Mẩu chuyện #18: Le Petit Prince - Kết thúc: Về với những vì sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng! Chỉ duy nhất hôm nay, xin em hãy cố gắng thêm chút nữa. Đừng để hai lần sao đổi ngôi."

•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•

"Thiên Cầm chết rồi!"

Súp Lơ thẫn thờ bước đi trong ánh hoàng hôn vàng ruộm của một ngày thu buồn ảo não. Tin tức Súp Lơ nhận được từ bà cụ bán bánh flan, cho đến tận bây giờ vẫn đang lờn vờn trong đầu Súp Lơ như đàn bướm đêm quỷ dị.

Súp Lơ không thể tin đó là sự thật. Cách đây 2 tuần, Thiên Cầm còn đến nhà đùa giỡn với Súp Lơ. Súp Lơ thậm chí đã sáng tác hẳn một bài hát, chỉ để nói chuyện với con mèo nghịch ngợm.

Người ta thấy Thiên Cầm nằm bên vệ đường sau khi một chiếc xe tải phóng vọt qua. Mấy ai quan tâm rằng mình vừa tông phải một con mèo hoang cho đến chết, mấy ai quan tâm nhặt xác con mèo chết giữa đường. Chỉ có bà cụ bánh flan tất tả đi tìm nó, luôn miệng gọi tên Thiên Cầm trong bóng chiều chập choạng. Đó là lần duy nhất bà gọi đúng tên con Thiên Cầm. Nhưng con Thiên Cầm chết rồi, nó không nghe được bà gọi tên nó nữa.

Bà cụ bánh flan khóc. Nước mắt bà, một phần rơi xuống bộ lông vàng hoe của con Thiên Cầm, một phần được gió nương lên bầu trời cao thẳm. Có thể, ở nơi đó, con Thiên Cầm sẽ trông thấy được nước mắt của bà vì nó buồn thương thê thiết.

Thiên Cầm chết rồi!

Rõ ràng chỉ là một con mèo chết, nhưng lại khiến Súp Lơ buồn đến thế. Súp Lơ không nuôi nó ngày nào, mà Súp Lơ cũng thấy buồn đến thế, tựa như một người bạn của cô đã mãi mãi rời đi và không bao giờ có thể trở về bên cô được nữa.

Súp Lơ tựa lưng vào ghế sofa. Cô gập người, ôm lấy hai chân co lên rồi vùi mặt vào đầu gối. Những sợi tóc mảnh rời khỏi kẹp tăm, rơi xuống, phủ loà xoà lên đôi chân trắng nõn. Tóc che phủ khuôn mặt Súp Lơ, cũng thành công che đi những giọt nước mắt không hiểu vì cớ gì mà rơi lã chã.

"Thiên Cầm đã biến thành một ngôi sao." Chất giọng ồm ồm của Xử Nữ vang lên giữa không gian tĩnh mịch "Từ nay, chòm sao Thiên Cầm sẽ lại sáng hơn nữa."

Tiếng thút thít của Súp Lơ bắt đầu vang lên. Bầu trời ngoài kia cũng đang dần chuyển mình sang gam màu tím thẫm.

Nhân Mã vươn lá hứng lấy những tia nắng cuối cùng của ngày, rồi gắng gượng oằn mình, để những cánh hoa tàn rung lên theo từng cử động.

"Đừng!" Xử Nữ ngăn nàng lại "Cháu sẽ càng khiến bản thân khổ sở hơn thôi."

Vừa lúc đó, hai cánh hoa không hẹn mà rời khỏi có thể Nhân Mã, đáp xuống mặt bàn thuỷ tinh, góp phần vào tấm thảm trắng xung quanh tách sứ đã được nàng bất đắc dĩ kết lại từ những lần héo úa.

Hơn ai hết, Nhân Mã biết: Thời gian của mình hết thật rồi.

"Thiên Cầm đã về với những vì sao." Từ trên căn gác nhỏ của Súp Lơ, "Le petit Prince - Hoàng tử bé" chợt cất giọng trầm buồn "Cũng giống như ông hoàng bé nhỏ của chúng ta vậy."

