Nguyện vì nàng từ thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Hoàng đế trọng thương

Đoàn người Lạc Xuyên (Sư Tử) đi hết nửa tháng, cuối cùng đã đến biên cương vào chiều ngày thứ mười lăm.Khi đó trời đã sẩm tối, Lạc Xuyên liền nhanh chóng vạch ra một kế hoạch đoạt lại thành trì đã mất ngay trong đêm đó.

Bất bại chiến thần quả nhiên danh bất hư truyền, trận chiến đầu tiên đã lập tức giành thắng lợi.Thành trì đã lấy lại, còn lấy ít địch nhiều đánh cho Tây Hổ quốc một trận thống khoái.

Lạc Xuyên cho binh lính tướng sĩ nghỉ ngơi năm ngày.Trong năm ngày này cũng nhân cơ hội chỉnh đốn binh lực, nâng cao sĩ khí.Năm ngày sau đó lại dẫn mười vạn binh tướng công thành, đoạt lại toà thành trì còn lại.Không chỉ vậy còn lấy được thủ cấp tướng quân của Tây Hổ quốc.

Tây Hổ quốc, Bất Diệt quan

Tây Hổ quốc hai trận thảm bại, sĩ khí ban đầu vốn đã biến mất.Nhưng mà hôm nay, tín niệm tất thắng trong lòng bọn họ bỗng chốc phục hồi.

Trong soái trướng của Tây Hổ quốc, một đám người vận khôi giáp có nam có nữ thần sắc cung kính cúi đầu về phía vị trí chủ tọa.Đây cũng là điểm đặc biệt của Tây Hổ quốc, bất kể nam nữ, ai cũng có quyền ra chiến trường.

Ngồi trên vị trí chủ tọa, là một nam nhân cao to tầm 30 tuổi.Gương mặt góc cạnh đẹp như đao gọt, mày kiếm mắt phượng, mũi cao môi mỏng.Màu da lúa mạch, ẩn ẩn dưới lớp kim giáp là một thân hình cơ bắp khỏe mạnh, vai rộng eo thon.Vâng, vị này chính là đương kim Tây Hổ quốc chủ - Già Thiên hoàng đế Hô Diên Lạp.

Nguyên lai, Già Thiên hoàng đế ở trong triều nghe tin quân mình hai trận thảm bại liền tức tốc dẫn theo hai mươi vạn quân ngự giá thân chinh.

Phải biết Hô Diên Lạp trước đây khi còn là thái tử từng có một khoảng thời gian ra chiến trường, hơn nữa hắn còn là một vị tướng tài ba.Tây Hổ quốc cũng không có nhiều qui tắc hay cố kỵ như tam đại cường quốc còn lại.Hoàng đế hay bình dân, chỉ cần có tài liền được đưa lên chiến trường.Hiển nhiên Hô Diên Lạp cũng có tư tưởng như vậy.

"Các vị ái tướng có thượng sách nào phá vỡ được tình thế trước mắt không?".Già Thiên hoàng đế trừng mắt nhìn một lượt trong soái trướng, hai lần thảm bại đã chọc giận hắn rồi.

"Bệ hạ!Xin hãy cho thần cơ hội lập công chuộc tội!Thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người, lấy được thủ cấp của thằng nhãi Lạc Xuyên về tạ tội!"một vị trung niên hán nhân thân vận chiến giáp nói.Hắn chính là thống soái quân Tây Hổ quốc trong hai trận thảm bại vừa rồi.

"Bệ hạ, lúc này sĩ khí quân ta đang cao trào!Chúng ta nên nhân lúc này đánh cho Nam Vũ trở tay không kịp!"lại một vị nữ tướng lên tiếng.Sau đó những người còn lại cũng nhao nhao phụ họa.

Hô Diên Lạp nhíu mày, giơ tay ra hiệu cho bọn họ im lặng:"Chuyện này trẫm cũng có sắp xếp riêng!Lúc này đây, thời cơ tuy tốt, nhưng còn chưa đạt đến mức tốt nhất!Lửa đã cháy, nhưng vẫn còn thiếu vài phần hỏa hầu, việc chúng ta cần làm bây giờ, là thêm một chút dầu vào, để cho ngọn lửa cháy bừng lên!"

