Nguyện vì nàng từ thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Bắt cóc Diệp Tố. Nhan Tuyên Vận ký ức

Dật vương phủ

Thương Lãng (Xử Nữ) ngồi trong thư phòng, hai mắt chăm chú dán chặt vào từng tờ sớ đặt trên bàn, mi tâm từ đầu đến cuối vẫn nhíu chặt lại chưa từng buông ra.

Công việc của hắn đáng lẽ không có nhiều như vậy. Đều là do hoàng đế đệ đệ của hắn mấy tháng trước bị ám sát, sau đó đả kích này đến đả kích khác không ngừng ùa tới. Thương Tuyệt (Song Tử) từ ngày đó đến giờ vẫn luôn trong tình trạng bệnh tật liên miên. Cho nên mọi quốc sự thoáng chốc đổ hết lên đầu hắn.

Nói đi nói lại, hoàng đế đệ đệ này cũng không khỏi quá tin tưởng hắn đi à nha! Chẳng lẽ không sợ hắn có ý đồ tạo phản sao!?

Nghĩ tới đây hắn lại lắc lắc đầu. Chỉ mới mấy tháng thôi mà đống tấu sớ này đã sắp đem hắn biến thành người không ra người rồi. Cho dù hoàng đế có muốn thoái vị nhường ngôi lại cho hắn, hắn cũng không có ý định tự chuốc khổ vào thân đâu!

Tiếng mở cửa nhè nhẹ truyền tới. Thương Lãng hơi nâng mi mắt lên.

Ngoài cửa, một người thiếu phụ xinh đẹp kiều diễm, khoé môi cong cong thành vầng bán nguyệt, tiếu dung mỹ lệ, trên khí chất lại nhiều thêm một phần phong vận trưởng thành. Bụng nàng nhô cao, tuy vậy vẫn không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của nàng.

Diệp Tố (Thiên Bình) cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thương Lãng nhìn mình, hai bên gò má hiện lên từng rạng mây hồng.

Thương Lãng nhìn vẻ thẹn thùng của nàng liền cười rộ lên. Mi tâm vốn nhíu chặt bất giác buông lỏng. Lại thấy tay nàng đang bê một cái khay, trên khay có một cái chén sứ. Từng làn khói nhàn nhạt bốc lên từ bát. Ánh mắt hắn càng dịu dàng hơn.

Hắn đi đến tiếp lấy khay từ tay nàng, đặt lên một chiếc bàn. Sau đó ngồi xuống ghế, lại kéo nàng ngồi lên đùi mình. Dùng nhãn thần sủng nịch cùng thanh âm ôn nhu nhất có thể của bản thân nói: "Tố nhi, hôm nay thế nào? Bảo bảo có đá nàng không? Có mệt không? Sao nàng không quay về phòng nghỉ ngơi trước?"

Diệp Tố cười khúc khích nhìn hắn quan tâm đến hỏi loạn cả lên, trong lòng lại là một trận ấm áp.

"Thiếp không mệt! Bảo bảo rất ngoan! Chỉ là cả thiếp và bảo bảo đều rất nhớ chàng nha~"

"Được rồi! Nếu nàng đã đến đây thì ở lại cùng ta phê duyệt chỗ tấu sớ đi thôi!"

Diệp Tố nhu thuận ngồi ở một bên mài mực, song nhãn thì rất không thành thật nhìn chằm chằm Thương Lãng ngồi cạnh vẫn đang tập trung xem tấu sớ.

Thương Lãng bị mỹ nhân nhìn chằm chằm như vậy thì làm sao mà duy trì tập trung được. Rất nhanh hắn cũng quay mặt lại, mắt đối mắt nhìn nàng.

Sau đó càng lúc càng không an phận. Ban đầu chỉ là nhìn, sau đó là từng tí từng tí nhích sát vào Diệp Tố. Cuối cùng tấu sớ cũng tạm thời để hết qua một bên, song thủ từ đằng sau ôm chặt lấy nàng, miệng ở bên gáy nàng nhẹ nhẹ nhàng nhàng thổi a thổi.

"Tố nhi thực sự nhớ vi phu như vậy sao~"

"Ha, nhột quá! Đừng thổi nữa!"

Diệp Tố muốn trốn lại trốn không được, bị hắn thổi đến không chịu được nữa đành mở miệng xin tha.

"Tố nhi không chịu trung thực trả lời thì đừng trách vi phu không dừng tay! Nói, có nhớ ta không?"

