Tuần Lễ Sinh Nhật Quốc Sư!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu chúng ta đến với câu chuyện của tứ đại phá gia, đây chỉ là chương phụ và nó đang không nằm trong tuyến chính của cái phần Kiều Thê Cố Sự này.

Làm slide sử là bài tủ nhưng làm cả tuần chưa xong nội dung---- vẫn đang cố thở

-----------------------

Trời đang giờ Mão, sắp qua giờ Thìn, Thiên Bình vẫn còn ngồi làm bài thầy dặn, thầy đã lên triều từ sớm rồi, bài tập thường sẽ được giao vào sau khi thầy từ triều đường về, tức là hắn hiện tại đang làm bài hộ cho Song Tử.

Hắn thì miệt mài cố bắt chước từng con chữ của cô, còn cô thì ngồi ngay ngoài sân chơi mấy que gỗ chọc chọc xuống đất tạo mấy cái lỗ.

Song Tử chợt nhìn que gỗ, thấy nó còn một chiếc lá màu xanh bám trên cành, cô bất giác nhìn sang Thiên Bình đang làm bài ở trước hiên cửa.

- Ân! Ta đi ra ngoài một lát, thầy về thì nói thầy ta đang còn ngủ, tối qua ta mệt.

Song Tử cắm que gỗ có lá lên trên búi tóc của mình, cô đứng dậy phủi quần áo, vẫy vẫy tay với Thiên Bình phía không xa.

- ... Ngươi đi đâu?

- A, đi kiếm người thú vị hơn ngươi.

Vừa dứt lời Song Tử liền bỏ đi, để cho Thiên Bình một dấu chấm hỏi, hắn biết hắn vô vị rồi, có cần nói khó nghe như vậy không.

Nhân lúc thầy chưa về, hắn tranh thủ chép chữ của Song Tử, bắt một người chuyên vở sạch chữ đẹp như hắn chép chữ của một đứa tay như móng gà thì hắn làm sao chịu nổi. Nhưng mà so với chép chữ thì bị đánh tệ hơn.

Song Tử ung dung đến Quốc Tự Giám tìm huynh trưởng, nhưng giờ này vào học rồi, sao cô không thể đợi đến giờ Ngọ?

Tuy chẳng phải học trò của Quốc Tự Giám, nhưng hầu như ai trong Quốc Tự Giám cũng biết đến Song Tử, bởi cái phong thái vô phép thường xuyên phi thẳng vào phòng học kéo Sư Tử với Nhân Mã ra ngoài.

Nhân Mã thì vô cùng bất mãn nhưng sợ phật lòng, còn Sư Tử thì quá yêu thương em gái, thành ra cũng mặc kệ cả.

- Tới đây! Con mèo nhà ngươi lại đòi gì nữa !?

Xuất hiện trước mặt Song Tử là Nhân Mã, y khoanh tay trước ngực mà đưa ánh mặt ghét bỏ nhìn cô, theo sau y là Sư Tử với bước đi khoanh thai chậm rãi.

- A Vu, tháng này bọn ta xin nghỉ hết sáu ngày rồi, thêm một ngày nữa là bị phạt chép bài trăm trang giấy đó!

Nghe Sư Tử thở dài, cũng có thể hiểu được Song Tử không hẳn là thường xuyên đến, mà đến thì sẽ rủ hai người kia nghỉ học đi chơi.

Thấy huynh trưởng không vui, Song Tử đế ý lắm, cô cũng không đòi hỏi hai anh lớn nghỉ học để đi chơi với mình nữa.

- Muội chỉ đến hỏi, các huynh có ai biết sinh thần của Ân không?

- Sinh thần..?

Cả hai nhướng mày không hiểu, có vẻ bọn họ không hề biết cái này, Thiên Bình chưa kể với ai cả.

- Ya, vậy thì nghỉ thêm một ngày nữa thôi! Hôm nay là sinh thần của Ân, muội muốn làm sinh thần cho hắn!!