Chúng tướng đều nghi hoặc trong lòng, nhưng theo quán tính vẫn lựa chọn tin tưởng vào hoàng đế.Hô Diên Lạp lạnh lùng cười, thế cờ bố trí mười năm trước, cuối cùng đã có chỗ dùng.Tiếp theo, bọn họ chỉ cần ngồi chờ tin vui đến là được.

Nam Vũ quốc, kinh thành.

"Bệ hạ!Có tin vui từ biên cương!Chiến Thanh nguyên soái thắng lớn hai trận, còn lấy được thủ cấp tướng quân của Tây Hổ quốc!"

Thương Tuyệt (Song Tử) vốn đang phê duyệt tấu chương, đôi mày nhíu chặt khi nghe tin tức ở biên cương thì giãn ra vài phần.Tịch Thần (Cự Giải)ngồi một bên mài mực cho hắn, vẻ mặt lãnh đạm dường như mọi thứ đều không liên quan gì tới nàng.

"Bệ hạ!Binh bộ Thượng thư đại nhân có chuyện gấp cần yết kiến!".lại một binh lính từ bên ngoài chạy vào.

"Truyền!".Thương Tuyệt hờ hững buông một câu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục xem tấu chương.

Binh bộ Thượng thư là một trung niên nhân tầm 50 tuổi.Lão một bộ dạng hấp tấp lôi thôi, vội vội vàng vàng bước vào.Lần lượt thi lễ với Thương Tuyệt và Tịch Thần xong, cứ há miệng như muốn nói gì đó nhưng lại ậm ừ mãi không nói ra lời.

Thương Tuyệt nhíu mày, phất tay cho cung nữ thái giám lui xuống hết.Lão Thượng thư lại liếc qua Tịch Thần.

"Cứ nói đi!".Thương Tuyệt vừa muốn đứng dậy, thân hình liền hơi lảo đảo, nhưng hắn vẫn áp chế cơn choáng váng đi đến trước mặt lão Thượng thư.Tịch Thần vốn muốn dìu hắn, nhưng lại bị một cái phất tay của hắn ngăn chặn, nàng đành tiếp tục công việc mài mực.

"Bẩm bệ hạ!Thần nhận được tin từ mật thám, nói Già Thiên hoàng đế của Tây Hổ mang theo hai mươi vạn quân tinh nhuệ ngự giá thân chinh!Còn có...".lão cúi đầu ngữ khí mơ hồ nói.

Cả Thương Tuyệt và Tịch Thần đều đang chăm chú lắng nghe những điều lão nói, lại thêm Thương Tuyệt thân thể không khỏe, nhất thời buông lỏng cảnh giác.Cho nên cả hai không nhìn ra một tia sát ý sắc bén loé lên trong đôi mắt lão.

Không ai ngờ được, binh bộ Thượng thư làm quan trong triều mười năm lại là nội gián do Già Thiên hoàng đế của Tây Hổ quốc cài vào.Càng không ai ngờ được, lão lại là một cao thủ.Lão ra tay cực nhanh, trong tay không biết khi nào đã xuất hiện thêm một thanh chủy thủ, ngay khi lời nói chưa dứt liền vận chân khí đẩy chuỷ hủ đâm về phía Thương Tuyệt.

Thương Tuyệt phản ứng cực nhanh, nhưng mà, tuy tránh được chỗ hiểm nhưng vẫn bị chuỷ thủ của lão chém ngang eo.Hôm nay hoàng đế vận một bộ trang phục trắng tựa tuyết, cho nên càng làm nổi bật lên máu chảy ra từ vết thương.Bất quá sự chú ý lúc này của hắn lại đặt lên lão Thượng thư.

