Chap 87: Nhìn mày đau đớn như vậy tao không chịu nổi mất..!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Nào!!! Giờ ăn tới rồiii!!!

Song Tử vui vẻ dẫn đầu cả lũ 12A1 tiến vào phòng ăn.

- VÌ SỐ LƯỢNG HỌC SINH CÓ SỰ KHÁC BIỆT NÊN CÁC LỚP LƯU Ý DI CHUYỂN THEO HƯỚNG DẪN ĐỂ NGỒI ĐÚNG VỊ TRÍ LỚP MÌNH Ạ!

Tiếng Nhật Thịnh vang lên qua loa đã 1 lần nữa phá tan bầu không khí ồn ào và náo loạn. Mọi người dần ổn định lại đội hình lớp mình và di chuyển đến đúng bàn ăn.

12A1 là lớp đặc biệt vì chỉ có 12 đứa nên cũng được ưu tiên xếp vào bàn đặc biệt, bàn hình vuông cho đủ 12 đứa thay vì bàn tròn 10 đứa.

Nhà trường cũng muốn gắn kết tình thân giữa bạn bè trong lớp nên cũng cố gắng sắp xếp các lớp vào những kiểu bàn phù hợp nhất, tránh thừa ra 1,2 đứa thì ngồi bị cô đơn.

- Lol Xử cút ra để tao ngồi với em iu tao!

Cũng lại là Song Tử tăng động đã không rủ lòng thương xót người bệnh và dùng đít ủi Xử Nữ bệnh tật đang tính ngồi vào ghế.

- Ditme cút qua bên kia ngồi! Tao ngồi kế Ngưu chứ thèm bồ mày à?

Xử Nữ đang khó chịu thì gắt gỏng đáp lại thằng bạn. Đcm im lặng nó tưởng hiền.

- Đổi chỗ đi! Tao muốn ngồi kế Mã!

- Bên kia cũng kế thôi chứ ai giành của mày đâu?

- Tao muốn ngồi ngang!

Xử Nữ nhăn mặt nhìn thằng bạn bướng bỉnh. Tao mà không mệt là mày chetme mày với tao thằng lol!!!

Mà cậu cũng chả còn hơi sức đâu để đứng rống cổ lên sủa dơ với thằng bạn nên cũng đành ngậm ngùi lết đít qua chỗ bên kia bạn gái để ngồi xuống.

- Không ầm ĩ ăn không ngon hay sao á!

Thiên Bình càng ngày càng bất lực với đám bạn cùng lớp. Chưa kịp đặt đít ngồi xuống là lo cãi nhau rồi, chả biết tí có vì miếng ăn mà múc nhau luôn không.

- Mày ngồi đi!

Đợi cô nàng nói xong thì Sư Tử bên cạnh cũng kéo cô đặt xuống cái ghế cậu đã kéo sẵn.

Thiên Bình có chút đơ...

- Còn mỗi chỗ này trống thôi nên chịu khó ngồi kế tao chút!

Giờ cô mới nhớ ra lúc nãy 2 đứa có lớn tiếng với nhau. Nên chắc đây là nguyên nhân khiến tên Sư Tử bên cạnh thốt ra câu nói đầy sự khó hiểu đó, không khí đúng là có chút gượng, tên kia không biết là có thấy có lỗi hay gì không mà vô bàn ngồi là im re im ru không dám hó hé, còn lấy sẵn đũa muỗng trong bịch ra cho cô nữa chứ. Cũng được.

- Con Giải sao thế?

Thiên Bình còn chưa hài lòng được lâu thì quay sang con bạn thân thấy mặt nó xanh lè như tàu lá chuối, lại còn đang chật vật ôm bụng.

Thêm thằng Ngư kế bên cũng đang rối loạn không kém. Bình thường thì rõ điềm tĩnh nhất đám con trai. Mà bồ nó vừa đau đớn phát xem nó mất bình tĩnh đến mức không thèm xem xét vấn đề mà cứ đòi bế người ta đi bệnh viện cơ.

- Thằng Ngư bỏ ra xem nó bị cái gì?

