Đệ Nhị Thập Ngũ Chương: Chỉ Là Hư Ảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chuyện Bảo Bình mất tích đã làm náo động kinh thành Hạ Quốc trong một thời gian dài. Vì việc này ảnh hưởng rất lớn giữa mối quan hệ của hai nước, nên Sư Tử phải đích thân cử một đội tinh nhuệ đi tìm. Tuy nhiên một tháng trôi qua vẫn không có tin tức gì. Chỉ có một lá thư được đặt trước cửa hiệu Phạm gia, có ấn kí của bảo Bình. Mọi người mới có thể yên tâm rằng nàng vẫn an toàn.

Bạch Dương vì chuyện này mà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, từ khi Bảo Bình mất tích nàng đều điên cuồng đi tìm. Bây giờ tuy chưa trông thấy Bảo Bình an toàn nhưng cũng yên tâm phần nào. Vì việc này, Nhân Mã và Bạch Dương bị trì hoãn chuyến đi hơn một tháng. Trong một tháng này, Nhân Mã nhận không biết bao là thư cảnh cáo, đe dọa của hoàng hung và mẫu hậu. Nhưng vì Bạch Dương cứ dùng dằng chưa muốn về, nhất quyết muốn tìm bằng được Bảo Bình cho bằng được. May mắn mà Song Tử gửi cho nàng một lá thư khuyên bảo mới chịu trở về. Nhùng nhằng mãi cuối cùng cũng ấn định được ngày trở về.

Chỉ là, trước ngày đi một tuần. Song Ngư nhất quyết muốn về cùng hai người.

Nhân Mã ngạc nhiên đến tí nữa té xỉu, tròn mắt ra nói: "Hoàng huynh, người đang đùa sao? Bình thường mẫu hậu có ép chết cũng không chịu về sao giờ lại..."

Song Ngư liếc Nhân Mã một cái rồi lạnh lùng nói: "Không phải chuyện của muội."

Cả người nàng ớn lạnh, xoa xoa tay. Hoàng huynh sao đột nhiên thay đổi tính khí lạnh như băng. Đến muội muội của mình cũng không thèm quan tâm.

Thiên Bình ở bên cạnh, cười như hoa: "Tốt, tốt. Chắc là cũng nhớ gia đình rồi đúng không?" Song Ngư chả thèm đếm xỉa, chàng lại càng lấn tới mục đích của mình: "Vậy phủ này, ngươi..."

Song Ngư nhìn kĩ được mục đích của chàng, vẫn lạnh lùng đáp: "Ta sẽ bán đi. Dù sao cũng không định quay về nữa."

Ầm! Ầm!

Khuôn mặt tươi như hoa của Thiên Bình giờ xám ngoét lại. Vậy là chàng sắp trở lại thành dân cái bang rồi. Thật bi ai quá! Bằng hữu đâu mà keo kiệt như vậy.

Chàng thử thay đổi quyết định của Song Ngư: "Như vậy có được không? Ngươi nghĩ thử xem, sau này bỗng dưng muốn quay lại thì sao? Rồi..."

"Chắc chắn không có ngày đó." Song Ngư chặt đứt kì vọng của Thiên Bình. Sau đó cảm thấy chán nản, lại đứng dậy đi qua phòng điều chế thuốc. Để lại ba người ở trong phòng. Mà có ba người, bởi lẽ Bạch Dương từ nãy đến giờ đều nhấm hạt dưa xem tiểu kịch. Dù sao cũng không liến quan đến nàng. Mà ngồi xem sư huynh của mình đau khổ cũng không tồi, cảm giác vô cùng thỏi mái.

Một lúc sau, nàng mới thôi nhấm hạt dưa, nói được câu: "Sư huynh, chúng ta có một chú chuột nhắt kìa."

Nhân Mã dáo dác nhìn xung quanh, không hiểu. Thiên Bình khôi phục lại vẻ mặt tươi cười như hoa của mình.

"Từ nãy huynh đã để ý rồi."

"Để muội xử lí cho?" Bạch Dương đang định xách đao đứng dậy thì lập tức bị chàng cản.

"Để huynh. Lần này là người quen của ta."

