Đệ Nhị Thập Tam Chương: Hoa Đào Năm Đó (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau này, hai người không hẹn mà gặp lại nhau lần nữa. Hôm đó có một vở kịch "Thường Vũ Môn" nỏi tiếng, mẫu thân ép Bảo Bình phải đi cho được. Vốn tưởng sẽ là một buổi chiều chán nản, ai ngờ vừa đến của đã đụng mặt Kim Ngưu.

Bảo Bình nghĩ cơ hội này khó lắm mới có được, lần trước vẫn chưa kịp cảm ơn chính thức: "Vị công tử đây, cảm ơn về lần trước."

Kim Ngưu cũng hơi ngạc nhiên khi thấy nàng nhưng ngay lập tức nở nụ cười đáp lại: "Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp nhau ở đây. Lần trước chỉ là chuyện nhỏ nhặt, cô nương không cần để ý đâu."

Nàng mỉm cười, trong lòng khó mà quên được. Hai người đứng ở ngoài một lúc đã thu hút không biết bao nhiêu cái nhìn. Bảo Bình thì không nói, đã nổi danh khắp kinh thành về tài sắc rồi còn Kim Ngưu tướng mạo tuấn tú khôi ngô cũng vô cùng hợp mắt. Hai người đứng cạnh nhau đúng là sáng cả một vùng.

Kim Ngưu thấy càng lúc càng nhiều người, mới vội vàng nói: "Chúng ta vào trông thôi." Bảo Bình gật đầu.

Cả hai người đi cạnh nhau, nhưng lại cũng không biết nói gì.

"Công tử hôm nay cũng đến đây để xem kịch sao?" Nàng gợi chuyện.

"Thật ra tại hạ đến để gặp một người bằng hữu, nhưng có vẻ là hắn vẫn chưa đến." Kim Ngưu nhìn xung quanh để chắc chắn lần nữa. Sau đó, hi người đi thẳng đến phòng kịch. Chàng vén rèm cho Bảo Bình vào trước rồi vào sau.

"Sao ngài lại vào đây? Không phải đi gặp bằng hữu sao?" Bảo Bình không giấu nổi có chút ngạc nhiên.

"Chàng ta có lẽ sẽ không đến sớm vậy. Cứ vào xem kịch trước giết thời gian đã. Có chuyện gì sao?"

Bảo Bình nhẹ nhàng lắc đầu, hơi mỉm cười. Hai người băng qua hàng ghế, đi tìm được một chỗ khuất có thể nhìn rõ ra sân khấu. Vừa ngồi xuống, vở kịch đã bắt đầu.

Thường Vũ Môn là một vở trường bi kịch, về sau được cải biên nhiều về mặt nỗi dung nhưng cơ bản vẫn giữ được cốt truyện chính. Nội dung viết về một tiên nữ nhỏ bé trên trời tên Tiểu Đỗ, trong một lần vô tình đã làm hỏng số kiếp của thượng thần Phương Vũ. Nguyệt lão bắt nàng phải xuống trần sửa lại kiếp số. Cứ như vậy Tiểu Đỗ - một cung nữ nhỏ bé đã phải lòng thượng thần. Nhưng Phượng Vũ lúc này vì kiếp số lại chỉ thích nhân tình của ngài kiếp này. Tiểu Đỗ vì chuyện này vô cùng đau lòng. Lúc này, Lạc Thần - một vị bạo thần vốn được Phượng Vũ phong ấn lại, lại thức tỉnh, lợi dụng Tiểu Đỗ. Hắn đưa cho nàng một con dao được dùng để giết thần, điều khiển tâm trí nàng để giết Phượng Vũ. Nhưng cuối cùng Tiểu Đỗ lại thoát được điều khiển tự kết liễu bản thân. Lúc này Phương Vũ mới nhận ra tình cảm của mình, ôm xác nàng khóc bảy ngày bảy đêm, oai linh gầm than, làm rúng động cả đất trời. Phương Vũ tự bán linh hồn của mình, tự tay giết chết Lạc Thần. Từ đấy chàng trở thành Quỷ Thần khiến đời đời khiếp sợ.
Về sau có nhiều cái kết được chỉnh sửa để phù hợp, nhưng Bảo Bình vẫn thấy hợp lý nhất là cái kết gốc. Tiểu Đỗ đời đời không siêu thoát được, Phượng Vũ bị bắt giam lại suốt đời không nhìn thấy ánh mặt trời. Kết cảnh chính là hình ảnh Tiểu Đỗ nói chuyện với Phương Vũ ở dưới gốc đào.

