lại và nhìn theo tôi.

"Mày đang nghĩ gì à?" Giọng con bé như hòa vào với tiếng xào xạc của lá cây.

"Tao chỉ nghĩ là mùa đông sắp tới rồi, mà tao thì không thích mùa đông."

"Tao cũng thế." Nó bỏ tay vào túi quần. "Mùa đông nghĩa là Giáng sinh, mà ăn Giáng sinh ở nhà thì đúng là địa ngục."

Tôi mỉm cười.

"Năm ngoái mày còn mang quà và đồ ăn Giáng sinh vào tận trong nhà tù cho tao."

"Ừ." Nó bật cười. "Mẹ tao cứ càm ràm mãi chuyện tao chọn mấy cái bánh quy to nhất đem cho mày."

Tôi cũng khe khẽ cười, rồi lại thở dài một tiếng.

"Năm ngoái, mày là người duy nhất tới thăm tao dịp Giáng sinh."

Tôi luôn tự hỏi bố mẹ ghét mình đến mức nào. Ừ thì gia đình tôi cũng không phải loại tử tế, nhưng tôi thì là "tệ nhất trong các kiểu tệ hại" rồi - trích nguyên văn lời bố tôi đấy. Tôi còn băn khoăn nếu sau này mình giàu có, thành công hơn một tí thì mối quan hệ gia đình có êm ấm trở lại hay không, nhưng chắc là không, bởi nếu tôi tự thân làm giàu được cho bản thân mình, còn lâu tôi mới xòe tiền ra cho mấy con người chỉ chăm chăm tống tôi vào trại cải tạo, trung tâm cai nghiện rồi tìm cách đá tôi đi ấy.

"Đừng buồn chuyện bố mẹ mày nhiều quá, Sadie ạ." Nó quay sang luồn những ngón tay mình vào tay tôi, siết nhẹ. Bàn tay tôi luôn hơi lành lạnh và tay nó cũng thế, thành ra cảm giác nắm tay này luôn dễ chịu theo một cách rất khó diễn tả. "Họ đã rũ bỏ mày khi mày đang trải qua thời gian khó khăn nhất, vậy nên họ cũng không xứng đáng có được mày khi mày xuất sắc nhất đâu."

Tôi mỉm cười. Một trong những điều tôi thích nhất ở Ava là nó chẳng mấy khi nói lời ngọt ngào để an ủi tôi hay cố giảng hòa tôi với bố mẹ mình theo cái cách mà xã hội vẫn luôn cho là đúng. Nó luôn cho rằng nếu tôi và bố mẹ đã quyết từ mặt nhau rồi thì cứ đường ai nấy đi, cố gắng sống cho tốt là được.

Sau một thoáng im lặng, tôi lẩm bẩm.

"Dạo này thấy mày trầm tính hơn."

Ava thở dài.

"Tao mới thử đổi sang loại thuốc mạnh hơn."

Tôi ngạc nhiên nhìn nó.

"Sao, đổi ý rồi à? Tao tưởng mày không muốn mấy chất hóa học ấy điều khiển mình?"

"Ừ." Nó gật đầu, rồi nhìn xuống đất mà mỉm cười. "Nhưng tao nghĩ là mày đang ở trong thời gian cai thuốc khó khăn, tao muốn bớt tăng động đi một tí để mà dành thời gian an ủi mày."

"Thật à?" Ý tôi là, tôi biết Ava sẽ sẵn lòng vì tôi mà làm nhiều thứ, nhưng quyết định chấp nhận nạp mấy thứ thuốc từng khiến nó ghê tởm kia vào người?

Ava chỉ thản nhiên nhìn tôi và gật đầu.

"Chắc chẳng ai chấp nhận làm thế vì một đứa tệ hại như tao đâu." Tôi nói nhỏ.

"Nhưng cái đứa tệ hại này lại là người quan trọng nhất đối với tao mà." Con bé mỉm cười.

Tôi không biết điều gì đã khiến tôi làm thế, men say, cơn thèm thuốc mơ hồ hay đống cảm xúc rối ren ở trong lòng mình. Chỉ biết rằng khi tôi mở mắt lần nữa, môi chúng tôi đã chạm nhau và Ava đang nhìn tôi với biểu cảm ngạc nhiên phản chiếu y hệt tôi, có khi còn hơn nữa.

"Tao xin lỗi." Vội vàng lùi về sau, tôi ấp úng. Giờ thì tôi đã gần như tỉnh hẳn rồi.

"Không sao." Trông Ava vẫn còn ngạc nhiên, nhưng nó đã lắc đầu. "Mày say quá rồi, đi lên nghỉ đi."

Và đó cũng chính xác là điều duy nhất tôi cần để trốn khỏi cái tình cảnh khủng khiếp này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC