Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( hong có gì, chỉ là có chút cân nhắc, chương này có nội dung thiếu đứng đắn.. một chút thoi... )

Buổi sáng hôm sau, lúc mà ánh nắng chan hòa chiếu qua từng chiếc khe hở của tấm màn cửa mỏng. Song Tử mơ hồ thức giấc, cô đưa tay áo chùi đi dòng nước miếng đang vướng trên khóe môi, hôm qua uống vào có bao nhiêu đâu, sao lại ngủ mê đến mức chảy nước miếng a.

- Công Chúa, ngủ có ngon không?

- Ư... không thoải mái lắm, tay tê mất rồi.. A!!

Song Tử bị nam nhân trước mắt dọa cho sợ muốn rớt tim ra ngoài, tay cô tê chính là do nằm cuộn lại trong lòng hắn cả một đêm!

- Đừng sợ, thần chưa có tính sổ với ngài.

Ngữ điệu này còn ai khác ngoài Thiên Bình. Hắn vòng một tay qua eo Song Tử, một tay sờ lên gương mặt của cô, đầu ngón cái vuốt nhẹ qua khóe môi còn vương chút nước. Song Tử bị sự bất ngờ này dọa cho sợ run người, có phải cô bị ảo rồi không, đêm qua chẳng phải đang ở nhà ôm gối dài sao?

Thật ra đêm qua cô không thể để Bạch Dương ở phủ của mình được, đành phải đưa cừu nhỏ qua chỗ Nhị tỷ, nhưng mà Nhị tỷ không có tiếp hai người. Song Tử nài nỉ lắm mới gọi được Thiên Yết ra, vẻ mặt của nàng đêm qua thật sự khó chịu, mong là chị em một nhà, sự cố ngày hôm nay không phải do Thiên Yết trả đũa cô.

- Nếu không phải Đại Điện hạ ra tay giúp đỡ, ngài bây giờ không được nằm ở đây đâu.

Thiên Bình bỗng dưng bóp chặt khuôn miệng của Song Tử, ánh mắt hắn dí sát vào mặt cô, cô lập tức đảo mắt tránh đi.

Nhận ra cứ như vậy thì không tốt, Song Tử liền cho tay vào trong áo của Thiên Bình, hắn thấy vậy càng nắn chặt, cô càng cố chấp mà sờ soạn.

- Quốc Sư... ngài như thế có phải muốn chiếm hữu ta không..? Nếu như hoàng huynh ta giúp đỡ.. ta phải ở chỗ của huynh ấy chứ..?

Tiếng nói của cô vài chỗ không được rõ ràng, nhưng thứ cần hiểu đều lọt hết qua tai hắn. Hắn thu tay lại mà đổi thành giữ chặt lấy gáy của cô, đem cô ghì vào người hắn, càng thu hẹp khoảng cách thì cô càng không thể làm càn.

- Đại Điện hạ giao phó ngài cho thần trong vòng một tháng, thần đương nhiên có trách nhiệm tóm chặt ngài ở lại cái phủ này.

- Hả..? Có một tháng thôi sao?

Không thể không thừa nhận, gần như toàn bộ thời gian trong vòng một ngày của cô đều là ở phủ Quốc Sư hết, chút thời gian còn lại đều là do hắn phủi cô đi. Giờ được bám hắn một tháng full time, vui thì cũng vui đấy.

- Một tháng thôi, ngài không được bước khỏi phủ một bước.

- Phu phu, vậy là ngày nào ta cũng được ôm Quốc Sư~

Song Tử tự mình dúi đầu vào ngực Thiên Bình, hắn đơ người mất một lúc. Ngay khi mà cô còn đắc ý, hắn luồn tay vào đai lưng của cô, lấy ra một gói giấy nhỏ.

Thấy gói thuốc bất ổn trên tay hắn, song Tử mím chặt môi, toàn thân không ngừng run lên, nhịp tim lúc này còn nhanh hơn lúc cô chạy trốn nữa.

- Ngài muốn ăn sáng trước hay là ăn kiểm điểm trước?

- Ta muốn " ăn " ngài trước cơ!

.................

Bạch Dương căng thẳng tột độ, mặt cắm thẳng xuống đất, hai tay bấu chặt vào gấu váy, cô của hiện tại đang quỳ thụp trước Sở Hậu đây, tất cả đều tại Song Tử hết.

- Ngọc Nhi.

- Có ạ!!

Nghe tiếng gọi của Sở Hậu, Bạch Dương bất chợt giật nảy, tóc cũng dựng đứng lên. Sư Tử đứng ngay bên cạnh Sở Hậu thấy thế, chàng ta lại bụm miệng cười.

Không biết Sư Tử đã khai ra cô và Song Tử đã làm cái gì lên người của chàng chưa, cô chỉ biết gương mặt của Sở Hậu lúc này gọi là căng cực, cái khí chất của một bậc mẫu nghi cứ như đang đè nặng lên người cô.

- ... Bổn cung biết mọi chuyện rồi. Nếu thế sự đã đành, bổn cung chỉ có thể thuận theo.