Ma Kết cũng bắt đầu quạo. Ditconme 1 đứa thì bị gì đéo nói, 1 đứa thì không làm được gì mà cũng không tránh ra. Tức ghê!!!

- Đứa nào chạy đi gọi cô xem!

- Tao đi!

Sư Tử khẩn trương rời đi sau khi thấy sự lo lắng của Thiên Bình. Cậu tất nhiên biết Cự Giải quan trọng như thế nào với Thiên Bình mà.

- Bị gì mà đổ mồ hôi rồi mặt tái mét rồi kìa!

- Sáng nay nó ăn gì vậy Ngư?

Mấy sao khác cũng bắt đầu lo lắng. Cái lớp này lâu lâu mới đi chơi mà thay phiên nhau bệnh tật mới sợ. Hết đứa này còn chưa kịp mừng đã tới đứa kia. Vía mở hàng của Xử Nữ nặng thiệt chứ:()

- Ăn cháo! Sáng Cua có kêu đau bụng mà do đang tới tháng nên tao không để ý lắm. Tự nhiên nó đau quằn quại lên nên...

Song Ngư vừa xoa 2 bên má của bạn gái vừa gấp gáp nói. Sáng nay ngủ dậy tự nhiên Cua đau bụng đến mức đi không nổi nên cậu mới cõng cô xuống sảnh. Cứ tưởng chỉ là đau bụng tới tháng thông thường, tại cậu vốn biết mấy chuyện sinh lý của bạn gái, quen 2 năm cũng đủ lâu để cậu canh đúng ngày rồi, nên cứ tưởng như mọi lần, nào ngờ...

- Đi bệnh viện đi!

- Ditme từ từ coi! Lại đòi đi viện!

- Phải đi viện. Đau như này thì mấy cái sơ cứu của thầy cô đéo có ích hiểu không?

- Cút ra để tao coi nó như nào. Mày cứ cuống cuồng rồi ôm nó như thế thì nó thở gì nổi!

- Tao bảo đi viện! Để như này đau lắm, sao mà chịu nổi!

- Ditconme tao cũng đang lo đây! Mày sồn sồn lên cái gì! Nó là bạn tao!

- Nhưng Cua là người yêu tao!

- Mày khóc cái gì? Cút ra coi!

- Mày cút ấy! Tao tự đưa Cua đi bệnh viện!

- THÔI! CÃI NHAU ĐỦ CHƯA? SAO KHÔNG ĐÁNH NHAU LUÔN ĐI?

Ma Kết lại lần nữa điên tiết la lên. 2 đứa cô hồn sống này cứ cãi qua cãi lại làm cô cũng rối cả lên.

Bình thường thông minh mà đụng chuyện cứ cãi nhau như coi nít lên 3 thì được đéo mẹ gì không???

- Nó đang đau vật vã 2 đứa bây còn tâm trạng cãi nhau à?

Ngoại trừ Xử Nữ mệt nhấc đít không lên thì tất cả mấy đứa còn lại đều không ngồi yên nổi. Thiên Yết thậm chí còn phải cản bớt cái cuộc tranh chấp không đáng có kia lại.

Cãi nữa chỉ sợ con Bình vả cái ghế vả vô mặt thằng Ngư. Còn thằng Cá lại cầm cái vá múc canh gõ đầu con bạn lâu năm là sầu nữa. Gì chứ 2 con mắm này bạo lực trúa.

- Song Ngư...

Sau 1 hồi im lặng trong sự hỗn loạn thì Cự Giải cũng đã yếu ớt lên tiếng. Cô mà im thêm nữa chắc thằng người yêu với con bạn thân quậy banh cãi chỗ này mất.

- Mày sao rồi?

Bạch Dương đứng bên cạnh vội vàng hỏi. Nãy giờ bạn Cừu đứng xoa tay con bạn mà nó lạnh ngắt toàn mồ hôi, làm sợ gần chết.

- Ra xe lấy cho tao thuốc đau bao tử...

- Thuốc đau bao tử?

