Chương 7: Tiếng Xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....................

Song Tử giật giật mí mắt nhìn theo hướng Sư Tử và Bạch Dương đã mất hút.

- Hai tỷ nghe lén cuộc trò chuyện của Thái Tử Điện hạ và ca ca muội sao?

Lệnh Hồ Như vừa gỡ hết mấy con sâu trên người xuống liền đi lại chỗ của Song Tử, Song Tử nghe thế thì lập tức chột dạ, cô bắt đầu có hành vi ngoài lề như gãi đầu rồi ngó đông ngó tây.

- Ờ thì.. ta...

- Muội biết Thẩm tỷ tỷ đến tìm Thái Tử, còn tỷ thì?

- À ừ... ta đến để....

Song Tử nhất thời không có lí do chính đáng. Lúc đầu là Bạch Dương muốn đi tìm Sư Tử. Rõ biết anh ở phủ Quốc Sư, nhưng vì ngại Thiên Bình nên Bạch Dương đã kéo Song Tử theo với mục đích để sự chú ý của Thiên Bình dồn lên người Song Tử, Bạch Dương sẽ không bị hắn xỉa xói.

Đáng lí ra giờ này Song Tử đang nằm dài ở Nam Điện làm một con mèo lười ngủ ngày, thế quái nào bị kéo đến đây, còn gặp phải tình huống không biết xử lí.

- Tỷ đến để chơi với muội chứ nhỉ? Chắc chắn không phải để gặp ca ca khó tính của muội đâu ha?

- Ừ phải phải! Đến để chơi với bé con đáng yêu A Như~

Song Tử ôm lấy Lệnh Hồ Như mà cọ cọ mặt vào mặt của cô bé, cô bé liền thở ra một hơi bất lực.

- Được rồi, giờ muội có chút việc với các bé này, tỷ ở lại đây chờ nhé.

Lệnh Hồ Như chui ra khỏi vòng tay của Song Tử, cô bé vỗ vào chiếc hộp đựng sâu rồi nghiêng đầu cười híp mắt, Song Tử thấy thế thì gật đầu một cách vô tri, thế là cô bé rời đi, khoảng sân này chỉ còn mỗi cô với Thiên Bình.

- À ừ Quốc Sư... xin chào...

- Ừ.

Song Tử ngượng ngùng đứng đó nhìn về phía Thiên Bình đang ngồi xem sách, cô cũng tò mò muốn biết hắn đang xem gì, thế nên cô đã chầm chậm tiến tới sau lưng hắn, cố gắng nhòm vào cuốn sách hắn đang cầm.

Thiên Bình thấy cái bóng của Song Tử hắt lên sách liền đóng sách lại, hắn quay đầu nhìn cô, cô liền giật nảy.

- Không không ta không có ý muốn làm phiền ngài...

- Bên ngoài bất tiện, vào trong phòng nói chuyện đi.

- ...Ờ hớ?

Thiên Bình thu sách lại, hắn ôm chồng sách đi về phòng, Song Tử thấy thế thì do dự không biết nên đi hay không, tại cô đang còn chờ Lệnh Hồ Như mà.

- Ngài sẽ đi với thần chứ? Thần hứa không đánh ngài đâu.

Thiên Bình nhận thấy Song Tử không đi thì nói vọng lại, Song Tử nghe thấy còn lạnh người hơn. Cô kiêng dè hắn là vì hắn đánh rất đau luôn ý, liệu lời hứa đó có đáng tin cậy không?

Không chờ được hồi âm của Song Tử, Thiên Bình cũng biết ngượng chứ, hắn thẹn nên bước đi càng vội vã hơn, đến lúc vào phòng còn đóng cửa lại rất mạnh.

Song Tử lúc này mới lật đật chạy về phòng hắn, cô hé mở cửa ra, bên trong liền xộc vào mũi cô một mùi trầm quen thuộc, cô vào thì thấy Thiên Bình đang đốt trầm, hắn thấy cô thì chậm rãi đi về phía bàn trà, bắt đầu chuẩn bị trà nước.

- À ừ... ta không có nhiều chuyện để nói đâu... ta thề là khi nãy ngài với Hoàng Huynh nói gì ta đều không lọt tai!

- Vấn đề thần muốn nói là tại sao ngài ở đây?

- Hm... ta đi với Cừu nhỏ... ta không dám làm phiền ngài đâu...

Ngồi xuống phản để bàn trà, Thiên Bình ở đối diện Song Tử, cô ngượng ngùng cúi mặt xuống, chợt hắn vươn người qua bàn trà, để bàn tay của hắn lướt nhẹ qua gò má của cô, ngón cái của hắn chợt vuốt ve mặt cô, làm cho hai mắt cô trợn tròn. Cô ngước nhìn hắn thì liền bị nét đẹp của hắn làm cho tim nhảy cẩn lên, hắn không buộc tóc, làn tóc trắng muốt để xõa ra một cách vô phép tắc, trông rất yêu mị. Đặc biệt hơn là cổ áo hắn bị nới lỏng, khi hắn nghiêng người về phía trước, chống một tay lên bàn trà để chạm vào cô, cổ áo lại được hạ thấp, và thu vào tầm mắt cô là phần xương quai xanh trông có vài phần quyến rũ.

