Thập Thất Chương: Vận Mệnh Xoay Vòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mong mọi người hưởng ứng chương mới. Mây hôm trước hơi bận ^.^

Những tia sáng nhảy múa vào trong phòng khiến Sư Tử có chút ý thức, nhưng vẫn chưa thể mở hắn mắt. Mê man mất một lúc sau mới có tiếng người bước vào. Hắn ta đến trước mặt nàng quan sát tỉ mỉ, thậm chí còn sờ nắn chân tay rồi liên tục gật đầu. Người này chẳng phải là người lạ hôm nọ sao? Tay chân của Song Ngư bắt đầu không yên phần lần mò khắp mọi nơi, khiến nàng khiếp đảm.


Sư Tử tức giận đến trợn cả hai con mắt, tay bấu chặt vào da thịt chàng, uất hận nói: "Ngươi... ngươi..."

Song Ngư ngạc hiên trợn mắt nhìn lại nàng. Sao Sư Tử lại tỉnh dậy nhanh vậy? Rồi sau đó ngửa mặt lên trời cười hả hê: "Chắc chắn là do y thuật của ta quá tốt đây mà."

Nàng khinh bỉ trong lòng người đàn ông kia! Lúc này sức lực cũng bắt đầu trở về với cơ thể, nàng dần dần hồi tưởng về lúc bị ám hại đó. Sau khi tóm gọn nhà họ Cao, nàng bị lão già Cao Mộc ám hại bắn nọc độc vào người. Rồi có hai kẻ kì lạ xuất hiện, sau đó nàng không nhớ gì nữa. Đột nhiên sư Tử mới chợt nhận ra. Theo những điều Song Ngư nói, thì chẳng phải hắn chính là người cứu nàng. Nhưng như vậy... chẳng phải thân phận nàng sẽ bị phát hiện ư?

"Ngươi... rốt cuôc..." Sư Tử cố gắng rặn ra mấy từ nhưng không thành, lồng ngực chỉ trực nổ tung, trong cổ họng có vị tanh tanh.

Ọc!

Sư Tử nôn ra ột cục máu đen sì vô cùng gớm ghiếc.

"Vậy là tốt! Nôn được là tốt rồi!" Song Ngư một bên gật gù, mặc nàng đang mệt lả .

Tốt cái đầu ngươi ý!

Sư Tử chỉ muốn chạy tới xé luôn cái mồ của chàng. Lúc này, lập tức có người đun của chạy vào bộ dạng vô cùng hớt hải. Không ai khác đó chính là muội muội Đường Xử Nữ. Xử Nữ vừa chạy vào nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt. Bộ dạng thực vô cùng đáng thương.

"Đại huynh! Ngươi tỉnh rồi! Muội còn tưởng sẽ không gặp lại được huynh nữa..." Xử Nữ chạy lao tới ôm nàng, bất chấp cả vùng máu còn dính một chút trên người. Sư Tử chỉ có thể cố gắng vỗ lưng nàng.

"...Không... sao, ổn rồi..."

Song Ngư nhìn thấy một cảnh huynh muội tình thâm thì thấy kì quặc. Cho dù là sinh đôi đi nữa thì tình cảm này cũng có chút quá đà. Ngay cả Song Ngư và Nhân Mã cũng chưa bao giờ có hành động như vầy. Mà nghĩ tới cảnh Nhân Mã ôm chàng khóc lóc mấy lời như kia thì bắt đầu sởn gai ốc. Có lẽ là huynh muội bình thường đều như vầy chăng? Chàng đợi một lúc cho huynh muội hai người hết cảnh khóc lóc mới tiện chen vào.

"Công chúa, người đừng lo hoàng thượng ho như vậy là tốt! Chứng tỏ độc tố trong cơ thể được bài ra ngoài nhiều rồi."

"Thật sao?" Xử Nữ ngưng khóc, vui mừng nhìn chàng nói: "Như vậy thật tốt!"

Bởi Xử Nữ là kiểu người dễ gây thiện cảm cho người đối diện vì vậy nàng cười một cái khiến Song Ngư có chút xúc động. Trên đời quả nhiên có một cô nương tốt như vậy! Sư Tử quan sát thấy ánh mắt chàng nhìn Xử Nữ thì không vui trong lòng, giật giật áo Xử Nữ.

