Chương 11: ( 1 ) Mù Quáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoắt cái đã đến lúc Thiên Yết và Sở Minh Lam rời Thiên Cương mà đến Thi Diệc, hành trình của họ đã bắt đầu từ khi gà vừa gáy, đến lúc Song Tử dậy thì chắc họ đã đi được ra khỏi cổng thành rồi.

- A a a! Ta quên đi tạm biệt tỷ ấy rồi!

- Không sao cả, tỷ nhớ ngày chạy ra đón tỷ ấy khi về là được rồi.

Song Ngư vuốt vuốt mái tóc rối bù của Song Tử. Song Tử đáng ra còn đang ngủ, nhưng Song Ngư lại tới rồi thì thầm với cô chuyện Thiên Yết đã rời đi, Song Tử mới bật dậy, cô hoảng đến mức vò rối hết tóc, mới sáng sớm đã hóa thành người điên.

- Có tin quan trọng hơn mà muội muốn kể tỷ nghe nè.

- Gì cơ chứ? 

Song Ngư hít vào một hơi, trước ánh mắt khó hiểu của Song Tử, cô nhóc lại trầm mặc, dùng một cái nhìn sắc bén như một mũi dao đối diện với Song Tử.

- Tỷ có nhận ra lí do tại sao bốn người mà chúng ta nói đến hôm trước lại có hành động kì quặc không? Hai trong số họ có lệnh cấm túc, hai người còn lại thường xuyên bị triệu kiến.

Song Ngư bắt đầu ra vẻ suy tư, cô mở miệng kể cho Song Tử nghe về tình hình cô biết được.

Hai người bị cấm túc là Cự Giải và Bạch Dương, bọn họ ở một cái danh nghĩa rơi rớt nào đó chính là dưỡng tử dưỡng nữ của Sở Hậu. Cũng chính là Sở Hậu ban lệnh cấm túc, đúng là bọn họ bị cấm túc rất chi là phải, nhưng dường như Sở Hậu cũng có liên quan điều gì đó.

Hai người thường xuyên bị triệu kiến là Thiên Bình và Bảo Bình, một người thì Sở Hậu không ưng từ gia phả, một người thì Sở Hậu không có tí thiện cảm nào. Cũng chính là Sở Hậu thường xuyên triệu kiến họ, theo đám người hầu của Phượng Cung kể lại thì bọn họ hay bị Sở Hậu mắng và thi hành gia pháp, đó cũng là nguyên nhân khiến tính tình bọn họ dạo này không tốt lắm.

Song Tử nghe Song Ngư nhắc tới thì cũng thấy lạ. Bỏ qua ba người bị điên nào đó đi, người còn lại ít dính drama lắm, sao lần này lại xuất hiện chung hội rồi? Y bị chửi không phải là vì dính tới Song Ngư đó chứ?

- Lão Tứ à, muội thật sự không liên lạc được với tên lập dị đó?

Song Ngư lắc đầu ngay sau câu hỏi của Song Tử.

Chuyện của Bảo Bình không rõ lắm, mấy hôm Song Ngư đi dạo thì vô tình thấy y đi ra từ Phượng Cung, y thấy cô liền chạy như bay, không chịu nghe cô hỏi thăm lấy một câu, cô cũng không đuổi kịp y. Thế thì biết cái gì được.

- Nhưng muội có suy nghĩ như này... muội nghĩ bọn họ rất quan trọng trong chuyện nào đó, bị cấm túc thì chắc chắn giới hạn chỗ có thể đi rồi, còn thường bị triệu kiến ấy, Mẫu Hậu luôn bắt họ phải xuất hiện trong vòng một khắc khi có lệnh triệu kiến, vì thế họ không thể đi xa, luôn phải trong tâm lí sẵn sàng bị triệu kiến, thế nên cũng có thể gọi là bị giới hạn chỗ có thể đi?...

Theo như Song Ngư nói, Sở Hậu có ý ngăn cản bọn họ có cơ hội tiếp xúc với thứ gì đó ở bên ngoài. 

Cũng đúng, trong tình thế hiện tại, ngay cả thành Thiên Cương này cũng không an toàn rồi. Để bọn có vấn đề tâm lí bị xổng ra thì nguy cho dân mất. 

............

Bạch Dương dạo này hay ngủ mơ, những giấc mơ luôn rất kì quặc. Cô mơ về bản thân khi trước, khi cô chưa trải nghiệm cuộc sống ở Đại Lục Thời Không, chính là kiếp sống đầu tiên của cô.

Cô luôn thấy cảnh mình bị người thương tra tấn thậm tệ, nhận lại sự thờ ơ và chán ghét của người ấy, còn cả nụ cười của nàng ta - Lệnh Hồ Như.

