Chương 4: ( 1 ) Hoa Khai Lễ Đáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới lúc làm màu eee~

---------------------------------------------

Đêm yến tiệc cuối cùng cũng tới, sảnh điện rực rỡ ánh kim, đường đi trải thảm đỏ vô cùng nổi bật, hương trầm cao quý lượn lờ qua từng vị khách một, ai ai cũng ăn vận chau chuốt sáng sủa, rôm rả nói chuyện hòa nhã với nhau. 

Nghi thức đầu buổi lễ là cúng rằm được diễn ra bên ngoài sảnh, người đứng ra lập bàn cúng chính là Thiên Bình. Nếu Song Tử không ở đây đúng là tiếc hùi hụi, bởi vì Thiên Bình hôm nay cực kì xinh đẹp, y phục của hắn mang sắc trắng chủ đạo, thêu hoa văn tinh tượng, còn treo mấy chuỗi đá ngọc trai, một hạt ngọc nhỏ bằng nửa đốt ngón tay út, xâu thành chuỗi lắc lư trong gió va vào nhau tạo âm thanh lách tách nghe rất vui tai. Khí chất của hắn lúc này giống như thần tiên hạ phàm, cũng là kẻ nổi bật nhất trong đám người hiện diện ngày hôm nay, đã có biết bao kẻ khinh thường hắn vì vẻ ngoài cuốn hút này, nhưng hắn không để tâm lắm, bởi vì hắn biết sẽ chẳng có ai được như hắn, hắn là độc nhất mà.

Hắn kiêu ngạo giữa đoàn người, chậm rãi bước lên bục tế, hắn lấy trong áo ra một cuộn giấy rồi trải ra bàn cúng. 

Khi hắn bắt đầu buổi lễ, đoàn người cũng im lặng, không khí bắt đầu trở nên trang nghiêm pha rõ sự ngột ngạt, ai cũng có thể nghe được tiếng tim của mình đang nhảy cẩn trong lòng ngực. Cứ như thế đến lúc hắn tiếng hô "Phục duy cẩn cáo", cùng với nén hương được hắn cắm vào bát, đoàn người mới thở phào.

Nghi thức kết thúc, mọi người cuối cùng cũng có thể ngồi xuống như tham gia một bữa tiệc ăn uống bình thường, là kiểu tiệc rượu vào liền không còn khiêm tốn.

Mây trời nhàn nhã trôi trên đỉnh đầu, trăng lại tròn gió lại mát, đất tỏa lên hơi ẩm nhẹ cũng thấy có chút thanh tao. Trời đất khoảnh khắc này đều trở nên tuyệt hảo.

Song Tử cùng Song Ngư tham gia dạo dầu của bữa tiệc vì nghe ngóng Bạch Dương sẽ biểu diễn, sau khi cô biểu diễn xong thì đi cũng chưa muộn.

Quả như dự đoán, sau khi Bạch Dương hoàn thành điệu múa lả lướt như nhành liễu rũ bờ hồ, Song Tử và Song Ngư đã phủi áo rời đi ngay, để cho Lệnh Hồ Như dẫn người giấy tới thay thế. 

- Tam tỷ, tỷ có thấy Thẩm tỷ tỷ rất bắt mắt không? Vòng nào ra vòng nấy, xinh xĩu luôn ý!

- Đương nhiên rồi, Cừu nhỏ là đệ nhất mĩ nhân, khi nãy ta còn thấy Hoàng Huynh không tự chủ được mà chảy máu mũi!

Hai người bọn họ cười khúc khích, cho đến khi thấy có người mới chịu ngậm miệng lại. Hai người là đang lén trốn đi, cười nhiều sẽ bị chú ý. 

Không ngờ người kia là Bảo Bình, Song Ngư thấy y liền mặc kệ Tam tỷ của mình mà chạy tới đu lên người y, đáp lại vẻ hớn hở của cô là hành động dịu dàng xoa đầu cô của y. Song Tử bỗng dưng thấy mình như bị biến thành một cái bình bông siêu bự vậy.

- Ta nghe nói quan võ không được phép về sớm, sao ngài lại ra được rồi?

- Thần viện cớ mệt mỏi chuyện Khuê Dương nên được miễn tham gia. Ngài không muốn thần đi chơi cùng ngài sao?

Trước vẻ dịu dàng của Bảo Bình, Song Ngư thật sự không thể không gục được, hai bên gò má vốn đã hồng vì phấn nay lại thêm ửng đỏ.

Song Tử không biết nên nói gì hơn, Song Ngư thấy y liền quắc quéo rồi, còn cả hành động dịu dàng ấy, cô nhóc không đổ ứ ừ thì cũng lạ.