Lúc này, chẳng còn ai có tâm trạng để mà nói chuyện với nhau nữa, ngay cả Bảo Bình vốn hiếu kỳ, hôm nay chỉ lẳng lặng nghiêng người dựa vào Song Ngư, để anh an ủi mình bằng từng cử động rất khẽ của những thớ gỗ mộc mạc.

Bạch Dương chợt lên tiếng: "Hoàng tử bé... sau này cũng chết sao?"

Cô nàng bếp lửa hạ giọng run run, cảm nhận từng luồng gas trong cơ thể mình phập phồng không ngừng như đang xúc động.

"Không phải. Không thể nói là cậu đã chết được. Cậu chỉ trở về với hành tinh B612, trở về với đoá hồng mà cậu vẫn hằng yêu quý."

"Một cách nói khác, chính là cậu đã về với những vì sao."

Xử Nữ lúc bấy giờ mới nói tiếp: "Mỗi một người trên thế gian này, khi chết, họ sẽ trở thành những vì sao rất sáng trên bầu trời, tiếp tục hành trình của mình vòng quanh trung tâm vũ trụ, tất nhiên là sẽ không bao giờ quên dõi mắt xuống Trái Đất để tìm kiếm bóng hình người thương mến."

"Chính vì thế, người ta vẫn luôn bảo nhau: Khi ngước mắt lên trời, trông thấy sao đổi ngôi, tức là có một linh hồn vừa rời khỏi thế gian để trở về với lòng vũ trụ."

Liệu, tối nay, Súp Lơ sẽ trông thấy sao đổi ngôi trên nền đen thăm thẳm ấy? Liệu Súp Lơ có thấy được không, hay Súp Lơ mải khóc, khóc cho những cảm xúc mông lung khó nói rõ thành lời.

Súp Lơ chỉ cảm thấy: sự chia ly thật là đau khổ. Cho dù bà cụ bánh flan vẫn còn cả đàn mèo hoang quây quần bên cạnh, nhưng chắc chắn sẽ không còn con nào là Thiên Cầm nữa, sẽ không còn con nào mang trong mình cái tên lưu giữ tiếng đàn của chàng Orpheus giữa muôn trùng nhớ nhung Eurydice.

Khi Thiên Cầm đã trở thành một vì sao, liệu nó có còn dõi mắt xuống trần gian tìm bà cụ?

Khi Nhân Mã đã trở thành một vì sao, liệu nàng có còn dõi mắt xuống trần gian tìm người tri kỷ ngày nào - người vẫn luôn an nhiên lắng nghe những câu chuyện vụn vặt nàng kể trong vầng sáng của mặt trời xinh đẹp?

Nhân Mã cúi gập cả cành xanh, hay nói đúng hơn, nàng không còn sức để trụ vững bản thân đứng thẳng nữa. Gió lùa cứ mặc sức chơi đùa quanh cơ thể mềm yếu của nàng, khiến nàng không chịu nổi.

"Thiên Bình!" Nhân Mã cất tiếng gọi khẽ "Ước gì có thể nói chuyện với Thiên Bình lúc này nhỉ. Cháu còn có một câu chuyện cuối cùng muốn kể với cậu ấy. Chỉ một câu chuyện thôi, rồi cháu có ra sao, cũng được."

Súp Lơ không bật đèn, cứ để nhà tối om om như vậy.

Gió khẽ vờn cho tấm rèm cửa mỏng phấp phới bay. Tinh tú xuất hiện, lặng lẽ và kiên trì đem thứ ánh sáng của mình xuyên qua lớp khí quyển đến với loài người trên mặt đất.

Nhân Mã khuỵu xuống giữa ánh sao mờ ảo, tạo nên một tiếng động nhỏ đủ làm Súp Lơ giật mình. Súp Lơ đứng phắt dậy, bật đèn, trông thấy cây cúc hoạ mi đã đổ rạp cùng với chiếc tách sứ làm nước chảy lênh láng khắp mặt bàn thuỷ tinh, liền hốt hoảng đem khăn ra lau dọn.