"Cho dù kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, ta chỉ có thể hi vọng đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh người. Không cần danh phận, chỉ cần ngài cho ta bân ngài, mỗi ngày đầu được nhìn thấy chàng. Đó là điều làm ta hạnh phúc nhất."

"Người không đau lòng nếu thấy ta ở cạnh người khác sao"

Tiểu Đỗ vén mài tóc bị gió thổi bung của mình, ánh mắt long lanh: "Làm sao được? Vì ta đã yêu ngài điên cuồng mất rồi. Chẳng thể rút lui được nữa,"

Rừng đào đẹp đẽ, gió thổi những cánh hoa đào bay bay trong không khí.

Vở kịch kết thúc với cảnh Tiểu Đỗ tan biến vào trong không trung biến thành những cánh hoa đào.

Bảo Bình quay sang nhìn người bên cạnh, thấy chàng đang chú tâm vào vở kịch. Hơi cụp mắt, cảm xúc hỗn độn trong tim lại không biết nên nói ra kiểu gì. Kim Ngưu phát giác nàng đang nhìn mình, quay sang cười nhẹ.

Bảo Bình không có ý né tránh, đột nhiên nói: "Sao Tiểu Đỗ lại phải chết?"

Kim Ngưu hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của nàng, nhưng cũng nhanh chóng nói ra câu trả lời: "Vì nàng ta quá yêu Phượng Vũ."

Vì sao nàng ta lại yêu Phượng Vũ nhiều như vậy? Tại sao lại ngu ngốc như vậy? Lúc đầu cứ ở một bên thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi. Bảo Bình cảm xúc rất hỗn độn. Vì vở kịch để lại quá nhiều suy nghĩ, nhưng những ngọn sóng lăn tăn, vô cùng khó chịu. Kim Ngưu nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười nhẹ nhàng, cầm tách trà ấm lên. Nàng nhớ rất rõ, lúc đó đã cuối thu, hơi nóng của tách trà lan tỏa ra hết không gian nhỏ hẹp. Gương mặt Kim Ngưu hơi nghiêng nhìn nàng.

"Dù Tiểu Đỗ nói là mong muốn được thấy Phương Vũ hạnh phúc. Nhưng tình cảm đâu phải chuyện muốn là được, chúng ta luôn giữ một mong muốn được chạm đến người mình yêu. Tình yêu Tiểu Đỗ giành cho Phượng Vũ quá điên cuồng, mãnh liệt mới có kết cục như vậy. Nhưng nàng ta vẫn toại nguyện, có thể chạm tới Phượng Vũ. Chỉ trách Phượng Vũ đã nhận ra tình cảm của nàng ta quá muộn, để rồi hối tiếc một đời. Nếu có thể ta cũng mong được một tình yêu như vậy, điên cuồng mãnh liệt không quan tâm xung quanh."

Đột nhiên Bảo Bình cảm thấy hai má mình có chút nóng, lập tức giấu nó vào trong mái tóc: "Nhìn công tử thật sự không nghĩ tới là người như vậy."

Kim Ngưu hơi cười, nhấp một ngụm trà rồi mới nói: "Trên đời, ai chẳng mong được một tình yêu như vậy chứ?"

Bảo Bình quay sang chàng một hồi lâu, nhưng không nói gì cả. Chỉ im lặng như vậy. Không khí ấm áp vô cùng. Đột niên nghĩ tớ Đường Đại Minh, tới Ngô Lâm tới... Ma Kết. Tất cả, nàng đã từng điên cuồng một lần chưa? Đối với Đường Đại Minh, nàng chưa có dũng khí cùng hắn bỏ trốn. Với Ngô Lâm, nàng chưa từng tin tưởng. Đối với Ma Kết, nàng thận chí chư thể vứt bỏ cái ""tôi" ích kỉ của mình, chưa nói đến chuyện cùng hắn điên cuồng.