Thương Lãng dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy rồi. Không dừng lại ở việc thổi, hắn bắt đầu há miệng gặm gặm lấy tai Diệp Tố. Chẳng mấy chốc, thân thể hai người bắt đầu nóng lên.

Diệp Tố không còn đường trốn, lại lo đùa tiếp thì thực sự sẽ đùa ra lửa, đành giương cờ đầu hàng: "Nhớ... Ha, đừng thổi nữa... Thiếp nhớ chàng..."

"Nếu vậy thì chúng ta..."

"Dừng! Dừng! Thái y nói không thể..."

"Nàng không cần dùng cái cớ đó với ta! Chẳng phải thái y nói chỉ là ba tháng đầu và ba tháng cuối không được thôi sao?"

"Nhưng mà... Hôm nay thiếp mệt rồi... Hay là để ngày khác đi!"

"...được rồi! Tố nhi về phòng trước đi! Ta xem thêm một chút sẽ về!"

"Ân~ Chàng đừng có xem trễ quá đó, sớm một chút nghỉ ngơi a~"

Diệp Tố trước khi đi vẫn quay đầu lại dặn dò một câu.

Thương Lãng trong mắt tràn đầy nhu tình nhìn theo bóng lưng yêu kiều.

Bất quá, ngay sau đó một tiếng "Á" lập tức để hắn biến sắc. Vội vàng chạy ra ngoài, xung quanh vẫn tĩnh lặng.

Nếu không phải nhìn thấy chiếc khăn tay mà Diệp Tố vẫn thường dùng cùng với một cuộn giấy nhỏ nằm trên mặt đất. Thương Lãng quả thật cho rằng ban nãy chẳng qua chỉ là ảo giác của hắn.

Nhặt cuộn giấy lên xem, bên trong là một hàng chữ ngay ngắn: "Muốn gặp lại ngươi thê tử, ngày mười lăm tháng sau, đến Cửu Trọng sâm lâm!"

Nét chữ này nhìn rất quen thuộc. Trước đây một lần nhập cung, hắn từng nhìn thấy chữ của Doanh Điệp Vũ (Cự Giải). Cùng với chữ trên cuộc giấy so ra, giống hệt nhau.

Ngày hôm sau

Sau nhiều ngày nghỉ ngơi, Khinh Trầm đế cuối cùng đã thượng triều. Chỉ là sức khỏe hắn không tốt, sắc mặt tái nhợt, thường hay ho khan. Khi bãi triều, vừa đứng lên suýt chút nữa là đã ngã, phải để thái giám một bên dìu hắn bước ra khỏi điện.

Trước khi đi Thương Tuyệt hơi xoay người gọi Thương Lãng đi theo.

Đến tẩm cung của Thương Tuyệt, Thương Lãng bất ngờ khi nhìn thấy Đan Vu Thành (Bạch Dương) cũng có mặt ở đây. Ngoài ra còn có một nam nhân lạ mặt, chính là Đoạt Mệnh môn môn chủ Doanh Kha.

"Hoàng huynh, ngươi hẳn cũng biết vụ án Doanh gia 10 năm trước?"

Phất tay cho cũng nhân toàn bộ lui xuống hết, Thương Tuyệt không đầu không đuôi bất chợt hỏi một câu.

Thương Lãng không hiểu chuyện gì, vẻ mặt mơ hồ gật đầu. Sau đó Thương Tuyệt thuật lại những lời mà vài ngày trước Doanh Kha đã kể với hắn. Đan Vu Thành cũng lấy từ trong tay áo một cuộn giấy nhỏ. Nội dung cùng nét chữ giống hệt cuộn giấy đêm qua Thương Lãng nhận được. Chỉ là bên trên chỉ định rõ, muốn đích thân Thương Tuyệt, Thương Lãng cùng Doanh Kha đến gặp mặt.

_________
Cửu Trọng sâm lâm

Một hang động âm u, miệng hang đã bị cây cỏ um tùm mọc xung quanh che mất. Lúc này bên trong hang động nhìn qua rõ ràng đã bị người cải tạo trang trí lại. Hai bên vách hang có đặt những ngọn đuốc đang cháy hừng hực. Nhìn qua, hang động này như nơi trú ngụ của yêu ma quỷ quái trong những câu chuyện thường được các lão nhân dùng để hù dọa hài tử.