"Ta có chuyện riêng muốn nói với muội."

"Nhưng huynh phai để thần y khám cho đã chứ?" Xử Nữ ngạc nhiên hỏi.

Sư Tử nhẹ nhàng lắc đầu: "Chuyện này quan trọng hơn, thần y gì đó để sau đi."

Song Ngư không vui trong lòng, tự nhiên bị đuổi đi như vậy. Thật mất mặt! Nhưng mà người ta là hoàng thượng, chàng làm được gì chứ? Với lại, nếu chàng thể hiện tốt một chút biết đâu vấn đề tài chính eo hẹp của chàng được giải quyết: "Vậy thần xin cáo lui trước." Song Ngư chắp tay rời đi, để lại hai người trong phòng.

Xử Nữ lúc này mới nâng người Sư Tử dậy, kế gội dựa vào giường, rồi chạy đi rót nước cho nàng. Xong xuôi mọi chuyện Xử Nữ mới hỏi: "Có phải huynh muốn hỏi về chuyện vị thần y đó?"

Sư Tử nhẹ nhàng gật đầu: "Vấn đề đó... hắn ta có biết không?"

Xử Nữ vội vàng lắc đầu, trấn an nàng: "Y thuật chàng ta dùng là dùng độc trị độc và trâm cứu, lúc chữa bệnh không có bắt mặt ở tay nên không lo. Còn về chuyện khám toàn thân thì đều là do một tay muội làm."

"Hắn ta cũng tin sao?" Sư Tử nghi ngờ hỏi.

"Muội bảo là long thể không tiện cho người khác xem được với lại chàng ta cũng chỉ châm cứu ở đầu và những khu vực cánh tay và chân nên không phải lo. Về đến cung đều là muội và mẫu hậu thay phiên nhau chăm sóc huynh."

"Mẫu hậu ư?" Nàng nghi hoặc hỏi.

Xử Nữ nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, nhờ thế mọi người sẽ bớt nghi ngờ hơn. Dù sao thì muội cũng không tiện nhìn thấy cơ thể nam nhân.."

Sư Tử lúc này mới trút được gánh nặng trong lòng. Thật sự là quá nguy hiểm rồi! Sau vụ việc này, nàng nhất định phải tìm thứ gì để che lấp đi, nếu không có thể bị bại lộ mất. Rồi đột nhiên nhớ ra vấn đề trên triều. Tể tưởng chết, hoàng thượng thì bị trúng độc không rõ sống chết ra sao. Giờ trên triều đã loạn như thế nào rồi?

Xử Nữ đọc rõ được suy nghĩ của nàng, từ từ nói: "Sau cái chết của Cao Mộc, đám ngươi Cao hoàng hậu cũng không dám hoành hành như trước, mà có vẻ đã cẩn thận phòng bị cẩn trọng hơn trước nhiều."

Sư Tử trầm ngâm. Lạ thật! Nếu bình thường, thì trong cung phải náo loạn lắm chứ. Ngũ đệ, cơ hội tốt như vậy sao lại bỏ qua? Chắc chắn có âm mưu to lớn hơn ở đằng sau.

"Đại huynh, người đừng lo lắng nhiều quá. Bây giờ quan trọng nhất đó là sức khỏe của huynh." Xử Nữ nắm lấy tay nàng trấn an. Sư Tử chỉ cười đáp lại, không nói gì cả.

Nhưng nàng vẫn không thể ngừng lo lắng. Trong cung bình yên như thế này, thật sự có vấn đề lớn xảy ra! Trong lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ. Thì cửa lại bị đẩy ra, mẫu hậu của nàng mắt đỏ hoe đi vào. Bộ dáng giống hệt Xử Nữ lúc nãy, bà khóc lóc cầm chặt tay nàng không ngừng lầm bầm.