Thiên Bình nghe đến tên thuốc thì nhăn mặt. Đcm con này đau bao tử khi nào mà dám giấu cô đến giờ thế?

- Là sao Ngư?

Thấy thằng bạn đang tính co giò lên phòng đi nhưng ánh mắt vẫn có nhiều sự không nỡ thì Bảo Bình thở dài. 2 cái đứa này cuối cùng vẫn khiến người khác lo lắng.

- Để tao đi lấy! Mày ở đây với nó đi!

- Trong balo của tao! Ngăn ngoài cùng!

- Được!

Bảo Bình cũng khẩn trương chạy đi. Cũng lo bome đó mà không giành lại đất diễn với mấy đứa kia nên đành bất lực đứng nghe đám nó cãi nhau đây.

- Thằng Sư đi ngủ ở đâu mà lâu vậy?

- Nó về đây xem tao có đánh gãy chân nó không?

Ồi ôi Thiên Bình lại bật chế độ manh động rồi!!!

- Thầy cô đây nè!

Thầy cô nhìn thấy đám học trò quen thuộc thì ngạc nhiên vô cùng. Mà trước hết phải xem tình hình tụi nó sao đã.

Cô y tế vừa nghe Thiên Bình tường thuật lại bệnh tật của Cự Giải vừa bắt đầu để tay lên bụng Cự Giải và ấn nhẹ.

- Aaaaa...

- NÈ! Cô làm gì vậy?

Thấy cô nàng la lên đầy đau đớn thì Song Ngư cũng không suy nghĩ mà thẳng tay hất tay cô y tế ra rồi gắt lên.

Hên 1 điều ,cô này là học trò cũ cũng mẹ Song Ngư lâu năm, cũng hiểu 1 phần tính cách của cậu nên cũng không nói gì. Mà công nhận thằng nhóc này mà mất bình tĩnh thì cứ như người khác ấy. Hồi xưa mẹ nó nói mà cô có tin đâu, giờ thì tận mắt thấy rồi.

- Cô ấn như này em có đau lắm không?

- Bạn em la lên như thế cô không biết là đau hay không à?

Song Ngư phóng ánh mắt sắt như dao phóng lợn về phía cô y tế. Dù là cô thì cũng đừng hi vọng lúc này cậu sẽ trả lời đàng hoàng mấy câu vô lý như thế.

- Song Ngư thu ánh mắt đó vào!

Cô Vân chủ nhiệm cũng phải lên tiếng can ngăn thằng học trò đang mất bình tĩnh. Làm chủ nhiệm hơn 2 năm nên cô vốn hiểu rõ tính cách từng đứa, bình thường thì bình yên, điềm tĩnh, lầy lội vậy thôi chứ lần nào nó dùng cái ánh mắt đó mà không xảy ra đánh nhau, sợ tí nữa nó loạn thêm nữa thì lại có mấy hành động không chuẩn mực. Dù gì cũng lớp 12 rồi, mà Song Ngư trước giờ vốn không phải học sinh ngoan nữa. Không nhờ mấy giải thưởng mà cậu đem về cho trường thì chả biết cái hạnh kiểm còn không sau mấy vụ đánh nhau liên tiếp của nó.

- Song Ngư...

Cự Giải càng lúc càng đau, đến mức bấu chặt vào tay Song Ngư muốn bật máu.

- Đang đau đừng cố nói mà!

- Tao thấy... đau... hơn bình thường...

- Tao đưa mày đi viện nha! Hay tao gọi mẹ đến nha! Nhìn mày đau đớn như vậy tao không chịu nổi mất...

Vừa gắt gỏng với mọi người, quay sang người yêu thì lại khóc lóc rồi mè nheo y như đứa con nít đòi kẹo ấy.

- Song Ngư đưa bạn theo cô về phòng y tế để khám thử. Ở đó có máy siêu âm! Xe đã chuẩn bị sẵn, nếu không ổn chúng ta lập tức đến bệnh viện!

- Vâng!

Bảo Bình sau đó cũng kịp thời cầm thuốc đến để cô y tế tiện xem xét bệnh tình.