Trong kiếp sống đó, không biết nàng ta đã hại bao nhiêu người nữa. Chỉ biết là rất nhiều, cả một đất nước này. Thế mà đến hiện tại cô mới biết, đằng sau nàng ta còn có một thế lực lớn hơn.

Hôm nay cô cũng mơ, giấc mơ lần này không phải cảnh tra tấn đẫm máu hay những lời chửi rủa nhức tai, hôm nay cô thấy Sư Tử.

Sư Tử mặc một cây trắng xám, nhìn từ xa cứ như hồn ma vất vưởng, khi mờ khi tỏ, dần dần tiến gần đến chỗ cô đang đứng.

Anh rất khác với những giấc mơ trước, không phải trường bào đỏ thắm, không có khi chất đế vương, cũng không có vẻ mặt khinh khi như xưa anh hay dùng để nhìn cô. Anh trông dịu dàng và nhợt nhạt đến lạ thường.

Cô đã hỏi anh có phải là Sư Tử cô biết đến hay không, anh khẽ gật, rồi lại lắc đầu. Anh không có câu trả lời chắc chắn cho điều đó. 

Anh đã lên tiếng xin lỗi cô, và kể cho cô biết những gì anh đã làm ở kiếp sống đầu tiên. Giết bằng hữu cũng như cận thần, giết muội phu cùng thân muội, giết hoàng thúc giết cả phụ hoàng và mẫu hậu, còn, giết cả vị hôn thê mà mình từng rất yêu.

Anh nói lỗi lầm này không chỉ do bị Lệnh Hồ Như kia thao túng, còn vì bản thân anh quá yếu đuối, dễ dàng bị người ngoài nắm thóp, lại nghe lời bọn chúng dụ dỗ giết những người thân cận. 

Khi đăng cơ với đôi bàn tay nhuộm máu, anh cũng không sống được bao lâu. Trong những ngày cuối đời, anh mới nhận ra mình bị lợi dụng, đằng sau Lệnh Hồ Như còn có một thế lực khác, Lệnh Hồ Như cũng chỉ là một con tốt thôi. Thế lực ấy lớn mạnh một cách kì lạ, binh quyền của chúng rất quái dị, chính là không phải con người bằng xương bằng thịt. 

Nhưng anh không nói nhiều về thế lực đó. Anh lại nói qua sự ân hận của mình khi xuống tay với cô.

- Ngọc Nhi, ta của hiện tại không thể tiếp tục yêu nàng nữa.

Anh ôm lòng ngực, nhìn cô bằng ánh nhìn ươn ướt, mắt anh không biết đã rơi lệ khi nào.

- Nơi này đã không còn trái tim nào nữa rồi.

Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, anh chậm rãi cởi áo, để lộ ra khoang ngực trống rỗng một lỗ lớn, không có máu cũng không có bất cứ thứ gì, chỉ có một màu đen, tựa sâu hun hút.

- Ta không biết nữa. Ta không biết trái tim của ta đã đi đâu, là ta đã bị cướp đi mất, hay là chính ta tự hiến dâng nó. 

Anh đưa tay chạm vào khoang ngực trống rỗng ấy, tay anh xuyên qua chiếc lỗ lớn, đúng là nơi này không hề có gì cả.

- Ta càng không biết, ta sống lại là bị trừng phạt, hay là được ban phước.

Lời của anh khiến cô nhăn mày, cô không hiểu ý của anh, chính là đoạn "sống lại".

- Sống lại như một cơ hội để ta sáng suốt hơn, giống như là một sự ban phước. Nhưng ta đã không còn trái tim, sống lại cũng không thể tiếp tục yêu nàng, nó lại giống như một sự trừng phạt.

Điều này khiến cô phát hoảng. Cô đã chạy lại trước mặt anh, tay đưa ra tóm chặt lấy cánh tay anh, bàn tay cô run run, môi cô cũng mấp máy.

- Ý chàng là sao..? Ý chàng là sao !?

Anh vừa nói đến "sống lại". Nhưng giờ anh không nói thêm gì nữa.

Nó khiến đầu cô quay cuồng.

Bạch Dương tỉnh lại với cơ thể ướt đẫm mồ hôi, cô bật dậy vừa thở dốc vừa hoảng loạn nhìn xung quanh, cảnh vật đã trở lại là căn phòng quen thuộc của cô ở phủ Thừa Tướng.

Khả Nhi bước vào phòng vì nghe thấy tiếng động, Bạch Dương nhìn thấy nàng thì vội ra lệnh.

- Lập tức sửa soạn, ta vào cung!