- ..Dạ..?

Một chữ Bạch Dương nghe cũng không hiểu, nhìn sang Sư Tử mặt đang cười tươi như hoa, đầu cô liền hiện lên một cái hỏi chấm lớn: rốt cuộc tên gia hỏa này đã thưa cái gì với người ta rồi ?

- Bổn cung sẽ dạy dỗ lại Lão Tam, con không cần bận tâm nàng ta. Mấy ngày nay chăm chước cho tốt.

Sở Hậu chậm rãi uống vào một ngụm trà, cứ như thế mà sự khó hiểu của Bạch Dương vẫn chẳng thể giải quyết. Vậy là Sư Tử, tất cả đều tại chàng ta. À không, có khi nào là Thiên Bình? Về khoảng trả đũa thì khả năng cao nhất chính là hắn, hắn ghét cay ghét đắng Song Tử mà.

- Hoàng Nhi, ngươi cùng Ngọc Nhi lui ra đi.

Có vẻ là đến giờ gì đó trong thời gian biểu của nương nương rồi. Khi bà rời đi, Bạch Dương mới có thể thả lỏng tâm trạng, đã tới lúc cô tra hỏi Đại Điện hạ.

- Ngọc Nhi, ta biết muội chỉ là nhất thời bị Lão Tam thao túng, chuyện này muội không cần lo nữa.

Sư Tử một tay đặt ngang hông của Bạch Dương, một tay nắm bàn tay của cô mà đỡ cô dậy. Theo cái dự cảm của Bạch Dương, lời của chàng ta còn chẳng đáng tin bằng lời của Song Tử.

- Đại Điện hạ, có phải ngài cũng muốn thao túng ta?

Nụ cười trên môi Sư Tử bỗng tắt ngủm, chàng ta lập tức đảo mắt đi nơi khác, phải chăng đã bị Bạch Dương nhìn thấu mất tiêu?

- Nàng dù sao cũng là bằng hữu của ta, cũng là muội muội của ngài, chuyện này dù đúng là nàng có sai, nhưng cũng có một phần do ta, ngài lại vì ta mà đẩy hết tội cho nàng, ngài xem có đáng mặt huynh trưởng không?

- Ta...

Bạch Dương không muốn quá thô lỗ, cô chỉ rút nhẹ tay về mà gỡ bàn tay của chàng đang đặt ở hông của mình.

- Xin Đại Điện hạ có chừng mực, dù chúng ta có hôn ước đi chăng nữa, nam nữ thụ thụ bất tương thân, ta không muốn bị nói là thứ người không biết giữ thể diện.

Bạch Dương đứng nhìn Sư Tử một lúc, thấy chàng không đáp, cô thở hắt ra một hơi rồi bỏ đi.

Sư Tử ở lại vẫn đang còn ngẫm nghĩ về những gì Bạch Dương vừa nói, chàng thấy lần này mình xử lí đâu có quá tệ. Đem Song Tử quăng cho Thiên Bình là cực kì khoan dung với cô luôn. Hơn nữa, có phải Bạch Dương giận rồi không, chỉ là động chạm nhẹ nhàng cũng bị nói là sao?

.....................

Song Tử ấm ức chép văn mẫu thề thốt mà Thiên Bình viết sẵn cho cô, vừa chép vừa rưng rưng nước mắt. Sáng dậy vừa kịp sửa soạn, không được bỏ gì vào bụng mà phải đi chép chữ, mong là hắn ngồi ngay bên cạnh có thể thương xót mà cho cô một miếng bánh bao hắn đang ăn.

- Quốc Sư...

- Vừa ăn vừa viết sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ của ngài, tâm trung đi.

Song Tử ôm nỗi niềm uất hận nuốt xuống bụng, một chút hắn cũng chẳng thèm san cho cô, vậy thì đợi đến khi cô xong cái bản kiểm điểm này đi, cô cho hắn biết thế nào là lễ độ!

...

Qua vài khắc, Song Tử cuối cùng cũng nộp lại giấy cho hắn, tiện tay xin hắn một miếng bánh bao, nhưng còn nhiều hắn cũng bỏ hết vào miệng.

- Ngài..!

-  Thần nhìn không ra. Chép lại đi.

Hắn vừa nhai bánh vừa đưa lại giấy cho Song Tử, còn chỉ cho cô cái chữ mà hắn nhìn không ra.

- Ngài làm khó ta..! Không chép nữa!! Ta muốn ăn sáng!!

Bị Song Tử chỉ thẳng trỏ vào mặt, Thiên Bình vẫn an tĩnh lấy nước uống vào, một hồi mới nắm ngón tay của cô lại.

- Cái này bình thường kia mà? Vốn dĩ đây là lệnh Nương Nương hạ xuống, ngài chép xấu thì ráng chép lại đi, nếu không thì nhịn cả bữa trưa.

Song Tử nghiến chặt răng, cô vội rút tay về mà hung hăng tóm lấy cổ áo hắn, dường như muốn kéo bung nút áo của hắn ra.

- Cãi lệnh hoàng tộc, ngài đây muốn tạo phản à !?