Vẻ mặt của Song Tử liền hớn hở, trong khi hai con người kia lại trầm xuống.

- Ngươi bị làm sao đấy !? Có thể làm ban đêm được mà? Với lại ta thấy hắn đơn thuần giản dị đâu có đòi hỏi, ngươi đòi cái gì!

Nhân Mã dùng khớp ngón tay ghì đầu Song Tử, vừa nói răng vừa nghiến ken két, Sư Tử đã bảo nghỉ thêm một ngày là chép phạt trăm trang rồi mà, con nhỏ này bị điếc hay sao ấy nhỉ.

- Không được thì thôi! Một mình ta làm!

Song Tử lập tức quát tháo lại Nhân Mã, cô hùng hổ bỏ đi, Sư Tử định đuổi theo để an ủi nhưng chưa gì đã bị Nhân Mã kéo vào trong lớp.

- Trời ơi đừng để ý đến nó nữa! Nó không làm quá lên đâu!!

Sư Tử cứ thế bị kéo vào trong lớp, khi mà đã ngồi ổn định xuống chỗ rồi, chàng ta vẫn không thôi quay đầu về hướng cửa, đến khi thầy của bọn họ gõ xuống bàn vài tiếng, chàng mới thu ánh nhìn lại mà nhìn xuống sách.

Song Tử mang cái trạng thái hầm hực bỏ đi về phủ, đương nhiên là về lấy tiền tiêu vặt để xuống phố mua chút đồ. Cơ mà hình như tiền tiêu vặt cô dùng hết từ đầu tháng rồi, lấy đâu ra tiền nữa?

- Hay là đi mượn Ân nhỉ..?

Vừa lóe lên được ý nghĩ, Song Tử lại tự vỗ vào đầu mình một cái, dùng tiền của hắn mua đồ cho hắn, chẳng thà bảo hắn tự mua đi chứ nhỉ.

Ngay lúc này, cái chạm tay nhẹ vào vai của Như Hoa làm cho Song Tử giật mình, là nàng nô tỳ hay quản thúc chuyện của cô và Thiên Bình, mới buổi sáng, chắc chắn nàng đến để hỏi cô sao giờ này vẫn ở đây.

- A Vu, ngươi không sợ thầy phạt nữa?

Như Hoa có một phong thái lạnh nhạt, gương mặt với ngũ quan luôn chỉ có một kiểu cứng ngắt, Song Tử vừa nhìn đã thấy sợ, chả trách Quốc Sư lại giao nàng quản thúc một nha đầu ngỗ nghịch như cô.

- Ta.. ta quên đem vở.. ta quay lại đi lấy đã..!

Song Tử tìm cớ về viện trước, vừa chạy được một đoạn thì nghe tiếng vọng của Như Hoa.

- Ngươi dùng hết tiền tiêu vặt tháng này rồi, định tặng gì cho Ân vậy?

- Sao mà tỷ biết..?

Song Tử lập tức dừng chân mà quay người nhìn Như Hoa, nàng vẫn vẻ mặt đó, hai vai hơi nhún lên tỏ vẻ đương nhiên.

- Ta không biết ngươi muốn gì, nhưng ta biết nay là sinh thần của hắn, ngươi thích hắn mà, sao lại không biết sinh thần mà tặng quà được?

Câu trước đó của Như Hoa đã nói trúng tình hình hiện tại của Song Tử rồi, tức là không có tiền, dù có trốn được xuống phố cũng không có tiền mua đồ.

- Ta..

- Ngươi không có tiền.

Song Tử cảm thấy thật tổn thương, đã biết rồi mà còn cứ đánh vào tâm lí của một nha đầu đáng yêu như cô, bộ Như Hoa không thấy thương hại cô sao.

- Không có tiền thì cũng không sao.

- Tỷ cho ta mượn!?

- Không.

Song Tử ôm mặt quỳ thụp xuống đất, cảm thán sao trên đời lại có người vô tâm như vậy.