- Tam Công Chúa cũng ra ngoài ư?

- À ừ... phải...

Bỗng dưng thấy cô đơn bao trùm lấy tâm trí, trong khi nhỏ em có thể đi chơi cùng người ẻm thích, bản thân thì lẻ loi một mình. Song Tử ủ rũ, cô không thể rủ Bạch Dương và Sư Tử đi được, càng không thể rủ Thiên Bình, Thiên Yết lại không biết ý kiến thế nào, giờ còn mỗi Song Ngư là ổn nhất.

Nhưng mà lại bị phát cơm chó.

Tận mắt Song Tử chứng kiến Bảo Bình vừa cõng Song Ngư vừa dùng khinh công đi đến Văn Vũ Các, Song Tử thì vội vã đuổi theo họ, dù cô có là cái bình bông thì cũng không cho phép họ bỏ mặc cô đâu!

...........

Đêm trung thu vô cùng bận rộn, Kim Ngưu chỉ biết thuận theo thời thế mà làm việc, dù gì cũng có Nhân Mã giúp một tay, còn mượn quân lính của Lý Gia đào tạo đảm nhiệm vai trò tiểu nhị.

Nhân Mã thấy bên ngoài tạm ổn rồi thì vào bếp xem có thể giúp gì cho Kim Ngưu không, anh lại thấy cô đang ăn vụng món bánh nướng mới ra lò của Văn Vũ Các, cô thấy anh liền lật đật thả bánh lại chỗ đĩa của nó, còn vội vàng chùi mép.

- Trù phòng không có việc cho huynh đâu, ra ngoài ra ngoài nào!

Bị Kim Ngưu thẳng thừng đẩy lưng ra khỏi bếp, Nhân Mã nhất thời không phản kháng, nhưng rồi anh liền quay người rút vội khăn tay của bản thân, lau lại khóe miệng dính vụn bánh của cô.

- Muội đừng làm việc quá sức đấy.

Kim Ngưu đứng hình mất ba giây, cho đến khi nghe thấy tiếng Nhân Mã cười khẽ, cô mới lấy lại trạng thái gốc. Lần này cô thẳng thừng đạp cho anh một cú ra khỏi cửa phòng bếp, còn đứng chống nạnh hất mặt lên với anh.

- Ha! Ta không phải kiểu người không có chừng mực đâu!

Kim Ngưu làm mặt quỷ rồi quay lưng bỏ vào trong, mặc kệ Nhân Mã vẫn còn đứng phủi tay. Anh cũng chẳng biết nên làm gì, để cho cô làm điều mình thích cũng không tới nỗi, anh chỉ bị đá ra thôi mà, có gì đáng lo chứ.

Cái thứ anh lo là sự xuất hiện của "người ấy".

Sở dĩ anh không tham gia bữa tiệc tối nay ở hoàng cung là vì lấy lí do lí trấu, nhưng "người ấy" thì không có khả năng tìm lí do để không tham gia. 

Bởi vì y là trưởng đoàn quân cẩm y.

Cẩm Y Vệ, một đội quân có trách nhiệm bảo vệ vua và phạm vi làm việc nội hoàng cung. Y vốn là trưởng đoàn, thiếu y là điều không thể.

Nhân Mã trở ra ngoài, lúc này Song Ngư nắm tay Bảo Bình vừa tới, theo sau là Song Tử với vẻ mặt vô cùng đố kị.

- Ô, Tam Điện hạ đi một mình sao? "Người ấy" không đi cùng a?

Nhân Mã lên giọng mỉa mai, Song Tử vốn đã cay cảnh Bảo Bình Song Ngư ôm ấp nắm tay rồi, giờ còn gặp phải gương mặt gợi đòn của anh, cô cắn chặt răng hùng hổ đi lại trước mặt anh, rồi giơ chân đạp mạnh xuống chân của anh, anh nhảy cẩn lên, cô lại vung chân đá cho anh một phát.

- Đi nửa mình thì dọa sợ ngươi mất! Còn "hắn" thì ngươi xứng đáng nhắc tới sao!

Thiên Bình bận tối mặt, làm gì có thời gian đi ra ngoài chơi chứ, đến cả tản bộ trong phủ cũng ít khi làm được. Giờ hắn còn đang chật vật ở bữa tiệc trong hoàng cung kìa, chắc chắn sáng hôm sau lên triều sẽ thấy hắn xuất hiện với đôi mắt gấu trúc.

- Tam tỷ Tam tỷ! Thôi nào a! Chúng ta vui vẻ trước! 