Bạch Dương gật đầu, mặc chàng tự hành xử. Nhân Mã ngồi một chút vẫn không hiểu ra mô tê gì. Mãi đến lúc Thiên Bình nhảy ra ngoài thấy có bóng người thấp thoáng, nàng mới ớ ra: "Có người nghe lén!"

Thiên Bình phi thân ra ngoài cửa, tốc độ vô cùng nhanh chóng. Chả mấy chốc đã đuổi được hắc y nhân kia. Vi Tuyết sợ hết hồn, vốn biết chàng vô cùng tài giỏi, nhưng cũng không ngờ bị đuổi kịp nhanh vậy. Nàng lập tức lôi mấy bom khói ném về phía Thiên Bình. Sau đó nhanh chóng tẩu thoát. Được một quãng đường khá xa rồi, mới dám quay lại nhìn, đang thở phào nhẹ nhõm lại phát hiện ra Thiên Bình đứng chình ình trước mặt mình, vẻ ma mị nói:

"Ngươi không cần tốn sức như vậy. Dù sao chúng ta cũng từng gặp nhau, đúng không Vi Tuyết? Sư muội của Vi Ân là một thành viên trong Hắc Nhãn."

Thiên Bình lôi rõ danh tính ra, nàng cũng chỉ có thể bất lực buông xuôi: "Ngươi định làm gì ta?"

"Không làm cả. Ta chỉ định hỏi ngươi một câu thôi."

"Ngươi đừng hòng lấy được thông tin gì từ ta."


Thiên Bình vẫn không có vẻ gì dao động, khóe miệng hơi nhếch: "Thật là một người hầu tốt. Nhưng nếu ngươi không nói, ta buộc phải bịt chặt cái miệng của cô nương lại thôi. Dù điều đó ta chưa từng làm với nữ nhân."

Xem ra câu nói có tác động không nhỏ đến Vi Tuyết, nàng hơi run lên nhưng vẫn cố gắng dữ bình tĩnh. Thiên bình nhân cơ hội này lại lên tiếng: "Ngươi yên tâm. Câu hỏi này sẽ không làm tổn hại gì đến chủ nhân ngươi cả. Chỉ là tò mò một chút thôi."

Vi Tuyết hơi do dự lúc đầu, bị khí thế của chàng áp đảo, ngập ngừng không nói gì.

Thiên Bình vui vẻ cười: "Hôm nay ngươi đến đây là để theo dõi Song thần y?"

Vi Tuyết không nói nhưng qua hành động của nàng thì Thiên Bình cũng nắm chắc tám chín phần là như vậy. Cũng không làm khó thêm nữa, liền bỏ đi. Để lại Vi Tuyết một mình lo sợ, nàng chưa từng gặp người nào nguy hiểm như vậy. Như một chú báo dồn con mồi của mình vào chân tường, dày xéo cho đến chết.

Thiên Bình trên đường về lại suy nghĩ mông lung. Hoàng thượng Hạ Quốc, lại chủ tâm sai một thuộc hạ thân tín của mình đi làm chuyện này. Ắt hẳn là vô cùng quan trọng. Chỉ là, Song Ngư có bí mật gì chứ, chẳng lẽ là thân phận hoàng tử Nguyệt quốc? Càng nghĩ càng thấy quái lạ, chuyện thận phận dễ dàng giấu được là bởi vì Song Ngư từng sống ở đây khá lâu. Nhưng Nhân Mã lần này không che giấu đế tìm kiếm Song Ngư, ắt hẳn này sinh chút nghi ngờ. Nhưng vị hoàng thượng kia lại không chút động tĩnh nghi ngờ, vẫn tiếp tục cho chàng ta vào cung.

Điểm này đã vô cùng kì lạ rồi.

...

Vi Tuyết thất thần về hoàng cung thông báo mọi sự việc cho Sư Tử. Chỉ là đến đoạn Thiên Bình thì lại ấp úng không biết nên kể hay không, cuối cùng cắn răng quyết định nói.

"Hoàng thương, thần đã bị người bên cạnh Song thần y phát hiện rồi."

Sư Tử ngạc nhiên, ngoài dự đoán của nàng Vi Tuyết lại có thể bị phát hiện: "Là người hay đi cạnh với thần y?"

