Mẩu chuyện #3: Я вас любил

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi yêu em: đến nay chừng có thể.
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai."

•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•

Sau khi mua đàn, Súp Lơ quay trở lại tiệm bán hoa nơi anh Bắp Cải Xanh đang làm việc.

"Em chào anh Bắp Cải Xanh!"

"Xin chào!" Anh Bắp Cải Xanh mỉm cười hiền hậu "Em đã trở lại rồi?"

Súp Lơ gật, nét mặt thoáng đỏ. Nhưng Bắp Cải Xanh không thấy. Anh đưa cho Súp Lơ lọ hoa cúc hoạ mi trắng.

"Đẹp quá!" Súp Lơ cảm thán, rồi hình như thấy có điều gì đó không đúng, cô lúng túng nói thêm "Anh tặng em cả một bó như vậy, thật ngại quá!"

Anh Bắp Cải Xanh lắc đầu tỏ ý không sao.

Nói sao nhỉ? Thật ra nhìn cả bó cúc chen nhau trong cái lọ thủy tinh nhỏ bé, Súp Lơ lại thấy hơi chóng mặt.

"Thế này..." Cô hắng giọng, khó khăn lắm mới có thể diễn đạt hết ý muốn của mình "Em... sẽ chỉ lấy một bông thôi. Chỗ còn lại... anh có thể dùng để trang trí cửa hàng."

Chút ngạc nhiên xẹt qua ánh mắt Bắp Cải Xanh, rồi biến mất. Anh mỉm cười, nhận lại lọ thuỷ tinh từ tay Súp Lơ.

"Nào, chọn bông nào em thích nhất ấy!"

Súp Lơ vốn là người sống theo cảm tính từ đó đến giờ, nên chẳng mấy chốc mà đã chọn được một bông hoa nhỏ bé nằm ngoài rìa, khẳng khiu mà tràn đầy sức sống.

"A! Dễ thương quá!" Anh Bắp Cải Xanh hơi cúi người xuống, xoa đầu cô gái đối diện "Súp Lơ thật là có mắt nhìn!"

Chỉ nhiêu đó thôi mà Súp Lơ đã cảm thấy say ngất ngưởng.

Nắng như đậm màu hơn, gió cũng nhẹ nhàng hơn khi anh Bắp Cải Xanh quay lại, cùng với lọ thủy tinh cắm độc nhất một bông hoa cúc hoạ mi trắng.

Nhác thấy vỏ đàn được đeo cẩn thận trên vai Súp Lơ, anh Bắp Cải Xanh cất tiếng hỏi: "Súp Lơ, em biết chơi đàn sao?"

Súp Lơ đỏ mặt lắc đầu: "Em mới mua về, sắp tới sẽ tự tập chơi." Rồi thấy anh Bắp Cải Xanh hình như rất có hứng thú, cô hỏi thêm "Anh có biết chơi ukulele không ạ?"

"Anh biết chơi một chút xíu guitar." Anh Bắp Cải Xanh cười cười "Chỉ là một chút xíu, mấy hợp âm đơn giản tự mày mò thôi."

"Anh giỏi quá!"

"Súp Lơ sắp tới cũng sẽ tự học ukulele đúng không? Súp Lơ cũng giỏi mà."

Chỉ có vậy thôi, mà Súp Lơ đã thấy khát khao chơi đàn bùng lên mãnh liệt. Với mong muốn một ngày nào đó sẽ được cùng anh song tấu, Súp Lơ chào tạm biệt Bắp Cải Xanh, chào tạm biệt tiệm hoa ngập nắng, cùng lỉnh kỉnh các thứ đồ, quay trở về căn nhà gỗ nhỏ xíu với phong cách trang trí tối giản của mình.

"Xin chào, anh bạn nhỏ!"

Súp Lơ vừa bước vào, đã ngửi thấy một mùi gỗ mới rất đặc trưng. Cô mở toang cửa sổ, để ánh nắng ngập tràn mọi ngóc ngách.

Súp Lơ đặt chậu hoa lên bàn khách, hạ cây đàn xuống sofa, rồi lại chạy lên gác, khệ nệ bưng cả chồng sách cũ tầm mười cuốn xuống. Cô mở túi nilon, lôi ra một xấp bookmark đơn giản mà xinh xắn.

Sách của Súp Lơ không nhiều. Cô đã nói rồi mà: Sách là thứ chán ngắt nhất trên đời. Mấy quyển cô mang đến đây, một là vì bìa đẹp nên được tận dụng để trang trí, hai là vì cuốn sách ấy có ý nghĩa đặc biệt đối với cô.