Vì phòng y tế cũng không to nên cả đám bị bắt ngồi lại bàn ăn và chờ, chỉ riêng Song Ngư và Thiên Bình xin phép đi theo.

9 đứa còn lại cũng không còn tâm trạng đâu mà ăn uống. Chả biết bị cái gì mà tự nhiên lại đổ bệnh cùng lúc mấy đứa như vậy.

- Thằng Xử có cần ăn trước không? Nhìn mày cũng bơ phờ quá đấy!

Thiên Bình rời đi nên Ma Kết sẽ tạm thời thừa kế chức vụ mẹ hiền của đàn con thơ còn lại.

- Không cần đâu! Tao không sao đâu! Chờ xem con Giải có bị gì không rồi tính tiếp!

- Còn thằng Tử? Bụng dạ như nào rồi?

- Lúc nãy có đói mà giờ hết rồi. Chờ xem con Giải như nào chứ nhìn nó quằn quại quá sao tụi tao ngồi ăn được.

- Con Mã với con Ngưu có dấu hiệu bất ổn gì không? Tụi bây cũng nuốt cả đống kem với nước ngọt đấy!

- Tao không sao! Kem không phải vấn đề với tao!

- Còn tao có uống gì nhiều đâu, toàn Song Tử uống ấy!

- Luật người kêu chia ra uống thì không sao. Mà ngựa ngựa ráng uống hết thì đau bụng cũng dừa. Thằng nào cũng kị ngọt mà bày đặt!

Sư Tử nhìn 2 thằng bạn không những không hỏi thăm mà còn buông lời cà khịa.

- Thứ không có tính yêu đích thực thì nín!

Song Tử cũng không vừa, cậu chàng chanh chua lên tiếng.

- Mày...

- Thôi thôi cho xin đi! Sáng giờ tao cản cãi nhau 3 lần rồi đấy. Tao không phải Thiên Bình mà đi giảng đạo lý cho bây đâu nên ngậm miệng bớt dùm cái!

1 vừa 2 phải thôi chứ làm quá đừng trách Ma Kết cô hung dữ.

Bên Ma Kết đang khó khăn giữ cho đám giặc này im lặng thì bên Cự Giải, không khí lại im lặng đến đáng sợ.

Song Ngư đã thôi làm loạn, Thiên Bình cũng im lặng bất thường. Cả phòng chỉ nghe tiếng máy tút tút. Hoặc lâu lâu là tiếng la lên vì đau của Cự Giải.

- Trước đây con bé có từng bị loét bao tử đúng không?

- Loét bao tử ạ?

Câu hỏi của bác sĩ trực phòng càng khiến Thiên Bình hoang mang hơn. Chơi với Cự Giải từ nhỏ nên cô biết cái tính lười ăn của con nhỏ. Nhưng chưa hề biết nó tới mức này.

- Trước đây có 1 lần ạ...

Song Ngư dần lấy lại được bình tĩnh nên chỉ từ tốn trả lời bác sĩ, dù vậy ánh mắt của cậu thì vốn không hề rời khỏi người của Cua.

- Con bé là gì của cháu?

Vị bác sĩ già nhìn biểu cảm của Song Ngư thì có chút thích thú, ông hỏi tiếp.

- Người yêu ạ!

- Cứng rắn như thế? Bao lâu rồi?

- Hơn... 2 năm... nhưng tụi cháu đã ở bên nhau từ bé rồi...

- Lâu vậy sao?

- Thì sao ạ? Nó có liên quan gì đến việc khám bệnh cho cô ấy chứ? Ông nên khám lẹ đi và làm gì đó cho cô ấy bớt đau đớn thì hơn!

- Nè! Song Ngư!

Thiên Bình mặc dù thấy khó hiểu vì mấy câu hỏi của ông bác sĩ nhưng vẫn im lặng. Chỉ đến khi thằng bạn đột nhiên lớn tiếng mới xám hồn lại.

- Ở bên nhau lâu như vậy nhưng bệnh của con bé tái phát mà cháu không biết à?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net