Vi Tuyết gật đầu: "Hắn chỉ hỏi một câu là thần đến đây theo dõi ai. Tuy thần không trả lời nhưng xem ra hắn ta đã đoán được tám chín phần rồi."

Nói xong, Vi Tuyết lại tự thấy bản thân nàng thật vô dụng, có một chuyện cỏn con cũng không làm được. Sư Tử cho nàng lui xuống, trầm ngâm suy nghĩ. Hai người đó, luôn có một thứ gì đó rất kì lạ, một kẻ khó nắm bắt một kẻ lại lập dị khác người. Hơn nữa là, họ lại là người Nguyệt quốc. Lại nghe phong phanh rằng công chúa Nguyệt quốc đến Hạ quốc, mà còn được biết là ở trong phủ của Song Ngư. Nếu thật là vậy thì điều này chứng tỏ giữa hai người họ có quan hệ mật thiết với nhau. Chắc chắn không phải mật thám của Nguyệt quốc đến Hạ quốc, nếu không vị công chúa kia đã không khoa trương như vậy. Ngay từ đâu nàng đã nghi ngờ thân phận của hai ngời này, nên mới cận thận giữ bên cạnh để quan sát.

Nếu giữ được Song Ngư ở lại Hạ Quốc, có khi lại có thể thêm không ít thông tin, lợi dùng chàng ta để làm cầu nối. Chỉ là, đột nhiên chàng ta lại đột ngột rời đi. Công sức nàng hao tâm tổn phí sắp đổ sông để biển. Không thể để nó cứ thế xảy ra được.

Nói đến nguyên nhân, ắt là do nàng đêm đó rồi. Theo như tình báo của Vi Tuyết, từ say hôm đó chàng về phủ đều ảo não, không làm gì, lại nhất quyết trốn tránh không muốn tiến cung. Rồi đoạn hội thoại của Xử Nữ và Song Ngư kia, đoán chắc là chàng ta vẫn còn khắc khoải đêm đó.

Nghĩ tới đây một cỗ cảm xúc kì lạ xuất hiện trong người nàng.

Đột nhiên, trong đầu Sư Tử lóe lên một ý nghĩ táo bạo điên rồ.

Còn điều nữa làm lòng nàng suy nghĩ, đó là thông tin về công chúa Nguyệt quốc nàng không hề được nghe một chút nào...

...

Thiên Bình vì xun xoe muốn làm thay đổi quyết định của Song Ngư, nên vô cùng hào phóng mà dẫn chàng ta đến cái chốn "nam nhân đều phải đi qua" một lần kia. Tất nhiên là Song Ngư một mực khước từ, nên Thiên Bình nhân lúc chàng ta không để ý, đã bắt cóc đi, đến trước Thanh Mai Viện kia thì mới thả xuống.

Song Ngư bực tức, biết mình không đấu lại được Thiên Bình. Đang định lên tiếng chửi vào câu, ai ngờ đám hoa hoa yến yến nhanh chóng kéo cả hai ngươi vào trong.

"Công tử, có phải lần đầu người đến đây không? Thật trùng hợp nha, tối nay có tiết mục của Hạ Lâm cô nương."

Song Ngư trốn không được, bị đun đẩy vào trong. Cuối cùng đành thở dài, kiếm vị trí cao nhất ngồi xuống. Thiên Bình xun xeo kéo theo một đám mỹ nhân, lập tức bị chàng đá ra ngoài. Nhưng vẫn mặt dày mò vào lần hai.

"Nói xem có phải rất thích đúng không? Ngươi nghĩ kĩ lại xem, ở Nguyệt quốc làm gì có mấy cô nương thướt tha yểu điệu như vầy chứ? Nghĩ lại xem, có đúng không?"

Song Ngư khinh bỉ liếc nhìn khuôn mặt cười cợt của Thiên Bình, lại trực tiếp đá chàng văng ra lần thứ hai. Cuối cùng cũng được không khí yên tĩnh, lúc này chàng mới kịp quan sát thiếu nữ đang nhảy múa trên bục kia. Một chút cảm xúc cũng không có, nhìn đám nam nhân ngồi dưới ôm hết người này đến người khác, chỉ có thể thở dài. Cảm xúc dường như còn tệ hơn cả lúc trước.