"Sư Tử, xin lỗi con. Tất cả là do bồng bột của ta, nếu ngày đó ta không tham hư vinh kia..." Bà khóc đến hai mắt nhòe đi, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ: "Xin lỗi, xin lỗi.. là ta làm mẹ không tốt... là ta sai" Tiếng khóc xé gan xé ruột. Sư Tử ôm lấy bà vào trong lòng.

"Không sao đâu mẫu thân. Ổn rồi! Ổn rồi mà."

Phát ra được mấy tiếng này ròi, nỗi oán hận trong lòng của Sư Tử cũng vơi đi không ít. Nhìn mẫu thân bất lực ngồi đó khóc, cũng lần đầu tiên nàng thấy mà rơi nước mắt vì mình. Lạ thật, chỉ đơn giản thế thôi, phần nữ nhân trong nàng nguôi đi không ít. Nếu trách, cũng chỉ trách con người là loài có dã tâm quá lớn. Càng đạt được, càng muốn nhiều hơn.

Xử Nữ một bên nhìn gương mặt thỏa mãn của Sư Tử, cũng chỉ có thể mìm cười. Đối với "đại huynh" này, nàng mới là người có lỗi nhất. Rõ ràng là song thai, thận phận lại quá khác biệt như vậy. Thà rằng đừng sinh ra, để rồi phải đau khổ như vầy.

...

Đêm lạnh, cả kinh thành vẫn chìm trong niềm hân hoan vì cuối cùng hòng đế của họ cũng vượt qua nguy kịch. Nhà ai nấy đều tổ chức tiệc lớn, tiệc bé ăn mừng.

Ở một nơi hẻo lánh cách xa kinh thành, không có quá chục hộ dân sống ở đây, còn lại phần lớn đều là vùng đất hoang. Những bóng đen ụt qua mái nhà, nhảy múa trên những ngọn cây. Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy rõ có sáu hắc y nhân đang vây quanh hai bóng người khác.

"Thật không ngờ có ngày ta bị lừa như thế này!" Vi Ân ôm cánh tay bị thương uất hận nói. Tình trạng Vi Tuyết một bên cũng không khá khẩm gì hơn.

Đám thích khách nayf, không hề đơn giản thậm chí còn dùng trăm phương ngàn kế muốn giết hại hai người. Haqwns luôn tự hào là trung thần của Sư Tử, chẳng lẽ bây giờ phải kết thúc đơn giản thế này?

"Bớt nói đi để lúc chết còn thoải mái." Một trong số hắc y nhân nhạo báng nói.

"Chết tiệt!" Vi Ân hộc ra một ngụm máu tươi, toàn thân cạn kiệt sinh lực: "Lưỡi dao có độc."

"Đệ tiện!" Vi Tuyết nghiến răng nói.

"Dùng từ "Đê Tiện" cũng quá nhẹ nhàng cho bọn ta rồi." Đám hắc y nhân cười khùng khục nói.

Vi Tuyết nhân lúc không chuys lỗi ra trong người ột ống trúc nhỏ bắn về phía bọn chúng.

Đoang!

Một cú nổ vang trời, khói bụi mù mịt. Nhân cơ hội này, Vi tuyết vội vàng ôm lấy Vi Ân bỏ chạy về phía kinh thành.

"Xin lỗi muội, là ta vô dung." Vi Ân đau khổ nói.

"Bớt ói hàm hồ. Đợi lúc chúng ta thoát khỏi bọn này sẽ tính nợ sau đi." Vi Tuyết tức giận nói.
ư
"vậy xin lỗi cô bé. Có lẽ hôm nay không được rồi."

Trong lúc hai người không để ý, một tên trong đám hắc y nhân đã đuổi kịp. Vi Tuyết vội vàng lôi vũ khí ra, nhưng đã bị hắn ta dùng kiếm đánh bật ra đằng sau. hai người ngã đập vào một hoàn đá gần đó, thương tích càng nghiêm trọng hơn.

"Tại sao các ngươi không giết ta?" Vi Ân tức giận nói.

Hắc y nhan cời cợt đáp: "Tất nhiên, các ngươi còn phải dùng để thử thuốc cho bọn ta chứ."

Thửa thuốc? Lúc này Vi Ân mới chú ý đến hình conrawns trên thanh kiếm của bọn hắc y nhân. Trong đầu nất thời bị bất ngờ.