Đi sâu vào trong hang động một chút, có hai nữ nhân trẻ tuổi đang hôn mê bị trói lại. Hai nàng đều rất xinh đẹp, mỗi người có một loại phong tình riêng. Một người trầm tĩnh ưu tư. Một người thành thục cao quý, có thể nhìn thấy rõ phần bụng nhô cao của nàng, cho thấy đây là một nữ nhân đã có trượng phu.

Vâng, hai nữ nhân này chính là Diệp Tố và Nhan Tuyên Vận (Bảo Bình).

Nhan Tuyên Vận dù sao là người luyện võ, không giống Diệp Tố yếu ớt, cho nên rất nhanh đã tỉnh lại.

Cố nén cảm giác choáng váng, song nhãn chớp chớp vào cái để thích nghi với ánh sáng xung quanh. Cảm giác được có người đang tựa trên người mình, Nhan Tuyên Vận xoay đầu lại. Khi nhìn thấy là Diệp Tố, nàng thử gọi vài tiếng: "Vương phi! Vương phi!"

"Ưm..."

Diệp Tố rên khẽ.

"...ngươi... là... Nhan cô nương! Đây là đâu? Tại sao cô cũng ở đây?"

"Vương phi! Kẻ bắt cô đến đây có phải là Diệc quý phi Tịch Thần, à bây giờ nên gọi là Doanh Điệp Vũ mới đúng!?"

"Đúng rồi! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

"Ta cũng không rõ mục đích của nàng ta! Bất quá, việc bây giờ chúng ta cần làm là thoát khỏi đây trước đã!"

Nhan Tuyên Vận vừa nói vừa quan sát xung quanh.

"Vương phi, cô thấy hòn đá dưới chân cô không?"

"Cái này sao?"

"Không phải! Qua trái một chút! Đúng rồi là cái đó! Đá nó qua chỗ chúng ta!"

Diệp Tố loay hoay một hồi, cuối cùng hòn đá cũng lăn tới tay Nhan Tuyên Vận, nàng mệt đến thở không ra hơi. Dù sao nàng cũng là người đang mang thai nha.

Nhan Tuyên Vận cầm lấy hòn đá cưa lấy cưa để sợi dây thừng đang trói chặt tay nàng lại.

Không biết qua bao lâu, "phựt" một tiếng sợi dây thừng cuối cùng đã bị đứt. Nhan Tuyên Vận vội vàng tháo sợi dây trên tay nàng ra, sau đó lại giúp Diệp Tố.

Ngay lúc vừa nhìn thấy hy vọng, Nhan Tuyên Vận lại nghe thấy tiếng bước chân thật nhẹ nhàng ngoài cửa động truyền tới. Vừa muốn ngẩng đầu lên tìm chỗ ẩn nấp, lập tức đã nhìn thấy một thân ảnh đứng đó từ khi nào.

Đó là một nam nhân tầm hơn 30 tuổi. Một thân hắc y như là hoà tan vào bóng đêm trong hang động này.

"Cũng có chút bản lĩnh đó chứ! Chỉ không để ý một lúc thôi mà suýt chút để các ngươi chạy mất rồi!"

Sau đó hắn hơi khom người, dường như là đặt vật gì xuống đất.

"Ta khuyên các ngươi vẫn là nên thành thật ngoan ngoãn một chút. Nếu không thì tự chuốc khổ vào mình thôi! Còn có ngươi..."

Hắn vừa nói vừa bước đến gần Nhan Tuyên Vận, dùng tay nắm chặt cằm nàng, nâng mặt nàng lên.

Nhan Tuyên Vận nghe thấy hắn khẽ lẩm bẩm: "Quả thực rất giống! Vũ nhi là giống thần thái khí chất. Mà ngươi thì giống dung mạo. Liên nhi a Liên nhi~"

Không biết vì sao, Nhan Tuyên Vận bỗng cảm thấy nam nhân này có chút quen mắt. Còn có Liên nhi trong miệng hắn nữa, dường như... Đầu nàng bỗng rất đau, còn có chút buồn nôn. Trong đầu cũng xuất hiện rất nhiều hình ảnh, có rõ ràng có mơ hồ.

Do góc độ, Diệp Tố không nhìn thấy vẻ thống khổ trên mặt Nhan Tuyên Vận. Chỉ là thấy thân thể Nhan Tuyên Vận cứng đờ, sau đó lại run rẩy, rồi từ từ co người lại như đang hoảng sợ. Nàng vội vàng gọi: "Nhan cô nương! Nhan cô nương! Cô sao vậy?"

Đáp lại nàng, chỉ là ánh mắt dần trở nên mơ hồ của Nhan Tuyên Vận.