..............

Xe ngựa Bạch Dương nhanh chóng xuất hiện ở cổng hoàng cung, sau khi Khả Nhi giao ra lệnh bài đặc quyền, lính gác liền tránh đường cho xe ngựa của bọn họ vào trong. 

Đến khi xe ngựa dừng, Bạch Dương xuống xe, cô dặn Khả Nhi ở lại chờ, bản thân cô tự vào biệt điện tìm Sư Tử. 

Lần vội vàng này khiến cô không thể chắc chắn là Sư Tử có ở biệt điện không, giờ này đã sau buổi chầu, một là anh đang lang thang ở phủ Quốc Sư, hai là ngồi ở trong phòng xem văn kiện hoặc thoại bản, cô chỉ liều lĩnh chạy vào biệt điện tìm kiếm, có thì mừng, không có thì đi chỗ khác tìm.

Biết tin Sư Tử đang ngồi trong phòng ngẫm sách, chưa kịp để người hầu báo cáo thì Bạch Dương đã chạy thẳng vào. Anh đang ngồi tựa vào ghế, gác chân lên bàn, tay cầm thoại bản đọc chăm chú, thấy cô ở bỗng dưng xuất hiện ở trước cửa, anh hốt hoảng ngồi thẳng lại bình thường, nhân lúc cô đang còn điều tiết hơi thở thì anh đem thoại bản giấu đi, giấu xong mới đi ra đón cô.

- Cừu nhỏ, nàng có chuyện gì vậy?

Nghe được tiếng gọi của anh, Bạch Dương vội ngước mắt nhìn, vẫn là dáng vẻ thanh nhã trong chiếc áo bào đỏ thắm, gương mặt hồng hào xán lạn, khí phách toát ra vẫn luôn cao quý. Anh trái ngược hoàn toàn với người đã xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Không đáp lại câu hỏi của anh, cô lao vào tóm lấy áo anh, sờ đi sờ lại vùng trước ngực của anh. Quả thật mơ chỉ là mơ, tay cô rõ ràng chạm vào một bề mặt có thịt rõ ràng, còn có nhịp tim đang đập rất mạnh. 

Cô nhận ra Sư Tử đang hoảng loạn vì hành động này của cô qua nhịp tim ấy, cho nên trước khi anh mở miệng, cô đã vội buông anh ra.

- Ta.. ta không có ý xấu đâu.

Bạch Dương xua tay, cô cúi cằm mặt xuống, chỉ hơi nhếch mắt lên nhìn thử biểu cảm của Sư Tử. Anh đang chỉnh lại áo với gương mặt đỏ lên vì ngại, cô thấy vậy thì lại cụp mắt xuống.

- Ô? Có phải bọn ta đã làm phiền hai người rồi?

Tiếng của Thiên Bình bỗng dưng vang lên từ sau lưng Bạch Dương, cô cùng Sư Tử sững sốt nhìn hắn đang đứng chắn hướng sáng ở cửa, bên cạnh hắn còn có một Cự Giải tay đang ôm hộp điểm tâm.

Anh trai Cự Giải này, lúc nào đến thăm ai cũng thấy anh ôm theo hộp điểm tâm hết, có thành ý quá trời.

- Quý hóa quá, hai người lại có chuyện gì?

Chưa để Sư Tử là chủ nhà đứng ra chào hỏi, Bạch Dương đã lên tiếng rồi. 

Nghe từ "lại có" trong câu hỏi của cô, Sư Tử ngơ ngác, anh nhìn cô rồi nhìn vẻ mặt của hai người kia, bộ giữa bọn họ từng có chuyện gì hả?

- Một vài chuyện không vui. Nhưng không sao, nếu như Thái Tử Điện hạ bận thì khi khác gặp cũng được.

- Không bận, ngồi xuống nói chuyện đi.

Sư Tử hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng, lời của anh bị Bạch Dương cướp hết cơ hội để thốt ra, ngay cả việc mời khách vào trong cũng bị cô mời thay. Đợi đến khi bọn họ đã vào trong cả, anh mới có thể mở miệng căn dặn người hầu dâng trà.

Quay vào trong, nhìn ba người kia ngồi ở bàn tròn đang chăm chăm thẳng vào mắt nhau, Sư Tử hơi nghiêng đầu khó hiểu. Bỗng dưng anh nhớ lại hôm Thiên Yết và Song Tử đến tìm anh nói chuyện, còn có hôm mở họp, mọi người đều nói phải chú ý đến một vài người nào đó, bọn họ rất không bình thường.

Vừa hay, ba người bị điên nào đó đang ngồi ở đây, tại phòng của anh.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net