Nguyện vì nàng từ thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Đại hội săn bắn

Một ngày rồi lại một ngày trôi qua

Tịch Thần (Cự Giải) nhìn qua cửa sổ, từng chiếc lá vàng khẽ khàng đung đưa trên cành.Một làn gió thổi qua, mang theo những chiếc lá vốn đã khô héo.Cả cái sân đã phủ đầy màu vàng rồi, nhưng không phải rực rỡ chói loá như hoàng kim, mà mang theo không khí tiêu điều hoang sơ.

Nhân sinh, cũng chỉ như vậy mà thôi.Tranh đấu một đời, hoá ra ngay từ đầu đã sai mục tiêu.Cuối cùng như những chiếc lá vàng này vậy, một làn gió nhẹ liền cát bụi về với cát bụi, không còn vết tích từng tồn tại.

- Nhanh thật!Khi ta vừa đến đây vẫn còn là mùa xuân, chớp mắt đã mùa thu rồi!Bỗng nhiên cảm thấy có chút nhớ cố hương a~

- Nương nương...Thứ cho nô tỳ to gan, người...như vậy không khỏi quá tịch mịch đi...vì sao người không đến tìm hoàng thượng... - người vừa nói là một thị nữ thân cận, theo nàng từ khi còn ở Yến quốc.

- Sau đó thì sao?Tìm hắn, rồi lấy lòng, để hắn sủng ái ta sao, để ta nhận ân sủng, vì hắn kéo dài huyết mạch hoàng thất sao? - Tịch Thần nàng từ trước đến nay sẽ không tranh giành thứ không thuộc về mình, chỉ là đã không tranh giành thì làm sao có thể thuộc về riêng mình đây?

- Đó không phải là ước muốn của bao phi tần chốn hậu cung này sao? - thất thần như vậy, ngay cả Thương Tuyệt (Song Tử) bước vào phòng khi nào cũng không hay.

Hoàng đế phất tay cho cung nữ, thái giám lui hết.Thật lâu rồi hắn không có thời gian ngắm nàng kỹ càng.Dung nhan kinh diễm tuyệt thế lại ưu nhã thoát tục này, nay càng có vẻ thành thục hơn rồi.Từ khi đăng cơ đến nay, hậu cung của hắn cũng chỉ có mình nàng mà thôi.

Thương Tuyệt đột nhiên nghĩ, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ quên đi Diệp Tố (Thiên Bình).Có lẽ hắn có thể thử tiếp nhận nàng a~

- Tham kiến bệ hạ! - hơi bất ngờ với sự xuất hiện của nam tử này, nàng nhìn một lúc mới hồi thần hành lễ.

- Không cần đa lễ!Ngày mai là đại hội săn bắn rồi, nàng đã chuẩn bị cả chưa? - hoàng đế ôn nhu nói.

Hắn vốn không cần phải quan tâm những chuyện vặt vãnh như vậy.Chẳng qua là muốn tìm một cái cớ để đến nhìn nàng một chút mà thôi.

Thâm tâm Tịch Thần bỗng loé lên một chút hy vọng, hắn là đang quan tâm nàng sao?

Có phải là nàng cũng nên thử tranh giành một chút không?Tranh giành sự chú ý của hắn, tranh giành sủng ái từ hắn, tranh giành địa vị trong lòng hắn.Biết đâu bọn họ sẽ có một mối lương duyên.

- Thần thiếp đã chuẩn bị tốt!

- Hảo!Từ lâu đã nghe danh nữ nhi Yến quốc cưỡi ngựa bắn cung không thua gì nam nhân, ngày mai xin thỉnh giáo!

- Thần thiếp không dám!

- Không cần khiêm...khụ khụ... - hoàng đế chưa dứt lời, một trận ho khan kéo đến.

- Bệ hạ... - Tịch Thần ngữ khí lo lắng hỏi.

- Khụ khụ...không sao!Mấy hôm nay chuyển mùa...khụ khụ... - Thương Tuyệt vốn muốn nói mấy câu bảo nàng đừng lo lắng, nhưng ho khan dồn dập không thể ngừng lại. Xem ra trận ốm năm đó triệt để lưu lại bệnh căn trên người hắn, sức khỏe mỗi khi trời lạnh liền không tốt.

- Được rồi!Nàng nghỉ sớm đi! - mãi cơn ho mới chấm dứt, tâm tình muốn cùng nàng trò chuyện cũng không còn.

- Bệ hạ nhớ giữ gìn long thể!Cung tiễn bệ hạ! - nàng không kìm được quan tâm nói.

Nhìn thân ảnh thon dài ngày cùng xa, đáy mắt là quan tâm không dứt.Xem ra lời đồn bên ngoài là thật.Khinh Trầm hoàng đế khi nhỏ từng mắc bạo bệnh, sức khỏe đến nay vẫn chịu ảnh hưởng.

Sáng sớm hôm sau, hoàng cung náo nhiệt hẳn ra.Nam Vũ quốc mỗi năm một lần, sẽ tổ chức một đại hội săn bắn vào mùa thu.