Mối tình của nàng, có cái nào thật sự đâm hoa kết trái chưa? Bây giờ nhìn lại mười tám năm của nàng, chưa từng điên cuồng một lần vượt khỏi khuôn phép lễ nghi.

Nhìn sang cạnh, người đã không còn, chỉ còn sự ấm áp lưu đọng lại.

...

Vốn tưởng là chẳng thể gặp nhau nữa. Ai ngờ vào một ngày đông đầy tuyết, Kim Ngưu ung dung bước vào cửa nhà nàng, bên cạnh đại ca. Lúc này mới sự nhớ lại lời Lý Thanh, hình như Kim ngưu là bằng hữu của đại ca nàng.

Nàng khóc một chiếc áo choàng nặng trích, bước ra chặn hai người: "Thật không ngờ, lại gặp công tử ở đây,"

Đại ca một bên không vui chen vào: "Muội muội! Có phải muội đã quên mất sự tồn tại của đại ca là ta ở đây? Vị công tử này tới đây là do ta mời, không phải đến gặp muội."

Bảo Bình liếc xéo đại ca của mình một cái. Kim Ngưu cười đưa ra một túi bánh bao nóng hổi.

"Vốn không là gì cả. Chỉ là mấy cái bánh bao, mong tiểu thư nhận lấy, coi như quà đáp lễ cho buổi kịch lần trước."

Bảo Bình đón lấy, vẫn còn rất nóng, có le vừa mới mua, cảm giác ấm áp lạ thường, không lỡ rời: "Công tử biết ta là muội muội của đại ca sao?"

Kim Ngưu gật đầu hơi cười: "Lần trước thấy tiểu thư đi bằng xe của Phạm gia, có chút nghi ngờ. Sau này hỏi lại Phạm huynh đây thì đúng là như vậy."

Hai người đứng nhìn nhau không nói gì, cũng không muốn rời đi. Phạm Trân thấy vậy thở dài, đem Kim Ngưu đi, giọng nói có chút hậm hực: "Đây là khách của huynh, không phải của muội."

Kim Ngưu chỉ cười xòa mặc cho bị đem đi, quay lại vẫy tay chào nàng. Bảo Bình cũng vẫy tay đáp lại, sau khi nhìn thấy bóng người đã khuất. Liền đem túi bánh bao nhét vào trong áo khoác, chạy vào trong phòng sợ bánh bao sẽ nguội.

Không ngờ điều này lại rơi vào mắt mẫu thân của nàng.

Sau này Kim Ngưu rất hay đến Phạm phủ, đều dưới danh nghĩa là khách của đại ca. Bảo Bình đợt đấy đều mượn cớ đi sang phòng của đại ca, rồi sẽ ân la vào nói chuyện. Nàng vốn hiểu biết rộng, nên đều có thể hòa nhập rất dễ dàng. Đến nỗi Phạm Trân cũng thỉnh thoảng gọi nàng sang đàm đạo, từ thơ văn đến tôn pháp. Nhưng nếu khách của Phạm Trân không phải là Kim Ngưu, Bảo Bình rất ít qua thường hay viện lí do từ chối. Sau rồi, lâu ngày kiến Phạm Trân sinh nghi, một hôm đánh bạo hỏi.

"Muội có ý với tên Bạch Kim Ngưu sao?"

Có ý? Nàng cũng không biết nữa. Chỉ là thích được gặp hắn thôi, bởi vì nàng cảm thấy rất tò mò về Kim Ngưu. Hắn là người thế nào? Gia đình ra sao? Quan sinh thế nào? Và suy nghĩ thế nào về.. nàng? Đó gọi là "có ý" ư? Không biết nữa, trước đây Bảo Bình chưa bao giờ chủ động trong chuyện tình cảm. Đường Đại Minh, Ngô Lâm, Ma Kết đều là chủ động theo đuổi nàng. Cảm giác theo đuôi người thật ra... không tệ lắm.

Nàng hơi thích thú đáp: "Cái này gọi là tìm hiểu đối phương."