Cuối cùng, không chịu được đang định nhấc người đi về. Ai ngờ một nữ tử nhẹ nhàng bước vào rót trà cho chàng, giọng nói dịu dàng: "Thần y, người còn nhớ tiểu nữ không?"

Song Ngư ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, đó là Miêu Miêu - người mà chàng đã ra tay cứu giúp lần trước. Tâm tình cơ hồ có chút vui vẻ: "Sao quên được chứ? Cô nương là khách hàng đầu tiên của ta ở đây đó"

Miêu Miêu được một phen đỏ mặt, e thẹn không nói, nhưng cũng không rời đi. Thấy chàng dường như không nhiệt tình với điệu múa kia lắm, mới dạn dĩ lại gần hỏi: "Thần y, biết là không phải, nhưng người lúc này có rảnh không?"

Song Ngư liếc nàng ta một cái, không hiểu ra ý tứ bên trong. Miêu Miêu vội vàng giải thích: "Tại là bệnh tình của tiểu nữ, không hiểu sao dạo này đột nhiên lại tái phát. Nên, nên..."

Lông mày Song Ngư dãn ra, nhìn xung quanh: "Được thôi, nhưng ở đây không thích hợp để xem bệnh. Chúng ta kiếm chỗ nào yên tĩnh đi."

Miêu Miêu gật đầu, dè dặt hỏi: "Vậy phòng của tiểu nữ thế nào?"

Song Ngư đối với vấn đề này cũng không quá quan trọng, dù sao cũng không phải là với mục đích đen tối. Miêu Miêu thấy chàng không nói gì, coi như đồng ý, dẫn chàng ra ngoài. Lúc này Thiên Bình vẫn đang ngồi cà lơ cà phất bên ngoài, nhìn thấy chàng thì cười toét miệng.

"Sao? Có phải vừa ý cô nương này rồi?"

Song Ngư khinh bỉ liếc chàng ta, trực tiếp đi qua không thèm để tâm đến. Thiên Bình ngồi phía sau chỉ biết cười khổ, rồi hơi liếc mắt về phía gian phong khác, nụ cười tắt ngấm đi...

...

Một phòng khác trong Thanh Mai viện lúc bấy giờ, Sư Tử ngồi đối diện với một nữ tử vô cùng xinh đẹp. Nàng ta ngồi ngậm tẩu thuốc, không để ý đến Sư Tử ngồi đó, trực tiếp nhả khói ra.

"Xong chưa?" Giọng Sư Tử có chút thiếu kiên nhẫn.

Nữ nhân kia nhìn nàng một cái rồi bỏ tẩu thuốc xuống. Lúc này mới chịu chỉnh lại bộ dáng.

Thấy người đối diện đã chịu nghiêm túc, Sư Tử mới bắt đầu đi vào vấn đề: "Gần đây, bên phía Cao thị kia sao rồi?"

Nữ tử hơi bĩu môi bất mãn: "Chẳng có tin tức gì cả. Đám phe phái bên Cao thị sau chuyện của Cao Mộc cũng biết cẩn thận hơn rồi. Lông cánh gì, đều không dám chìa ra."

Sư Tử âm thầm thất vọng trong lòng, như vậy lại không có chút tin tức gì. Cao thi tính cách giống hệt phụ thân Cao Mộc của nàng ta, quỷ kế, đa đoan, làm gì cũng vô cùng thận trọng. Chuyện lần trước của Cao Mộc, e rằng đả kích không ít đến bà ta, chuyện cẩn trọng xem ra còn cao hơn cả trước.

Nhưng hôm nay mục đích của nàng đến đây không chỉ có vậy: "Mật thám bên Nguyệt quốc, có tin tức gì không?"

Nữ tử kia hơi đứng hình lại, bỗng suy tính một chút: "... Đúng là không có."

Cả hai người đều rơi vào trầm mặc. Ngồi một lúc, đều thấy mọi chuyện rơi vào bế tắc. Sư Tử liền cầm áo đứng lên về trước, không muốn bị phát hiện ra ở đây. Nữ tử kia cũng không có giữ lại, tiếp tục duy trì sự trầm mặc của mình.

