Buổi sáng thảm họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- MÌNH... TẠM... CHIA TAY NHAU NHÉ EM ĐỂ TA BIẾT ĐƯỢC CÓ YÊU NHAU KHÔNG???... khụ khụ... MÌNH TỰ CHO NHAU HAI LỐI ĐI ĐỂ XEM QUÃNG ĐƯỜNG CỦA AI XA HƠN
... xa hơn... ( tự hát tự bè =_= )
Thiên Yết kéo tấm chăn phủ đầu xuống rồi từ từ ngồi dậy, leo xuống khỏi giường. Bước lại chỗ trái bóng đang yên nghỉ, cậu giơ chân
Binh...
(t/g: sao lại đá em nó??????? 0^0 )
Trái bóng vút lên không, lao đến chỗ cái loa đang phát nhạc to hết cỡ
BỐP...
_ Vàooooooooooooooooo _ Bạch Dương nhảy dựng lên, nhào tới ôm chầm lấy Thiên Yết - Cậu vào đội bóng của tớ nha!
- Biến ra - Yết đạp Dương cái bốp - Vào mà không gõ cửa, cậu ngon thật.
Bạch Dương cười nham nhở. Nhân Mã (cái loa khi nãy) bò tới ôm chân Thiên Yết, tiếp tục ngoác miệng gào lên:
- CHƯA MỘT LẦN ANH NGƯNG SUY NGHĨ ANH ĐÃ LÀM SAI ĐIỀU GÌ? HAY LÀ...
- BIẾN!!!!!
Một lần nữa, bức tường lại dang rộng vòng tay yêu thương ôm Mã vào lòng. Cánh cửa mở ra, Xử Nữ bước vào nhăn nhó:
- Làm gì mà mới sáng sớm đã ồn ào vậy hả?

- Lại một tên nhiều chuyện - Yết bực tức tắt cái đt đang réo nhạc ầm ĩ - Không biết dạo này tớ cài chuông báo thức làm gì nữa. Hết tên Song Tử học đàn đến tên Xử Nữ tha chó về nuôi. Giờ đến tên Nhân Mã nữa. Hát mà như tra tấn người khác. Đúng dã man.
Song Tử bất chợt từ đâu lao vào phòng hí hửng :
- Ai ai? Ai vừa nhắc tớ?
- Trời ơi là trời! Suy cho cùng thì chỉ có Bảo Bình là im lặng.
Dù không biết mô tê răng rứa gì nhưng vừa nghe Thiên Yết nói dứt câu, Song Tử đã phá lên cười một cách man rợ:
- Lầm to! Bảo Bình mà im lặng á? Á há há há há há... há há há há...
Cái lọ đựng bút chui thẳng vào cái miệng đang ngoác ra tới tận mang tai, Song Song ra khỏi phòng không lời từ biệt. Nhưng mà có vẻ cậu nói đúng, chưa đầy 3s sau, từ dưới lầu vọng lên một mớ âm thanh hỗn tạp. Có tiếng nhạc. Có tiếng sủa. Có cả tiếng rống nữa. Nhận thấy mặt Yết đang tối sầm lại, Xử Nữ hết hồn. Giờ thì quả bom nguyên tử có thể kích nổ bất cứ lúc nào. Bỗng nhiên Bạch Dương la lên:
- Nhớ rồi! Tớ nghe Bảo Bình kể hồi tuần trước cậu ấy mới đăng kí học nhảy dance cho nên... có... lẽ... bây... giờ...
Giọng Dương nhỏ dần rồi tắt hẳn. Yết bước ra khỏi phòng
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Một thảm họa xảy ra...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net