"Hôm bữa chị mải lo chuyện của Cà Rốt nên quên béng mất." Súp Lơ thì thầm với Nhân Mã đã mềm oặt trên tay, tưởng chừng nàng cúc hoạ mi có thể nghe được mà đem lòng thông cảm "Xin lỗi em nhé!"

Rồi Súp Lơ trả lại Nhân Mã vào lọ thuỷ tinh đặt trên bệ cầu thang, đổ thêm chút nước đến lưng lưng lọ. Súp Lơ đặt cả lọ hoa dưới ánh đèn vàng, tưởng chừng như vậy có thể làm cho Nhân Mã khoẻ lại được.

"Đừng! Chỉ duy nhất hôm nay, xin em hãy cố gắng thêm chút nữa." Súp Lơ nói với Nhân Mã, cũng là tự lẩm bẩm với chính mình "Đừng để hai lần sao đổi ngôi."

Súp Lơ gom cả thảy những cánh hoa đã rụng của cúc hoạ mi bỏ vào lọ nước, để những cánh hoa dập dềnh trôi nổi trên mặt chất lỏng trong veo.

"Em đi rồi, lọ thuỷ tinh ở lại chắc chắn sẽ buồn lắm."

Rèm mi dài của Súp Lơ khẽ lay động trong ánh sáng vàng vọt của đèn neon. Súp Lơ nằm dài xuống bàn thuỷ tinh, nhanh chóng thiếp đi giữa màn đêm yên ả trong khi tay còn đang ôm khư khư cả lọ hoa như muốn bảo vệ Nhân Mã khỏi bàn tay của tử thần chết chóc.

"Nhân Mã." Thiên Bình lúc bấy giờ mới lên tiếng gọi tên nàng "Tôi rất nhớ cậu."

Nhân Mã nặng nhọc ngửng người lên. Chỉ là một chút thôi, nhưng nàng đã mỉm cười với Thiên Bình - nụ cười mong manh quá đỗi, như chỉ cần chạm nhẹ vào liền có thể vỡ tan.

"Tôi cũng vậy. Tôi cũng rất nhớ cậu, Thiên Bình."

Ngoài kia, ai đang gióng chuông từng hồi lanh lảnh. Nước trong lòng Thiên Bình dập dềnh mãnh liệt, như chính tâm tình của chàng lúc này. Chàng không biết bản thân nên làm gì lúc này, chỉ có thể lặp đi lặp lại trong vô thức: "Tôi rất nhớ cậu. Hãy ở bên tôi. Đừng đi đâu cả. Đừng đi, xin cậu. Hãy kể tôi nghe những câu chuyện của cậu đi! Kể tiếp đi, Nhân Mã, tôi vẫn luôn ở đây lắng nghe mà. Tôi chắc chắn sẽ..."

"Thiên Bình." Nhân Mã thì thào trong hơi thở ngập nước "Một câu chuyện cuối nữa thôi, câu chuyện về nàng cúc hoạ mi đã đem lòng yêu chàng lọ thuỷ tinh ngay từ lần đầu tiên được chàng lắng nghe những câu chuyện."

"Tôi chắc chắn sẽ..."

"Thiên Bình, tôi yêu cậu. Được gặp cậu trong cuộc đời này, chính là điều may mắn nhất của tôi."

"Tôi chắc chắn sẽ..."

Nhưng Nhân Mã đã không còn có thể nghe thấy nữa rồi.

"Tôi sẽ nói với cậu... Tôi cũng sẽ kể câu chuyện của riêng tôi: Cậu là bông hoa đặc biệt nhất, luôn luôn là bông hoa đặc biệt nhất trong lòng tôi."

Ngoài kia, có một vài vì sao vừa đổi ngôi. Sao lặng lẽ lướt qua, xé ngang bầu trời bằng những vệt sáng mờ ảo. Trong một khoảnh khắc nào đó, Thiên Bình có cảm giác cả cơ thể của Nhân Mã dường như đang phát ra luồng hào quang kỳ diệu, không chói loá nhưng đủ khiến lòng người dịu êm.

Nhân Mã có lẽ đã hoá thành một ngôi sao nào đó trong hằng hà sa số những vì tinh tú đang nhấp nháy kia, và cúi xuống mỉm cười với Thiên Bình, với mọi người trong căn nhà nhỏ.