Song Ngư vội chạy lại kéo Song Tử về, Bảo Bình cũng giúp Nhân Mã đứng dậy, thấy hai người một hổ một mèo khinh bỉ nhìn nhau cứ thế thì không ổn, Văn Vũ Các này mới mở lại chưa được lâu đâu đó, không thể vì chuyện tư mà ảnh hưởng cả chuyện công của người khác đâu.

Nhân Mã phủi tay, khinh miệt nhìn bóng lưng của Song Tử và hai người kia đi lên lầu, anh hừ một tiếng rõ to, nếu không phải vì nơi đây là sản nghiệp của Diệp Nương thì anh trực tiếp cho con mèo kia biết thế nào là mùi đuôi cháy rồi.

Chưa kịp lấy lại tâm trạng vui vẻ, tiếng đại bàng thét làm cho anh giật mình. Nhìn ra phía cửa thì thấy một thân ảnh như màn đêm đang đi vào, từ đầu tóc đến áo choàng, cả chân cũng đeo một đôi giày đen, chỉ trừ nước da hơi sẫm màu gỗ đàn hương. 

Hắn vội vàng đi đến trước mặt Nhân Mã, tay từ trong áo choàng đưa ra nắm lấy tay của anh, rồi viết lên tay anh một chữ, xong xuôi liền quay đi mất tăm.

Từ đầu đến cuối không có một lời nói nào, nhưng Nhân Mã vẫn biết chuyện mình cần phải làm.

.....

Trở lại với bữa tiệc cung đình, nhã nhạc vẫn vang lên đều đặn, mọi người vẫn đang chìm vào sự khoái lạc. 

Thiên Bình dùng nước trà thay rượu, mặc cho cả chục người mời hắn thử chút rượu mộc quế, hắn vẫn nhất quyết không chạm. Tình hình nào cũng không được phép để bản thân hụt bước sa chân, lỡ làng một phát chỉ khiến mình thành người chịu thiệt, huống chi còn đang ở chốn đông người, nhìn là người mình nhưng cũng chẳng rõ ai mới phải người mình. 

Mắt của hắn chăm chăm vào Sư Tử đang ngà ngà say, rồi lại nhìn vào Bạch Dương đang e thẹn nép vào lòng anh. Sư Tử hôm nay nghiêm chỉnh hơn mọi khi, ăn vận kín đáo hơn rất nhiều, nhìn qua thấy có chút nực cho anh, còn Bạch Dương thì lại khiến người ta thấy nóng trong người. Bạch Dương nhận ra ánh mắt của hắn đang hướng về mình cũng lập tức nhướng mày nhìn lại, cô còn nhếch môi cười với hắn một cái. Hắn hừ nhỏ trong miệng, mắt cũng đảo đi chỗ khác, càng nhìn chỉ càng phát điên.

Lần này hắn nhìn sang Thiên Yết đang chậm rãi thưởng rượu, còn Cự Giải bên cạnh đang gắp thức ăn đợi nàng, đến khi nàng hạ chén rượu xuống, chàng liền đưa thức ăn cho nàng ăn, chàng thì cười lấy lễ, còn nàng thì mặt mày vẫn chẳng thân thiện lắm. Nghe nói Thiên Yết đang giận Cự Giải thì phải, vì thằng nhóc nào đó tên Nam Cung Dực mà hai người vốn đã thành phu thê nhưng ai lại về chỗ người nấy. Cơ mà thằng nhóc đó không đi theo nhỉ, đi theo thì chắc chắn Thiên Yết sẽ không có dáng vẻ điềm tĩnh này.

Hắn lại chuyển ánh nhìn sang chỗ của Song Tử và Song Ngư, nói đúng hơn là hai con người giấy mang hình dạng của bọn họ. Lệnh Hồ Như ngồi giữa hai người giấy đồng thời điều khiển chúng, cứ như thế duy trì được một khoảng thời gian tầm ba khắc rồi.

Ở vị trí của Vương Gia, Nhị Vương Gia chỉ lưu lại tiệc tầm hai khắc đã xin phép lui vì vấn đề sức khỏe, giờ chỉ còn Tam Vương Gia vẫn đang nhàn nhã thưởng rượu. 

Xung quanh nhìn rất bình thường, nhưng ẩn giấu trong sự bình thường là sự bất thường khôn lường.

Thiên Bình nhìn hết một lượt, rồi cúi đầu uống một ngụm trà hoa cúc của riêng mình, không có người làm phiền cũng thấy có chút thiếu thốn nhỉ. 

Nhã nhạc vẫn đều đặn, cho đến khi có tiếng thét thất thanh cắt ngang.

- Giết người rồi!!

------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net