- Thần nói, tại sao ngài lại ở đây?

- Ta.. ta là đi với Cừu nhỏ thôi... mà...

Bàn tay hắn như có khí lạnh, hắn chạm vào cô mà khiến cô sởn gai ốc, hắn hình như đang dịch lại gần cô hơn, bàn trà bị đẩy đi, và bàn tay kia cũng di xuống cổ của cô.

Ngón cái của hắn vuốt nhẹ qua đôi môi của cô, rồi bắt đầu cậy miệng của cô ra, hành động này thật sự làm cho cô phát hoảng.

- À ừ không phải! Ta không đi với Cừu nhỏ, ta đến là để tìm A Như...!

Song Tử nhận thấy lời mình bị sai nên lập tức sửa lại, nhưng bàn tay kia của Thiên Bình vẫn chưa rút về. Cô lập tức né tránh bàn tay của hắn, hắn liền tóm lấy cổ của cô, đem cô ghì chặt xuống phản.

- Thần nói lại một lần nữa, tại sao ngài lại ở đây?

Hắn ngồi đè lên người cô, quần áo hắn lúc này xộc xệch hơn cả, tất cả đều như bị nới lỏng và buông thả.

Mái tóc trắng yêu mị ấy phủ xuống người Song Tử, cô lập tức đưa tay gạt ra, cũng vì thế mà cô nhìn rõ được sự không hài lòng trên gương mặt của Thiên Bình.

- Ngài.. thả ta ra trước...

Bàn tay hắn thu về, hô hấp của cô mới khôi phục trở lại.

Hắn để cho cô ngồi dậy, nhưng bản thân hắn lại ngồi kẹp chặt chân của cô, làm cho chân cô truyền đến một hồi tê nhức.

- Ngài... ngài muốn nghe câu trả lời thế nào...?

Thiên Bình bỗng dưng tặc lưỡi, hắn cau mày một hồi lâu nên đã thấy đau đầu, trước vẻ không hiểu chuyện của Song Tử, hắn chỉ biết nhay nhay ấn đường.

- Thần xin lỗi.

Thiên Bình tránh sang một bên, Song Tử lúc này mới ngồi dậy được như bình thường, thậm chí có thể bò ra chỗ cửa sổ, phòng trừ có bất trắc, chuồn chính là thượng sách, khung cửa không lớn, nhưng không sao, cô lọt vừa.

- Ban nãy Thái Tử có nhắc chuyện tiếng xấu của ngài.

Thiên Bình dịch lại bàn trà, xếp ra hai cốc, cẩn thận rót trà ra, Song Tử thấy thế gãi đầu, chắc là giờ cuộc trò chuyện mới thật sự bắt đầu, mọi chuyện xảy ra trước đó coi như chưa từng xảy ra đi.

Không chỉ Sư Tử nhắc đâu. Triều đường mấy ngày trước cũng có nhắc rất nhiều, hòa thân là chuyện lớn, cũng vì hòa thân mà cái quan viên quyền thần đều nhớ đến Song Tử và bảy bảy bốn chín điều chẳng tốt về cô, cứ cái đà này thì...

- Danh tiếng của ta vốn không tốt mà, ta cũng chẳng biết nên làm sao đâu.

Song Tử bò lại bàn trà, mắt dán vào dòng khói nước đang bốc lên, không biết đợi đến chừng nào thì nó sẽ nguội nhỉ?

- Ngài không bất mãn về điều đó?

- Ừ... có đó. Nhưng mà không nhiều, làm một phế vật cũng tốt.

- Không tốt. Ngài là một công chúa, dòng máu của Thiên Tử và Mệnh Phượng Hoàng đang chảy trong người ngài. Ngài cao quý như vậy, không thể để người đời truyền tiếng xấu mãi được.

 - Ta có thể làm gì sao? Ta giờ giống như một ao nước đã bị đục bẩn, ngài cũng biết mà, ao sạch thêm nước sạch vẫn là ao sạch, nhưng ao sạch thêm nước bẩn sẽ bị bẩn, mãi mãi không thể trong như trước nữa. 

Song Tử vuốt vuốt tóc mai, nhắc đến chuyện này quả thật có chút khó khăn, thế cục đã định sẵn rõ ràng, trước kia Thiên Bình cũng từng nói cô "tốt nhất nên an phận làm một phế vật đi", hắn ba phải thật đấy.