-Ngươi biết hắn là ngươi sống rất đơn giản mà, có thể dặn trù phòng làm mấy món hắn thích.

- Ha! Đúng rồi! Nhờ Trần Đại Thúc là nhanh nhất!

- Nhưng phải dặn trước một ngày, ngươi toi rồi.

Nụ cười vừa nở trên môi chưa quá năm giây đã héo mất, Song Tử tiếp tục che mặt đi cho đỡ nhục.

- Ngươi có thể hỏi hắn thích gì.

- Ô? Lỡ cái đó ta không đáp ứng được thì sao?

- Ngươi có thể dùng chính bản thân mình, ví dụ như hắn muốn đi xem kịch, ngươi không thể đưa hắn đi thì diễn kịch cho hắn xem.

Xem ra ý kiến này của Như Hoa không tồi, mặt mày của Song Tử cũng sáng rực, cô chốt cái này rồi nha.

- Được đó! Tỷ đúng là cao siêu!

- Không cần khen, ngươi mau chóng đem vở đến chỗ thầy đi.

- Được!

Nhìn cái dáng vẻ vui sướng tung tăng bước đi của Song Tử, Như Hoa chẳng nghĩ gì nhiều, con nhóc đó chẳng có mấy tài cán, điều kiện cũng không có, mong là với tính cách đơn giản của Thiên Bình, hắn sẽ không đòi hỏi nhiều ở cô nhóc đó.

...................

Vẫn theo thường lệ, kết thúc một buổi học chán ngắt, theo Song Tử là thế, cô từ một người gật gù buồn ngủ đột ngột thành một người dạt dào sinh lực ngay khi thầy nói hai chữ kết thúc, còn Thiên Bình bên cạnh lại nhăn mặt vì buổi học lại kết thúc.

- Ân! Mau về thôi!

Song Tử háo hức gom sách vở của Thiên Bình chạy đi trước, hắn tức tốc đuổi theo sau, vừa chạy vừa bảo Song Tử chậm thôi, cô mà làm sách hắn hư thì hắn không có sách học mất.

- A Vu! Đợi ta!!

Thiên Bình đuổi theo Song Tử chạy về tận căn viện nhỏ của hắn, đến khi hắn đuổi kịp, cô mới đưa lại sách vở.

- Mau cất đi! Ta có chuyện muốn hỏi.

- Bài khi nãy sao? Ngươi vào trong, ta giảng lại cho?

- Không không không! Ta bảo làm sao thì làm như thế đi!

Thấy Song Tử như con mèo xù hết cả lông lên, Thiên Bình vội vã đem sách vở đi cất trước. Vòng ra thì thấy Song Tử ngồi trước hiên nhà, Thiên Bình chầm chậm tiến lại, ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

- Làm sao vậy?

Song Tử lấy ra trong áo một cái bánh bao đưa cho Thiên Bình, hắn nhìn mà không dám cầm lấy, cái này hình như là bữa sáng của cô, giờ này vẫn chưa ăn nữa sao.

- Không nóng như lúc sáng nhưng mà không thiu đâu, ta để cho ngươi.

Thiên Bình bất chợt rung động, hắn nhận lấy cái bánh bao, nhưng nghĩ đến việc Song Tử nhét trong người cũng phải hết cả buổi học, hắn không dám ăn đâu.

- Ta hỏi ngươi một cái, ngươi chỉ được trả lời đúng trọng tâm thôi!

- À ừ...

Song Tử hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi thật mạnh, Thiên Bình thì đang nơm nớp lo sợ, đừng đợi hắn ăn bánh bao rồi nói bánh từ hôm qua là được.

- Hôm nay là sinh thần của ngươi, ngươi thích cái gì?

Giọng của Song Tử lần này có vài phần nhỏ nhẹ, không hay cáu gắt như bình thường. Thiên Bình lần đầu tiên thấy có người hỏi bản thân thích gì, hắn hơi ngượng ngùng mà gãi đầu, miệng lắp bắp không nói nên lời.