Ngay khi đẩy chuỷ thủ về phía Thương Tuyệt, hắn không ngừng mà lại tiếp tục bắn ám khí công kích Tịch Thần.Nhưng mà chuyện bất ngờ không dừng ở đây, không ngờ ngoài lão Thượng thư, Tây Hổ quốc còn cài thêm vài nội gián khác trà trộn vào đám thái giám theo hầu Thương Tuyệt.Lúc này bọn chúng vừa nghe động tĩnh liền xông vào, có hai tên.Chúng rất phối hợp với lão, một tên hợp lực cùng lão bắn ám khí về phía Tịch Thần.Tên còn lại cầm chân Thương Tuyệt.

Thương Tuyệt nhìn nữ tử gần trong gang tấc, lẽ nào ngay cả người bản thân muốn bảo hộ cũng bảo hộ không nổi sao?Nếu là bình thường Tịch Thần hẳn có thể tránh.Nhưng mà đằng này lại là ám khí.Nàng vừa nghiêng mình tránh được một mũi ám tiễn, thì lại có một độc châm tiến đến.

Lão Thượng thư và hai tên đồng bọn lắng tai nghe thấy những tiếng bước ngày càng dồn dập, trong lòng biết không thể tiếp tục dây dưa.Dù sao nhiệm vụ cơ bản nhất đã hoàn thành, ám sát Khinh Trầm hoàng đế thất bại cũng không sao.Tên thái giám đối phó với Thương Tuyệt cuối cùng dùng đến sát chiêu, có thể nói là mạng cũng không cần, muốn cùng hoàng đế đồng quy vu tận, tạo cơ hội cho đồng bọn tẩu thoát.

Tên thái giám còn lại hiển nhiên không muốn để đồng bọn chết cô đơn, trước khi đi còn bắn thêm một lượt ám khí về phía Tịch Thần.

Thương Tuyệt nhìn Tịch Thần chống đỡ trong làn mưa ám khí.Bất chấp mũi kiếm đang theo sát tuỳ thời đoạt mạng, hắn lao đến đằng sau nàng, dùng nội lực tạo thành một tấm khiên chân khí che chở cho nàng.

Tên thái giám kia cũng dốc hết nội lực toàn thân vào một kiếm này, nhưng mà hắn lại đổi hướng tấn công Tịch Thần.

Thương Tuyệt lúc này đã đứng sát Tịch Thần.Hai tay hắn nắm lấy vai nàng kéo nàng vào lòng, đồng thời xoay người đổi vị trí của cả hai.Một kiếm của tên thái giám xuyên thẳng từ lưng qua bụng Thương Tuyệt.Nhưng mà nhanh hơn một giây, trước khi mũi kiếm xuyên qua bụng Thương Tuyệt hắn liền đẩy Tịch Thần cách hắn một khoảng, vừa đủ an toàn vừa trong phạm vi hắn có thể bảo hộ nàng.

Máu nhanh chóng lan ra nhiễm đỏ cả một mảnh y phục bạch nguyệt, đè lên cả vết máu khi nãy.Máu đỏ trên bạch y càng chói mắt, Tịch Thần chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.Lúc này trước mắt nàng, cả thế giới bỗng trở thành một mảnh trắng trắng đỏ đỏ mơ hồ.

Nàng lảo đảo đứng dậy, chạy lại đỡ lấy thân hình lung lay của Thương Tuyệt.Vẻ mặt nàng hoảng loạn, tựa hồ chỉ cần chậm một chút thôi, hắn sẽ bị gió thổi bay mất vậy.

Tên thái giám thấy mục đích đã thành công, một đám binh lính ảnh vệ cũng đã chạy đến, dứt khoát phi thân ra cửa số tẩu thoát.

"...đuổi...khụ khụ...nhanh...đuổi theo hắn...khụ khụ...".Thương Tuyệt ho ra một ngụm máu, hơi thở dồn dập nhưng thần trí vẫn tỉnh táo ra lệnh.

Sau đó hắn lại nhìn sang Tịch Thần:"khụ khụ...nàng...có...bị thương không...?"

"...bệ hạ...thiếp không sao!Thái y...truyền thái y...".Tịch Thần nhìn vệt máu bên khoé môi hắn, miễn cưỡng kéo được thần trí trở về, nàng điểm vài huyệt đạo trên người hắn cầm lại máu đang ào ạt chảy ra từ miệng vết thương.