"Chẳng lẽ các ngươi là người của Hư Vô Các?"

"Haha, bây giờ mới nhận ra sao? Thật là kém cỏi làm sao!"

Trong lúc tên hắc y nhân kia đang hả hê cười lớn. Đột nhiên mọt thanh đao từ giữa không trung xuất hiện "Phập!" Nó cắm xuyên qua người tên hắc y nhân. Người hắn lập tức đổ rạp vgeef đắng truowcfs. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Thiên Bình một thân bạch y xuất hiện, đáp xuống chỗ Vi Ân, rút thanh đao từ trong người hắc y nhân ra còn không quên lau chùi thật sạch sẽ.

"Ngươi... là người hôm nọ! Sao lại giúp bọn ta?" Vi tuyết chần chừ hỏi.

"Chỉ là thấy không vừa mắt, thì giết thôi." Chagf lạnh lùng đáp.

Trong chớp mắt, những tê hắc y nhân tập hợp lại. Bọn chúng vô cugf ngạc nhiên nhìn đồng đội mình nằm đó.

"không phải hắn chết rồi chứ?"

"thế mà còn tự nhận là mạnh nhát trong đám huynh đệ chúng ta nữa chứ!" Một tên cợt nhả.

Trong lúc bọn chúng còn đang tranh luận thì Thiên Bình dìu Vi Tuyết và Vi  dậy chuẩn bị xách hai người bỏ đi. Thì đám hắc y nhân lại léo nhéo bên tai..

"Tên kia! Ngươ tưởng đụng vào người Hư Vô Các xong rồi có thể dễ dàng bỏ đi như vậy sao?"

Thiên Bình cười nhạt: "Bọn giả mạo các ngươi không xứng đáng để ta bận tâm."

"Cái gì! Sao ngươi..."

Tên hắc y nhân chưa kịp nói gì thì đã bị Thiên Bình một đao chém đứ đầu. hai hắc y nhân còn lại sợ hãi co rú người vào.

"Ngươi... người... là nhân lúc chúng ta không để ý mà đánh lén!"

Thiên Bình cười nhạt, vẫn không dừng lại, trực tiếp lao tới dùn tay không giết chết bọn chúng. Xong rồi, chàng lau vết máu còn lưu trên mặt mình, nheehcs mép cười: "Các ngươi như vậy là đã được vào danh sách "ưu đãi" của ta rồi đó. Để ta dạy ngươi bài học cuối cùng vậy, trong thế giớ này không có cái gì gọi là đánh lén, mà chỉ là biết chọn thời cơ mà thôi."

"Ngươi... sao lại giúp bọn ta?" Vi Tuyết hỏi thẳng.

"Điều đó không quan trọng, quan trọng nhất chính là các ngươi mang danh là Hắn Nhãn vậy mà không thể giết nổi mấy tên tạp chủng này."

Vi Tuyết giật mình, định giải thích rõ sự việc nhưng bị đại ca mình cản lại. Vi Ân chắp tay cúi đầu cung kính.

"Lời của các hạ, tại hạ xin chân thành tiếp thu. Xin hỏi, các hạ có phải là người hôm nọ đã cứu hoàng thượng? Xin để tại hạ báo đáp ân nghĩa này."

bÁo đáo? Thật ra hôm nay chàng ra tay giúp đỡ bọn hạ cũng vì chuyện này đây. Song Ngư và chàng hi sinh như vậy cũng vì tên hoàng đế kia. vậy mà còn chưa được báo đáp gì vậy mà tên hoàng thượng đã mấy lần suýt bị giết chết! Hỏi có hận không?

Sau khi xách hai người đến gần chỗ kinh thành. Thì Thiên Bình cũng biến mất vào màn đêm kia. Vi Ân cứ ngẩn người nhìn theo. Chàng nắm chặt tay lại thành một quyền, Thiên Bình nói không sai, chàng vẫn còn quá yếu. Sao có thể bảo vệ được hoàng thượng chứ? Hóa ra xưa nay đầu tưởng mình đã đủ mạnh rồi nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net