"Nhóc con giờ thì lớn rồi nhỉ" Phạm Trân xoa xoa đầu nàng nói, lập tức cánh tay bị hất ra.

"Đại ca, huynh cũng có hơn gì muội? Hơn hai mươi tuổi vẫn chưa thành thân, nạp thiếp cũng không. Đừng để người ngoài nhìn vào nói huynh không có hứng thú với nữ nhân. Mà nếu thế thật..." Bảo Bình giả bộ hơi ái ngại nhìn đại ca của mình: "... cùng đừng để lây sang Bạch Kim Ngưu đó."

"Nhóc con!!" Chàng mặt tím tái, ôm hận trong lòng, sau này liền ít gọi Ki Ngưu sang nói chuyện nữa. Xem như là trả thù nàng. Bảo Bình cũng chẳng để tâm, theo như lần trước nàng để ý Kim Ngưu là khách quen của Thần đại quán chuyên đàm luận chuyện thiên hạ. Nàng cũng chẳng người khác nhìn, hay đến đó nghe chuyện nhân sinh, thỉnh thoảng gặp Kim Ngưu ở đó. lần nào gặp mặt cũng nói mấy câu kiểu "Thật không ngờ". "Có duyên." "Trùng hợp..." Nhưng Bảo Bình sự thật cũng không ngạc nhiên như ngoài mặt lắm. Hai người gặp nhau ở đây, tự do hơn trong Phạm phủ nhiều, cũng không có Phạm Trần chân chó thích chen vào giữa, nói chung là chuyện tình cảm gặp được nhân thời địa lợi phát triển theo chiều hướng vô cùng tốt.

Bởi vì là quán trà chuyện bàn chuyện nhân sinh. Miễn là còn sống, ắt sẽ được lên một lần. Nên Bảo Bình Kim Ngưu sẽ được để ý tới, từ đạo quán rồi đến mấy khu lân cận, truyền ra cả kinh thành, cuối cùng đến tai mẫu thân của nàng.

Vào một đêm tối lạnh buốt, mẫu thân đến trước cửa phòng nàng, đôi mắt ưu sầu.

Bà cầm tay nàng khóc đến khô nước mắt: "Bảo Bình, là ta sai, không thể bảo vệ được con. Ta đã vui mừng bao nhiêu khi con có thể tìm được người mình yêu thương. Dù không thể đi hết con đường, cũng sẽ không hối hận. Nhưng tại sai lại là Bạch Kim Ngưu?"

Nàng im lặng, nghe hết lời bà nói rồi mới nặng nề hỏi: "Chỉ vì huynh ấy là quan bát phẩm ư?"

Bà lắc đầu nguầy nguậy: ;'Không phải vì thế. Mà là mẫu thân sợ... hoàng thượng... Đến cả Đường gia như vậy, cũng không bảo vệ được Đại Minh... Huống chi là một quan bát phẩm nhỏ bé? Cậu ta sẽ chết mất."

Phải rồi! Lâu nay nàng luôn quên sự hiện diện của Ma Kết trong cuộc đời của mình. Ngột ngạt, tù túng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Ma Kết luôn điều khiển cuộc đời nàng. Kim Ngưu, làm sao ó thể đấu lại một hoàng thượng cao cao tại thượng chứ?

Huống chi, hai người chẳng là gì với nhau hết. Chỉ là nàng cứ bám theo người ta. Bây giờ nên dừng lại trước khi tình cảm này càng lớn lên. có lẽ kịp.

Chỉ là, Tiểu Đỗ sao vẫn không thể rời Phượng Vũ về thiên giới? Bởi vì yêu quá sâu sắc.

Một đêm đông, lạnh giá. Bảo Bình đưa ra quyết định táo bạo nhất của mình. Nàng lẻn ra khỏi phủ, hướng tới nhà Kim Ngưu. Kết thúc, cũng phải cho thật oanh liệt. Bảo Bình chưa đến nhà Kim Ngưu, nhưng có đi qua vài lần, đó là một căn nhà nhỏ bé trong hoàng loạt những căn nhà nhỏ bé xung quanh, không có khí phái của một vị quan. Nhưng chỉ cần có Kim Ngưu ở đó, nó bừng sáng lạ thường!