Hắn bị thương như vậy rồi, còn lo lắng cho nàng.Nhất thời Tịch Thần vừa vui mừng vừa đau lòng.

Thương Tuyệt nhìn thần sắc nàng hoảng loạn, đôi mắt lãnh đạm bình thản lúc này như
có vẻ lọt vào yên vụ dao động mơ hồ.Tâm bỗng nhiên chua xót, hắn không muốn thấy một Tịch Thần như vậy.

"...trẫm...không...khụ khụ...".hắn hé miệng muốn an ủi nàng, nhưng lại lực bất tòng tâm.

"Người đừng nói gì cả!".nhìn thấy máu lại trào ra từ miệng hắn, nàng vội cướp lời.

Đan Vu Thành (Bạch Dương) lúc này cũng đã chạy đến.Nhìn hoàng đế suy yếu nằm trong lòng quý phi, lại nhìn quý phi hoảng hốt ôm lấy hoàng đế.Hai người bọn họ dường như trong vô hình tạo ra một bức màn chắn bản thân với ngoại giới, dù là ai cũng không thể đến gần.Hắn do dự xem nên mở lời thế nào để không làm kích động đến vị quý phi này.

Tịch Thần đầu óc trống rỗng ôm Thương Tuyệt, dịu dàng như ôm lấy trân bảo dễ vỡ nhất thế gian.Khi nhìn đến Đan Vu Thành, nàng mới nghĩ ra, người trong lòng đã trọng thương rồi, cần phải chữa trị ngay.

Nàng nới lỏng cánh tay đang ôm chặt Thương Tuyệt ra, để cho Đan Vu Thành đến xem xét vết thương cho hắn.Còn bản thân thì được cung nhân dìu về Diệc cung trước.Lam y lúc này đã thấm đầy máu, nàng phải tẩy rửa.Thương Tuyệt thì sau khi Đan Vu Thành cầm máu cho hắn liền được cung nhân hộ tống về tẩm cung của hắn.

Tịch Thần vội vàng về Diệc cung, vội vàng tẩy rửa thân thể, vội vàng khoác lên một bộ lam y, rồi lập tức chạy sang tẩm cung của Thương Tuyệt.Khi đến nơi, đứng trước cánh cửa khép kín, chỉ vài bước chân nhưng lại như một tảng đá đè nặng lên đôi vai nàng. Nàng không dám mở cửa, nàng không dám đi vào trong.Nàng sợ.

Hắn sẽ không sao đâu mà, phải không?Nàng hít sâu tự trấn an chính mình.

Đúng lúc này, cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Đan Vu Thành từ bên trong bước ra.Nàng vội túm lấy cánh tay hắn:"Bệ hạ..."

"Nương nương!Tạm thời đã cầm máu.Nhưng mà tình hình không khả quan lắm.Mất máu quá nhiều, cộng thêm mấy ngày gần đây khí trời trở lạnh, bệ hạ thân thể vốn đã không tốt, còn ngày đêm lo lắng chính sự!".Đan Vu Thành nhìn mày nói.Bất quá hắn không có nói hết.Khi nãy bắt mạch cho hoàng đế, hắn cảm nhận được nội thể hoàng đế ẩn chứa một luồng nội lực hùng hậu, tuyệt không dưới 50 năm, nhưng mà dường như đã bị phong ấn.Mặc dù vậy, chính luồng nội lực này cũng đã cứu được một mạng của Thương Tuyệt.

Bên trong phòng lại vọng ra một thanh âm cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người:"Tịch Tịch đấy à?Vào đi!"

Hiển nhiên hoàng đế đã tỉnh lại, chỉ là ngữ khí của hắn lộ ra vẻ suy yếu thật rõ rệt, mong manh như một cánh hoa tuỳ thời có thể bị gió cuốn đi.Đan Vu Thành thi lễ một cái rồi rời đi.Tịch Thần cũng đẩy cửa bước vào, nàng nhớ quen biết hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng theo kiểu thân mật như vậy.

--------------
Mashita đang đi du lịch đó, vậy mà vẫn đều đặn up chương mới nha!Thiệt là siêng quá đi!!!

Ngày 10/06/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net