Hoàng đế toạ trên một đầu tuấn mã, một thân hoàng kim khải giáp uy thế bức nhân. Một tiếng mã khiếu vang vọng, hắn dẫn đầu phi ngựa thẳng đến nơi săn bắn.Nhưng mà hôm nay sắc mặt hoàng đế không được tốt, xem ra chuyến đi săn năm nay sẽ kết thúc sớm hơn mọi năm.

Khiến triều thần kinh ngạc là Diệc quý phi vậy mà không ngồi kiệu.Nàng cũng tọa trên một đầu tuấn mã khác, theo sát hoàng đế.Kỹ thuật khống chế ngựa của nàng vô cùng tốt, tốc độ vừa đủ để cách hoàng đế nửa thước, không bị chậm lại cũng không vượt qua hoàng đế.

Kinh ngạc qua đi, một đám được gọi là 'rường cột quốc gia' này lại lục tục kéo nhau lên ngựa, có người thì ngồi kiệu.Đi đầu đám triều thần này là Dật vương gia Thương Lãng (Xử Nữ), trong vòng tay hắn là một nữ nhân yêu kiều thanh lệ, không phải Dật vương phi Diệp Tố (Thiên Bình) thì còn ai nữa?

Chiến Thanh nguyên soái Lạc Xuyên (Sư Tử) theo sát ngay phía sau.Song song với hắn là tiểu mỹ nhân Mặc Diên (Nhân Mã).Mặc Diên tuy là nữ nhân nhưng chẳng chịu thua kém ai.Đây cũng là nhờ nàng từ nhỏ linh động, cái gì cũng hiếu kỳ muốn học thử.Hiện tại vừa vặn có chỗ dùng.

Về phần Quỳnh Nguyệt công chúa Thương Ngọc (Thiên Yết) và Lạc Vân (Song Ngư), đây đúng chất là hai vị thiên chi ngọc diệp nha~Nhàn hạ ngồi trong kiệu cùng nhau trò chuyện uống trà, một đường thưởng cảnh.Bên ngoài còn có hai vị hộ hoa sứ giả là Thừa tướng Mặc Luân (Ma Kết) và mệnh danh đệ nhất trù sư Đàm Nguyên (Kim Ngưu).

Thái y Đan Vu Thành (Bạch Dương) lần này cũng dắt theo ý trung nhân là Nhan Tuyên Vận (Bảo Bình).Hai người đều là người của Đoạt Mệnh môn.Về mấy phương diện này, ai chứ Nhan Tuyên Vận thì Đan Vu Thành tuyệt đối không lo.Bọn họ vừa vặn ở giữa đoàn người, thong thả trò chuyện.

Cuối cùng nửa canh giờ sau cả đoàn người rầm rầm rộ rộ kéo đến nơi.Hoàng đế bắn một mũi tên tuyên bố đại hội săn bắn năm nay bắt đầu.Quan viên ai đi săn bắn thì đi săn bắn, ai ở lại uống trà thì uống trà.Cũng có người cưới ngựa dạo vài vòng hóng gió. Chỉ trong chốc lát, từ một khu vực tụ tập mấy vạn người chỉ còn lẻ tẻ vài trăm 'que'.Đều là một đám lười biếng vận động cả.

Binh sĩ thì lo dựng trại.Bởi vì đại hội săn bắn hằng năm kéo dài ít nhất là ba ngày.Các 'rường cột quốc gia' này cũng phải nghỉ ngơi chứ.Còn cả hoàng đế phi tần nữa.Nhắc đến phi tần cũng chỉ có Diệc quý phi thôi nhỉ?Không biết năm sau có thêm vị phi tần nào không?Có thì thêm được bao nhiêu vị?

Thương Lãng cùng Diệp Tố toạ trên một đầu tuấn mã.Hắn cầm tay dạy nàng cưỡi ngựa.Thanh âm ôn nhu dịu dàng lại thêm hơi thở nong nóng phả vào sau tai khiến cho gương mặt bé nhỏ của nàng nhanh chóng đỏ rực lên.

Diệp Tố làm gì còn thời gian nghe xem hắn đang nói cái gì.Cứ loay hoay trong vòng tay hắn mãi, hy vọng tìm được thế ngồi thoải mái hơn.Thương Lãng thầm nghĩ da mặt của vương phi nhà hắn vẫn còn quá mỏng nha.Ngủ chung cũng ngủ chung rồi, có phải là chưa nhìn thấy nhau trong tình cảnh không một mảnh vải che thân đâu.Vậy mà còn ngượng ngùng như vậy!

Hắn cúi đầu sát bên tai nàng, không biết thì thầm cái gì mà gương mặt vừa bớt đỏ của Diệp Tố lại đỏ lên lần nữa, như một quả cả chua chín rực, làm cho hắn không nhịn được hôn nhẹ một cái.Dường như chưa đủ, hắn lại di dời đôi môi, cắn cắn vành tai nàng.Diệp Tố thầm nghĩ không xong, phải mau tìm cách chặn lại lửa của hắn, bọn họ đang ở trong rừng nha.Muốn ăn cũng phải đợi về trại đã!

Thế là chưa đến nửa giờ sau đó, binh sĩ nhìn thấy vương gia và vương phi bộ dạng gấp gáp trở về.Vương phi còn mềm nhũn để mặc vương gia bế vào trại trong ánh nhìn của biết bao người.

--------------
Ngày 13/05/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net