Sau khi xác định Nhan Tuyên Vận chẳng qua là ngất xỉu, không có nguy hiểm gì. Diệp Tố mới ngẩng đầu nhìn nam nhân nọ: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta? Bây giờ người khác gọi ta là Xà tiên sinh! Bất quá, nếu ngươi muốn, có thể giống những người ở 10 năm trước, gọi ta một tiếng Sở vương!"

Diệp Tố chau mày.

10 năm trước...

Sở vương... Sở vương...

"Lẽ nào ngươi chính là phản vương Thương Hành hơn 10 năm trước đã chạy trốn đến Bắc Chu! Doanh gia một màn thảm sát, năm đó hạ độc thất hoàng tử, thông đồng Tây Hổ phản quốc Sở vương sao? Ngươi còn dám quay về Nam Vũ? Nếu để hoàng đế biết được, ngươi nghĩ ngươi còn cơ hội chạy trốn lần nữa sao?"

"Câm miệng! Lần này cho dù chạy không thoát ta cũng phải kéo theo vào cái đệm lưng!"

Sở vương Thương Hành bị Diệp Tố nói trúng chỗ đau phần nộ hét ầm lên. Sau đó hắn như phát điên cười to.

"Ha ha! Ít nhất lần này Liên nhi sẽ ở bên ta, còn có hai vị hoàng điệt của ta nữa! Ha ha!"

Diệp Tố rùng mình.

Nàng không hiểu Liên nhi mà hắn nói là ai. Nhưng mà hoàng điệt của hắn, chẳng phải là Thương Lãng cùng Thương Tuyệt sao? Hắn chẳng lẽ dự định đồng quy vu tận.

"Vậy Nhan cô nương thì có tội gì?"

"Bởi vì đây là con của Liên nhi a~ Con của Liên nhi cùng tên khốn kiếp Doanh Kha đó!"

Tới đây thì Diệp Tố hoàn toàn rõ ràng mọi việc rồi.

Ẩn tình vụ án Doanh gia năm xưa, nàng từng nghe Thương Lãng kể lại.

Thương Hành này yêu mà không có được, cuối cùng lựa chọn phản quốc chi lộ. Không ngờ kết cục thảm bại 10 năm trước vẫn không khiến hắn sáng mắt ra. Ẩn nhẫn bao nhiêu năm như vậy, oán niệm cũng ngày một tăng. Bây giờ mạo hiểm quay về, chính là muốn đem ân oán năm xưa tính hết lên đầu hậu nhân của Minh Hà đế và Doanh Kha.

"Hai người các ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn biết điều một chút! Rất nhanh thôi, trượng phu của ngươi, còn có hoàng đế sẽ đến đây. À, kể cả năm xưa Thừa tướng đại danh đỉnh đỉnh Doanh Kha, bây giờ nên gọi Đoạt Mệnh môn môn chủ, cũng sẽ đến đây!"

Thương Hành cười lạnh, đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

"Suýt chút thì quên mất một người! Chuyện vui như vậy, sao có thể thiếu nữ hoàng điệt Thương Ngọc (Thiên Yết) của ta được chứ nhỉ!?"

Điều Diệp Tố lo lắng cuối cùng đã đến. Thương Hành nói qua nói lại vậy mà lại nhớ đến một người bị bỏ sót.

"Chuẩn bị chào đón tiểu công chúa khả ái của chúng ta đi thôi!"

Hắn trói lại Diệp Tố và Nhan Tuyên Vận đã hôn mê, lần này thậm chí bịt mắt hai nàng lại. Sau vài cái tung người liền phi thân ra khỏi hang động.

Thương Hành không hề hay biết, tại một góc khuất trong động, một thân ảnh lặng lẽ bước ra. Nhãn thần nghi hoặc nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.

~~~~~~~~~
Hô hô! Lại thêm một chương mới đã ra lò!

Cuối cùng bộ truyện này đã gần đi đến hồi kết rồi! Mashita sẽ cố gắng kết thúc trong 5 chương tiếp theo, dĩ nhiên mỗi chương sẽ không quá ngắn!

Mà phải công nhận mỗi lần nhắc tới cp Thương Lãng vs Diệp Tố đều cảm thấy quá ngọt ngào sến rện! Cho nên lần này cho họ chút thử thách, chứ yên bình quá thì lại không có đất diễn!

Mọi người thử đoán xem nhân vật thần bí cuối cùng nhìn theo bóng lưng Thương Hành là ai!?

Ngày 25/10/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net