"Mỗi người đều có các ngôi sao của riêng mình. Với người đi xa, chúng là sao dẫn đường. Với một số người, chúng chẳng khác gì những đốm sáng. Với những nhà thông thái, chúng là các vấn đề. Với vị thương nhân, chúng là một kho báu. Nhưng tất cả những ngôi sao đó đều câm lặng. Chỉ riêng chú sẽ có các vì sao không ai có được. Ban đêm, khi chú nhìn trời, vì có cháu sống trên một ngôi sao nào đó, vì có cháu cười trên một ngôi sao nào đó, cho nên với chú, tất cả các ngôi sao đều cười. Riêng chú sẽ có các ngôi sao biết cười." - Hoàng tử bé đã nói như vậy.

Mỗi người đều sẽ có những ngôi sao biết cười của riêng mình. Chính vì thế, làm sao mà họ khóc với những ngôi sao đó được. Họ cũng phải mỉm cười, như cái cách mà những vì sao vẫn luôn toả sáng.

Thiên Bình biết thế, nhưng anh vẫn không sao bắt mình vui vẻ được. Nhân Mã đã đi rồi, nàng đã đi thật rồi, trong một đêm thật đẹp như vậy.

Sáng hôm sau, anh Bắp Cải Xanh đến, nhận ra Súp Lơ không những quên không khoá cửa, mà còn ngủ gục trên bàn trà phòng khách. Súp Lơ nghe tiếng người liền bật dậy. Mắt vừa đảo qua nhành cúc hoạ mi đã héo rũ trong lọ, cô bật khóc.

"Em có muốn uống chút gì đó không? Anh pha cho em."

Súp Lơ ngồi thẫn thờ trên sofa, lắc đầu rất nhẹ.

"Cafe nguyên chất nhé?" Anh Bắp Cải Xanh hỏi "Chỉ cần uống xong, mọi chuyện buồn sẽ tan ngay thôi."

"Tại sao?"

"Vì cafe nguyên chất rất đắng." Anh Bắp Cải Xanh mỉm cười, nụ cười của bừng sáng trong nắng ban mai "Cafe đắng như vậy em còn uống được, thì những chuyện buồn em cũng sẽ vượt qua được thôi."

Súp Lơ ngẩng lên. Anh Bắp Cải Xanh mỉm cười với cô một cái nữa, rồi đi vào bếp. Súp Lơ chợt lên tiếng: "Em muốn... em muốn uống trong cái tách bố tặng."

Anh Bắp Cải Xanh không hỏi vì sao, chỉ lẳng lặng với tay cầm theo Xử Nữ đi pha nước.

Kim Ngưu được trút vào trong lòng tách sứ, vừa nằm yên được một chút đã phải hứng chịu một luồng nước bỏng rát dội vào cơ thể mình. Kim Ngưu xoay đều trong xoáy nước, cảm nhận bản nhận đang tan ra từng chút một.

Giữa ánh nắng ban mai, hạt cafe nhỏ bé đang tan dần từng chút một.

Xử Nữ ôm Kim Ngưu trong lòng mình, khẽ thì thầm gì đó. Kim Ngưu vừa nghe trọn vẹn câu, còn chưa kịp đáp lại thì đã bị hoà tan hết.

Không ai biết Xử Nữ nói gì, cũng không biết cảm xúc lúc đó của Kim Ngưu ra sao, chỉ có hương cafe nồng đượm lan toả khắp không gian bé nhỏ, phải chăng chính là nụ cười hạnh phúc của hạt cafe trước khi rời bỏ cuộc sống trần gian hữu hình của mình để biến thành một đốm sáng lung linh giữa vụ trụ mênh mông rộng lớn?

Vết nứt trên mặt sứ ngày càng rõ nét, rồi lan dần ra trong sự hoảng hốt của chính anh Bắp Cải Xanh. Chiếc tách cũ kỹ không chịu nổi sức nóng của chất lỏng, chỉ run lên một cái, rồi vỡ tan.

=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#12chomsao