Trong đêm tối, hình dáng một người con gái nhỏ bé len lỏi dưới những bông tuyết trắng dã. Nàng đến trước cửa gõ vài cái, lập tức một thư sinh áo trắng ra mở cử, khuôn mặt vô cùng ngạc nhiên.

"Sao cô nương lại ở đây?"

"... Kim Ngưu, huynh từng thích..." Bảo Bình ấp úng một hồi, lại không biết bói gì, xuy nghĩ có chút lộn xộn: "...Tiều Đỗ?"

Có lẽ vì quá ngạc nhiên trước câu hỏi của nàng, chàng im lặng một lúc rồi mới nói: "... Nếu thật sự là có người như Tiểu Đỗ, ta sẽ không như Phượng Vũ mà sẽ nắm chặt lấy tay nàng ấy. Để sau này không phải hối tiếc gì cả."

Kim Ngưu hơi nghiêng đầu nhìn nàng, chiếc áo khoác không đủ bảo vệ nàng khỏi giá tuyết lạnh bên ngoài: "Tiểu thư đến đây chỉ hỏi thế thôi ư? Hay là vào trong nhà ngồi nói chuyện. Người tiểu thư bị tuyết phủ hết rồi."

Kim Ngưu kéo tay nàng vào trong nhưng bị giật ra, chàng nhất thời bị giật mình, có lẽ dò hành động của mình quá thô lỗ. Bảo Bình tâm trí rồi bời nhưng vẫn còn nhớ rõ mục đích của mình đến đây, để kết thúc oanh liệt mối tình này. Nàng nhảy lên kéo vạt áo chàng xuống, khiến chàng hơi cong người xuống, nhanh chóng đạt lên một nụ hôn. Nhanh chóng, quả quyết.

Trong khi Kim Ngưu còn đang sững người, tiêu hóa nốt hành động bất thình lình của nàng. Thì Bảo Bình đã lùi ra sau mấy bước, chỉ vào chàng: "Bạch Kim Ngưu nhớ đấy, ngươi là người cướp nụ hôn đầu của ta. Sau này cấm có đến tìm ta nữa."

Kim Ngưu còn đang tiêu hóa chậm, nàng đã luồn vào trong đám tuyết, chạy mất tiêu. Như một cơn gió, đến cũng nhanh mà đi cũng vậy.

Chỉ còn để lại lòng người chút vấn vương.

...

Sau hôm đó, Bảo Bình không rời khỏi Phạm gia nữa, thậm chí là không rời phòng. Chỉ quanh quẩn trong phòng đọc sách, viết thư pháp, chỉ là tâm không tĩnh, không làm được gì nhiều. Cứ như vậy, một tuần, hai tuần, một tháng trôi qua, chẳng có động tĩnh gì. Phải rồi! Nàng có là cả chàng đâu chứ. Có gì hy vọng chứ? Đã nói là đến kết thúc mối tình này, mà sao lại cứ vấn vương trong lòng thế này.

Một hôm, nàng mở cửa sổ ra, lập tức nhìn thấy cây đào mới trồng đang côi cút ở góc sân đấu tranh với cái lạnh. Mùa đông năm nay kéo dài bất thường, đã vào tháng hai nhưng vẫn còn tuyết rơi lả tả. Hôm nay, lại là sinh của nàng nữa. Bảo Bình cũng suýt quên mất nếu Lý Thanh không nhắc. Một lúc lâu sau, tuyết rơi phủ trắng bệ cửa sổ, Bảo Bình bị khí lạnh làm run người mới quyết định đóng của đi nghỉ.

Nào ngờ, vừa xoay người bước vào thì đã thấy tiếng sáo vang lên, là bài "Một bát canh trường mệnh."

"Ta chỉ muốn một bát canh trường mệnh.

Cùng nàng đi hết cuộc đời.

một bát canh trường mệnh của nàng,

đổi lấy cuộc đời của ta.

Một nụ cười của nàng

Đổi lấy nụ cười của ta."

Bảo Bình quay lại mở toang cửa sổ, lập tức nhìn thấy Kim Ngưu một thân bạch y đang đứng dưới sân. Tuyết hôm đó rất lớn, gần như cản hết tầm nhìn. Nhưng chẳng thể cản nổi tình cảm mãnh liệt kia.

