Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song Tử đang định đi tìm phòng của ông anh họ-Xà Phu,ấy vậy mà không hiểu thế lực nào chữ thiếu tướng to lù lù ngay phòng kia thế mà hắn vẫn bước vào,trong khi ông anh của hắn là thiếu tá.

Bước vào chưa kịp định hình gì thì hắn thấy một cô gái đang cởi áo liền đỏ mặt lắp bắp

-Tôi...Tôi xin lỗi.Hắn nói rồi đóng rầm cửa.Lúc này mới để ý đến tấm bảng đề chữ Thiếu tướng'Giang Bạch Dương'.Liền tự ôm trán niệm cho bản thân.

Lúc này Xà Phu từ đằng sau đập vai cậu em họ của mình.

-Chú em làm gì ở đây thế?Phòng anh ở tòa nhà kế bên mà.

-Anh ơi chết em rồi.Hắn nói rồi ngồi bệt xuống dưới sàn ôm đầu.

-Sao kể anh nghe,có gì anh giúp.Nghe gã nói thế thì cậu liền kể đầu đuôi câu chuyện chỉ nhận lại là một tiếng cười khanh khách.

-Anh còn cười nữa.Hắn ôm đầu.

-Không sao đâu mà,cô bé đấy thoáng lắm,có gì thì xin lỗi người ta.Mà cũng tại mày có hai con mắt như mù ấy thôi.

Lúc này cánh cửa mở ra.

-Thiếu tá Tống anh hay nhỉ?sau này có gì thì gửi định vị cho anh ta nhé.Không thì lại nhầm phòng như này thì lần sau không đơn giản thế đâu.Cô nói rồi châm điếu thuốc lên.

Hắn lúc này mới để ý rõ ngoại hình của cô nàng tóc ngắn cá tính,đôi mắt có chút sắc,nổi bật thêm nữa là bộ quân phục rằn ri.Sinh ra như để dành cho cô vậy.

-Vừa nãy cho tôi xin lỗi.

-Không sao anh cũng chưa thấy gì cả.Hắn khá bất ngờ,hắn cứ nghĩ là kiểu gì cũng phải làm ầm ĩ lên vì cũng khá là tế nhị.

-Hay tôi mời em một bữa cơm coi như bù đắp nhé.

-Cũng được.Cô nói rồi cười lên làm tim của hắn hẫng một nhịp.Gã bên cạnh thấy thế thì cười nhẹ đúng là bị con quỷ tình yêu đến rồi mà.

Lúc này một đàn anh đến đưa cô công việc tiện thể cà khịa cô vài câu sau đó cả hai liền rượt theo.

-Cô nàng này đào hoa đấy.Hắn nhìn thì nhận thức được crush 5s trước là một người khá thu hút.

-Còn không phải giống chú em đấy sao?Thôi về phòng rồi anh em mình nói chuyện.

Nói rồi hắn cùng gã về phòng.


Tống Xà Phu

27 tuổi
Quân nhân
Tính cách:hài hước, có trách nhiệm
Gia thế:ba là phi công, mẹ là giáo viên

'Đàn ông tồi hay không do họ tự quyết'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net