- Không phải ý của thần, thần chỉ nghe lời Nương Nương. Thầy dạy rồi, cá không ăn muối cá ươn...

- Quan thần tạo phản trăm đường tru di!

Lời của Song Tử như đấm thẳng vào tai Thiên Bình, hắn không nhịn nổi liền đẩy ngược cô ngã ra đất, còn đưa tay vén áo của cô xuống.

- Ngài..!

Song Tử định bụng bò dậy thì cơ thể lại bị Thiên Bình ngồi đè lên, hay tay bị hắn tóm lại ghì lên trên đầu. Lúc Song Tử còn vùng vẫy cầu xin hắn ngưng lại, hắn lấy bút chấm một chút mực, đem đầu bút có mực viết lên trên phần da thịt bị lộ ra của cô.

- Nhột chết ta!!

Song Tử khúc khích cười, mất một hồi mới an tĩnh được. Cô nhìn thử xem hắn viết cái gì, chưa nhìn ra được chữ thì thấy hắn viết xuống tới ngực của mình rồi, cô lại bất mãn mà cự quậy.

- Đừng xuống nữa! Đây là ban ngày!

- Biết sợ còn làm càn.

Hắn chấm bút kết thúc hai dòng chữ, không rõ hắn viết cái gì, nhưng rõ nhất là mực hắn dùng rất khó rửa, kì này Song Tử phải khắc cốt ghi tâm rồi.

Song Tử đương nhiên không chịu thua, cô bắt đầu ưỡn ngực về phía trước, chân còn nhấc lên cọ vào phía sau lưng hắn.

- Quốc Sư, ta biết sai rồi, thả ta đi mà~

Thiên Bình hừ một tiếng, khóe miệng còn cong lên một nụ cười bất lực. Hắn quen với trò của Song Tử rồi, Sư Tử có dặn trước, dù tam muội của chàng ta có làm cái gì thì hắn cứ thẳng thừng chiều theo là được, dù sao cô cũng chỉ là một con mèo nhỏ, đâu phải là hổ dữ mà sợ.

- Y phục chỗ thần chuẩn bị chặt quá đúng không? Thần nới lỏng cho ngài.

Trước sự hoang mang của Song Tử, hắn đặt lại bút lên bàn, tay tiếp tục trườn một cách chậm rãi dọc đường bụng của cô, hắn kéo thả dây lụa, Song Tử liền giật nảy.

- Khoan đã..! Ta.. ta tự mình chỉnh..!

- Không cần Công Chúa bận tâm, thần nhất định sẽ làm tốt.

- Này này..!!

...........

Trong cả một căn phòng rộng lớn bốn bề đều khép kín cửa, hơi lạnh của sương sớm không biết đã lưu lại được bao lâu, căn phòng này lại có chút nóng nực.

Nhịp thở của Song Tử dần gấp rút hơn, Thiên Bình không biết học được cách trêu trọc này ở đâu, hắn vân vê đầu nhũ hoa của cô, khiến cho bên dưới của cô vô cùng khó chịu.

Một thứ cảm giác đầy ướt át bao trùm lấy cơ thể của cô, cô cọ vào người hắn, thân dưới không ngừng muốn ma sát với hắn, nhưng hắn lại chỉ muốn chọc cho cô phát tiết.

- Quốc Sư.. hức... ta..

- Không vội, phúc lợi này mỗi ngày đều sẽ có.

- Không..! Không được đâu..!

Trước giờ chỉ có cô trêu chọc hắn, chưa bị hắn trêu chọc bao giờ, đương nhiên sẽ rất mẫn cảm. Cô đúng là có lường trước chuyện sẽ bị phản phệ, nhưng thích ứng được hay không thì không có chắc nha.

Bên ngoài phòng truyền đến vài ba tiếng gõ cửa, Thiên Bình lập tức nhíu mày, nhìn thoáng qua bóng người dán trên khung cửa liền biết đó là hạ nhân trong phủ.

- Chủ nhân, Thẩm Tiểu Thư nhà Thẩm Thừa Tướng cầu kiến.

Nghe có người cầu kiến, Thiên Bình nhất thời bỏ Song Tử ra, còn cô khi nghe đến danh tánh của Bạch Dương liền hớn hở bật dậy, hắn nhận ra thì lại thấy không vui.

Gần như ai cũng biết, quan hệ của Thiên Bình và Bạch Dương là biểu huynh muội, tuy nhiên anh em bọn họ không có chút thương nhau gì, còn ghét nhau ra mặt nữa cơ. Bạch Dương sẽ không tự dưng đến tìm Thiên Bình đâu, chỉ có thể là chuyện tối qua.

- Ở yên trong phòng chép phạt, lát nữa thần quay lại.

Thiên Bình cởi bỏ áo ngoài mà vứt lên người Song Tử, hắn cứ thế mà đi ra khỏi phòng, tiện thể khóa luôn cửa phòng, để một mình cô ngơ ngác nhìn theo.

- Ơ !? Này!! Đừng có tùy tiện bất đồng với Cừu nhỏ nữa đó!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net