Điều đáng buồn: Thiên Yết lại nằm trong loại thứ nhất.

Thiên Yết là một cuốn sách cũ, hay gọi đúng hơn là một tập thơ tình - thơ tình quốc tế, có cả bản ngoại ngữ lẫn bản dịch sang tiếng Việt. Bìa đẹp, màu đỏ thẫm. Bên trong, giấy đã hơi ngả màu, những chữ viết cũng vì thế không còn rõ nét nữa.

Thiên Yết là món quà ba Súp Lơ đã tặng mẹ cô thuở thiếu thời, tuổi mộng mơ mà cả hai còn chập chững bước vào những xúc cảm êm dịu ngọt ngào của một khoảng trời ngây thơ mơ mộng. Mẹ Súp Lơ coi Thiên Yết như sinh mạng của mình vậy. Nay, bà gửi chàng đến chỗ Súp Lơ, như muốn mượn chút hơi ấm còn sót lại của bà lưu lại nơi chàng, ở bên con gái.

Súp Lơ thì chẳng bao giờ đụng đến mấy thứ sến rện như vậy đâu.

Nhưng lúc này lại khác.

Súp Lơ biết yêu rồi! Nên cô phải đọc thơ tình, để làm phong phú tâm hồn, phải không?

Và thế là cô lật ra trang đầu tiên của cuốn sách.

Я вас любил

Я вас любил: любовь еще, быть может,
В душе моей угасла не совсем;
Но пусть она вас больше не тревожит;
Я не хочу печалить вас ничем.

Я вас любил безмолвно, безнадежно,
То робостью, то ревностью томим;
Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим.

(Алекса́ндр Серге́евич Пу́шкин)

Dịch nghĩa

Tôi yêu em

Tôi đã yêu em: tình yêu hãy còn, có lẽ là
Trong lòng tôi (nó) đã không tắt hẳn;
Nhưng thôi, hãy để nó chẳng quấy rầy em thêm nữa.
Tôi không muốn làm phiền muộn em bởi bất cứ điều gì.

Tôi đã yêu em lặng thầm, không hy vọng,
Bị giày vò khi thì bởi sự rụt rè, khi thì bởi nỗi hờn ghen.
Tôi đã yêu em chân thành đến thế, dịu dàng đến thế,
Cầu Chúa cho em vẫn là người được yêu dấu như thế bởi người khác.

(Alexander Pushkin)

Dịch thơ:

Tôi yêu em

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể.
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm không hy vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành đằm thắm,
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.

(Bản dịch: Thuý Toàn)

Súp Lơ ngẩn người một lúc lâu. Dường như trong không gian có tiếng đọc thơ văng vẳng.

Súp Lơ bắt đầu hối hận vì ngày xưa đã không đi học tiếng Nga, đành phải lên mạng, tìm các audio clip nghe người ta đọc. Để rồi suốt cả buổi chiều dọn nhà, bài thơ ấy đã đi sâu vào tiềm thức cô, chạm đến cả những giấc mộng đẹp. Nơi đó, có anh Bắp Cải Xanh hiền lành, có tiếng đọc thơ "Tôi yêu em" dịu dàng êm ái.

Bây giờ thì Súp Lơ đã hiểu vì sao tiếng Nga trở thành một trong những ngôn ngữ thu hút thính giác nhất thế giới. Vào tay các anh chàng giọng ấm nữa, thì chắc chắn Súp Lơ sẽ chết trong vòng ba giây không kịp ngáp.

Giờ Súp Lơ đang đeo headphone nghe đọc "Tôi yêu em", tay thì mò mẫm trong đống bookmark. Cô đã từng nghe ai đó nói rằng: Dù sách không đụng đến, nhưng nó nhất định vẫn phải có một cái bookmark để đỡ cô đơn.

Súp Lơ tin điều đó. Cho dù là sách thì nó vẫn sẽ biết cô đơn, phải không?

Và Cự Giải được chọn.

Cự Giải là một chiếc bookmark đơn giản với nét đẹp nhẹ nhàng. Cơ thể nàng làm bằng giấy cứng, được người ta trang trí một dòng chữ đen nổi bật trên nền mây màu hồng nhạt trông rất sến.

"You are my song. You are my song of love."

Và Súp Lơ vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của mình.