Thanh Mai viện là một cái kĩ viện lớn nhất kinh thành, cấu trúc ở đây cũng vô cùng lớn. Vừa nãy Sư Tử nhạy bén phát hiện ra được có người theo dõi mình. Vì vậy nàng đành dùng tạm mật thất thông đến gian nhà sau của Thanh Mai viện. Cửa mật đạo được giấu dưới một bụi rậm ở sân sau.

Sư Tử vừa bước ra khỏi đó, bỗng có tiếng người từ đằng sau vọng lại.

"Ai đó?"

Song Ngư vừa xem bệnh cho Miêu Miêu xong, đang đi dạo bên ngoài lại phát hiện có bóng người thập thò, cẩn thận tiếp cận. Sư Tử nhanh chóng trấn tĩnh lại tinh thần, quay người lại. Không ngờ phát hiện người đó lại là Song Ngư...

Đây hình như là lần đầu tiên hai người gặp riêng như vầy.

Lúc này Miêu Miêu đột nhiên chạy ra, gọi giật Song Ngư lại: "Thần y, tiểu nữ còn chưa kịp cảm ơn mà ngài đã đi rồi."

Nàng ta đang định chạy đến bên cạnh Song Ngư, thì lại nhìn thấy trong sân có thêm một cái bóng nữa. Nhất thời giật mình, nhưng khi nhìn kĩ thấy khuôn mặt Sư Tử thì thở phào: "Công tử, người đến gặp Mị Uyển tỷ?"

Sư Tử gật đầu, người ngoài nhìn vào đều chỉ tưởng nàng là khách quen của Mị Uyển, đều không quá ngạc nhiên. Riêng Song Ngư, liền bắn cho nàng mấy cái liếc mắt. Cũng phải thôi, có cả dàn hậu cung như vậy mà vẫn phải đến nơi phồn hoa náo nhiệt này. Ai mà không ngạc nhiên cho được?

Miêu Miêu đang định nói gì nữa thì bị người gọi đi. Để lại hai người ở khoảng sân. Bất đắc dĩ hai người phải cùng nhau đi về. Rõ ràng không xa lắm, nhưng tốc độ của Sư Tử vô cùng chậm chạp, khiến Song Ngư cũng phải giảm tốc độ để đi ngang nhau.

Cảnh đêm vô cùng tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng chiếu rọi xuống. Mọi vật dường như đều ngừng chuyển động, trong đêm tối có thể nhe rõ được tiếng lá xào xạc.

Khuôn viên Thanh Mai viện thực sự rất rộng, hai người đi một lúc, lại gặp phải một cái hồ lớn. Ánh trăng huyền ảo chiếu xuống, tạo cảm giác mông lung huyền ảo. Khiến cho hai vị khách bất ngờ dừng lại để chiêm ngưỡng.

Trong khung cảnh yên tĩnh ấy, giọng Sư Tử vang lên: "Thần y, ngươi thích Thiên Ngọc công chúa?"

Song Ngư nhất thời giật mình, ánh mắt không tự chủ được di chuyển lên người bên cạnh. Hai khuôn mặt, giống nhau như đúc.

Không có tiếng đáp lại.

Sư Tử lại nói tiếp: "Nếu ngươi thích, thì ta có thể ban hôn. Ngươi là người đã cứu ta. Coi như là trả ơn."

Song Ngư chỉ biết cười khổ, chàng đang rơi vào cái tình huống gì thế này? Ban hôn?

"Hoàng thượng, người xem chừng là nghĩ nhiều quá. Thần với công chúa thật sự không có gì."

Sư Tử hơi cười: "Thật sao?"

Không khí nhất thời ngưng đọng.

Song Ngư như nuốt phải một cục bông trong miệng, thật không sao nói ra được chữ Không. Cuối cùng đành thở nhẹ ra: "Thần thật sự không có ý định với cao như vậy."

Giọng nói của Sư Tử vô cùng nhẹ nhàng, lại mang vài phần bi thương đè nén nhưng đều không nhận ra được: "Con người, nếu không kịp nắm giữ trước khi kịp nhận ra đã thành hư ảo rồi."

Đã thành hư ảo rồi.

Câu này cứ quanh quẩn trong đầu Song Ngư, treo trên đầu lưỡi không sao mà thốt ra được.

Quay lại, người đã không còn. Chỉ có cảnh vật tĩnh mịch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net