- Ta.. ta...

- Ta cái gì mà ta! Ngươi thích cái gì !?

Lại cái cái kiểu gắt gỏng này rồi, Thiên Bình sợ run cả người, hắn hít vào một hơi thật sâu để bình tĩnh.

- Ta.. ta thích.. dưa.. hấu..?

Thiên Bình nói ra một thứ quả hắn thích, hồi ở quê nhà có ăn một vài lần, đều là Lệnh Hồ Như muội muội hắn cho hắn, sau này thì không được ăn nữa. Hắn từng nghĩ khi đến thủ phủ thì sẽ được ăn lại một lần nữa.

- Dưa hấu? Dưa hấu là cái gì?

Song Tử nghe thoáng qua liền không hiểu, nó là một kiểu kịch gì hay sao, nghe rất lạ luôn ấy.

- Nó.. nó là một loại quả.. tròn như này, vỏ màu xanh lục, ruột bên trong có màu đỏ...

Song Tử nghe miêu tả thì vẫn không hình dung được, nhưng dù hình dung ra thì cô cũng đâu có loại quả này. Chợt, một ý nghĩ kì quái chạy vút qua đầu của cô.

- Ngươi đợi một lát, ta sẽ quay lại!

Song Tử dặn hắn ngồi chờ, bản thân chạy về viện tìm. Thiên Bình dõi theo bóng dáng của cô, trong lòng hắn chợt trào dâng một cảm giác vui sướng, hắn nghĩ bản thân sắp được ăn lại thứ quả đó rồi.

Được một lúc lâu, trời cũng sắp trưa, Thiên Bình ngồi chán nản trước hiên nhà, sợ rằng nếu Song Tử quay lại mà không thấy hắn thì sẽ giận hắn mất.

- Ân!

Tiếng gọi của cô làm hắn đang mơ màng ngủ thì bừng tỉnh. Hắn ngẩn mặt lên nhìn, đoạn khiến hắn muốn thất thần là lúc cô từ bên ngoài chạy vào, trên người choàng một chiếc áo màu xanh lục.

- Cái này...?

Song Tử chạy đến bên hắn, trước cái vẻ không thể hiểu nổi của hắn, cô cởi lớp áo choàng ra, bên trong là một bộ y phục đỏ rực.

- .. A..?

Hắn tức tốc đỏ mặt, bộ y phục này trông rất tinh xảo, toát lên một thứ khí chất của hoàng tộc, nếu như thường ngày Song Tử đều mặc nhưng bộ như này, tuyệt đối sẽ không ai xem thường cô nữa.

- Ngươi cứ tưởng tượng đi, ta là một quả dưa hấu!

Thiên Bình đơ ngươi mất một lúc, có lẽ thứ này hắn không mong muốn, hắn dần cảm thấy bất mãn.

- Ta biết không đúng ý của ngươi, nhưng mà ngươi xem, không phải ai cũng được thấy ta mặc bộ y phục lộng lẫy như vậy đâu!

Song Tử đứng lên xoay người một vòng khen với Thiên Bình, hắn đúng là chưa thấy cô mặc bộ này, thật sự rất đẹp.

- Ừ..

Quả dưa hấu này xem ra rất đẹp, đúng là của đẹp thì không thể ăn được.

..........................................................

- Quốc Sư~! Sinh thần ngài thích cái gì ?

- Dưa hấu.

- A! Ngài xem, ta chính là một quả dưa hấu! Ta tặng ta cho ngài đó!

Thiên Bình hơi nhíu mày, chốc lát liền lấy ra một con dao, định bụng năm nay Song Tử tặng hắn dưa hấu thật thì sẽ cắt ra ăn, thế mà cô lại dở hơi như mấy năm trước.

- Vậy thì thần không khách sáo.

- Khoang đã..! Ngài định làm cái gì !?

- Bổ ra ăn.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net