•*•*•*•

Bên trong sách không chật chội như Cự Giải tưởng. Trái lại, nàng ngay lập tức cảm nhận được một luồng ấm áp đã bao phủ lấy cơ thể mình, cùng giọng nói êm dịu mang vài phần lạnh lùng, khó đoán.

"Xin chào!"

Cự Giải rụt rè đáp lời: "Xin chào!" Ngập ngừng một lát, nàng hỏi tiếp "Anh là ai thế?"

"Tôi là một quyển sách: Tuyển tập thơ tình thế giới."

"Ồ, nghe hay nhỉ?"

"Tất nhiên rồi."

"Tôi là Cự Giải."

"Tôi là Thiên Yết."

"Ồ, nghe hay nhỉ?"

"Tất nhiên rồi."

Xa xa vọng lại một loạt âm thanh hỗn loạn, đuổi theo sau là tiếng la ó thảm thiết.

Cự Giải bị giật mình: "Gì vậy?"

"Cô chủ đánh rơi Ma Kết xuống sàn."

"Ma Kết là ai?"

"Anh ấy là một cái chảo rán."

"Chảo rán? Thật á?"

"Đúng vậy. Là chảo không dính hẳn hoi."

"Tại sao?"

"Tại sao gì?"

"Tại sao anh ấy lại là cái chảo rán không dính?"

"Cũng giống như việc tôi là sách, cô là bookmark vậy."

"Ồ, nghe hay nhỉ?"

"Tất nhiên rồi!"

Đoạn đối thoại vô nghĩa và chắp vá kết thúc tại đó. Lòng Cự Giải chợt buồn buồn.

"Ở đây tối quá!"

"Vậy à?"

"Tôi không thấy gì hết."

"Vậy à?"

Không có tiếng đáp lời. Thiên Yết hơi bất an, liền hỏi tiếp: "Cô không sao chứ?"

"Ừ. Chỉ là hơi buồn một chút thôi."

"Có sợ không?"

Và chàng nghe tiếng Cự Giải lí nhí đáp: "Hơi hơi."

Chẳng hiểu vì sao, nhưng Thiên Yết cảm nhận rất rõ: những trang sách có động tĩnh, và các con chữ như cũng đang nhảy múa trong người chàng.

"Đừng sợ!" Thiên Yết dịu dàng an ủi "Có tôi đây, đừng sợ!"

"Ừm."

"Hay tôi đọc thơ cho cô nghe nhé?"

"Sao?"

"Tại vì..." Thiên Yết ngại ngùng "Ngoài đọc thơ thì tôi chẳng còn biết làm gì nữa cả."

"Thế à?"

"Ừ."

"Thế anh đọc đi."

Thiên Yết hắng giọng: "Cô muốn nghe bài nào?"

"Anh nói thế chứ tôi cũng đâu biết bài nào đâu mà chọn."

"Ừ nhỉ?"

"Ừ."

Cự Giải nghe được tiếng xèo xèo mơ hồ văng vẳng trong không gian, lẫn tiếng hét chí choé của một ai đó: "Hừ hừ! Thật là giận quá, giận quá đi mà!"

"Tôi đọc cô nghe bài thơ khi nãy cô chủ mới lật ra nhé."

"Bài gì?"

"Я вас любил, Tôi yêu em."

Cự Giải ngẩn ngơ, để mặc chất giọng dịu dàng thủ thỉ ấy thấm vào lớp giấy cứng của cơ thể. Tự nhiên, nàng lại có cảm giác những lời ngọt ngào ấy, dù Pushkin viết ra là để dành tặng cho Anna Olenia, nhưng cũng như là chính Thiên Yết trao nàng vậy.

Sao nàng lại có thể ngộ nhận một thứ nhảm nhí như vậy cơ chứ?

Nàng là một cái bookmark, thì vẫn sẽ chỉ là một cái bookmark thôi!

"Я вас любил: любовь еще, быть может,
В душе моей угасла не совсем;

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể.
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;"

Nơi gian bếp nhỏ ấm cúng, món trứng rán cho bữa trưa qua loa đã được Súp Lơ làm xong rồi nè!

=*=*=*=*=*=*=*=

Đây là clip đọc thơ cho bạn nào muốn nghe phát âm của tiếng Nga nhaaa. Thiệt sự là đeo tai nghe vào, bật clip xong muốn xỉu (nhất là bạn nào mới thất tình xong - đùa thôi)
Có cả bản đọc của nam và nữ. Bản ở trên là của nam, ở dưới là của nữ nha. 

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#12chomsao