Bảo Bình ngồi trên lầu nhìn xuống, Kim Ngươi dưới sân ngước lên, khung cảnh thập phần lãng mạn.

Kim Ngưu cười: "Chúc mừng sinh nhật nàng. ta phải khó khăn lắm mới về đến đây đón sinh nhật của nàng được."

Thật may không phải đến nhắc chuyện cũ, nếu không nàng cũng không biết trốn đi đâu nữa. Lúc này mới nghĩ tới, nàng buột miệng hỏi: "Chàng đi đâu sao?"

"Tháng trước ta có việc phải đến phương Bắc một chuyến. Khó khăn lắm mới sắp xếp về đây được."

Vậy là chàng ấy không cố tình lẩn tránh? Nghĩ tới hành động điên rồ tối đó, mặt bất giác đỏ bừng lên. Sống mười chín năm trên đời, nàng chưa từng làm chuyện gì điên rồ như vậy.

Vốn tưởng thoát được chuyện lần trước, thì Kim Ngưu lại chủ động gợi lại: "Bảo Bình, chuyện lần trước. Có cần cho ta lời giải thích không?"

Nàng ấp úng đỏ mặt, như bị người ta nhìn trúng tim đen. Rồi bỗng lấy hết sức lực hét lên: "Bởi vì ta yêu chàng đó! Đồ ngốc!"

Tuyết rơi lả tả, phủ nên toàn bộ cảnh vật. Nhưng không che nổi nụ cười của chàng: "Bảo Bình, nàng muốn đi cùng ta không? Làm Tiểu Đỗ của ta, nhưng ta sẽ không như Phượng Vũ."

Con người ta nói, khi hưng phấn quá độ đầu óc sẽ không được minh mẫn. Bảo Bình hôm nay đạt đến giới hạn đó rồi, không còn hình tượng của một tiểu thư quyền quý hay một Vân nương tử am hiểu. Mà chỉ là một kẻ si tình bậc nhất Dương quốc. Nàng trèo lên cửa sổ, nhảy xuống. Kim Ngưu hoảng hốt, vội vàng chạy lại đỡ, cuối cùng cả hai người đều nằm vật ra tuyết.

Bảo Bình nằm trên, ôm chặt nàng.

"Kim Ngưu, chúng ta thành thân đi."

Kim Ngưu vuốt mái tóc đầy tuyết của nàng thì thầm: "Không cần phải chờ nữa ư?"

Nàng cật lực lắc đầu, giấu khuôn mặt vào trong ngực chàng: "Không cần, chúng ta đun đẩy nhau lâu như vậy, cũng phải có một cái kết chứ? Nếu hoàng thượng thật sự cấm, thì cùng lắm chúng ta bỏ trốn thôi. Không tin rằng, không có chỗ cho chúng ta."

Kim Ngưu ôm lấy nàng, hôn lên đỉnh đầu, nở nụ cười nhẹ, trong lòng thấy ấm áp lạ thường, chỉ nhẹ nhàng "Ưm" một tiếng. Rồi hai người cứ ôm nhau như vậy mặc cho những bông hoa tuyết lạnh lẽo táp vào người.

Hôn sự của hai người vẫn vấp phải sự phản đối kịch liệt của Phạm gia nhưng may mắn do Bảo Bình quá cương quyết cuối cùng cũng phải chấp nhận. Ngoài dự đoán nhất chính là phía hoàng thượng lại không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ thật sự đã buông tha cho nàng? Dù sao đi nữa, thực mong mọi chuyện cứ tốt đẹp như vậy.

Chỉ là, ước muốn nhỏ nhoi đõ đã nhanh chóng bị dập tan. Hôn lễ như mơ, tướng công cực phẩm, tân nương xinh đẹp. Kết thúc nhanh chóng.

Hai ngày sau khi thành thân, Kim Ngưu hoàn toàn biến mất khỏi đời nàng. Nhẹ nhàng lặng lẽ như lúc chàng đến. Rồi bất chợt lại xuất hiện ở nơi này, ở hoàn cảnh như vầy.

Rốt cuộc là nàng đúng hay sai?  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net