- Ta mang tiếng xấu lâu như vậy, mọi người sớm đã thấm nhuần chuyện ta là một kẻ tồi tệ rồi, so với việc tìm cách để thay đổi suy nghĩ của kẻ khác, ta chọn cách an nhàn vì mình thì hơn. Tại sao ta lại vì người khác mà thay đổi chứ? Ta còn có hoài bão và bạn bè, còn có gia đình nữa mà.

Thiên Bình không nói gì, bấy giờ hắn chọn im lặng. Song Tử thấy hắn trông có vẻ giống như đang muốn nghe tiếp lời mình nói, vậy thì cô sẽ không khách khí nữa nhé?

- Ta hơn rất nhiều người, ta chẳng cần lo cơm áo gạo tiền, ngài biết đó, bản thân ngài luôn chật vật với bốn chữ "cơm - áo - gạo - tiền", ngài biết nó khó khăn thế nào mà. Ta thì không như thế, vì thế ta có nhiều thời gian để tìm niềm vui cho bản thân. 

Song Tử nâng cốc trà của mình lên, thổi lấy hai hơi rồi uống vào. Thiên Bình cũng nâng cốc trà của bản thân lên uống cùng cô, nhưng chưa kịp nuốt ngụm trà xuống, hắn lại nghe thấy tiếng cô phụt nước trà ra bàn.

- À ừ... ùm... ta lại bị bỏng miệng rồi...

Thiên Bình bất lực tặc lưỡi, đáng ra hắn không nên mời cô nước trà mới, cô có bao giờ để ý nó còn nóng hay đã nguội đâu chứ.

- Mà, thời thế lấy đi mất sự tôn trọng của thế nhân dành cho ta, nhưng lại cho phép ta tìm kiếm niềm vui bất tận, cũng công bằng, nhỉ?

Song Tử vừa lấy tay áo lau bàn vừa cười cười lấy lệ, Thiên Bình nhìn cô bằng cái nhìn ghét bỏ, rồi vứt cho cô cái khăn để lau, chả biết mạch của cô sau khi bỏng miệng có bị hỏng thêm chỗ nào nữa hay không.

- Thế giới này không có công bằng đâu, không chỉ lấy đi sự tôn trọng của thế nhân dành cho ngài, còn lấy mất sự minh mẫn của ngài nữa.

Thiên Bình búng cho Song Tử một cái vào trán, hắn thật sự không hiểu nổi mà, liệu cái sự đần độn này có liên quan đến linh hồn thứ hai đang ở trong cơ thể của cô hay không nhỉ?

- A u! Ta rất tỉnh táo nha! Ngay cả ngài cũng chê ta, sao ta có thể thay đổi được thái độ của thế nhân đối với ta được!

- Cái thần muốn nói là ngài làm nhiều chuyện có ý nghĩa cho quốc gia hơn đi, như là.

Thiên Bình quay mặt đi, hắn nhất thời chưa nghĩ ra vế sau, thế nên vế sau hắn nói nhỏ lại, hắn cũng ngừng tại đó, đợi đến khi hắn nghĩ ra thì nói tiếp vậy.

- Như là đi hòa thân?

Tim của Thiên Bình bỗng dưng đập mạnh hơn, hắn vội nhìn lại Song Tử, cái nhìn của cô dành cho hắn cũng trở nên ảm đạm. 

Song Tử cụp mắt xuống, sau đó tự tát cho mình mấy cái vào mặt. Trước sự kinh ngạc của Thiên Bình, cô chỉnh chu lại đầu tóc, nếp gấp quần áo, rồi ngồi ngay ngắn điều hòa hơi thở.

- Ta có một niềm tin là Quốc Sư chắc chắn không muốn ta đi hòa thân đâu! Ta biết mình rất tồi, nhưng cũng không tới mức khiến ngài chán ghét rồi bỏ một phiếu đá ta đến Hinh Quốc đâu, đúng không nào?

Song Tử dẹp bỏ trạng thái u uất vừa rồi và thay vào là một diện mạo tươi tắn, cô cố gắng bày tỏ mình đối với chuyện này rất có niềm tin vào Thiên Bình, nhưng hắn như chột dạ, ánh mắt liền đảo đi chỗ khác với ý né trách câu hỏi của cô.

Tia sáng trong mắt Song Tử bỗng dưng vụt tắt.

- Ngài...

- Thần chán ghét ngài, nhưng không đến mức thần đề cử ngài cho vị trí đó. 

- Ừ... vậy...

- Nhưng thần không có cách nào để những người khác không đề cử ngài, thiểu số luôn phải phục tùng đa số.

Hiện tại chuyện này đã được hoãn lại, nhưng nó vẫn rất quan ngại đối với người trong cuộc.

Song Tử không biết nên nói gì nữa. Cô đan chặt hai bàn tay mình vào nhau, như rằng cô đang cầu nguyện cho bản thân. Đến một quốc gia xa xôi, rời bỏ bạn bè, người thân, cả người mình thương, và lấy một người mình không có tình cảm, nếu may mắn có được tự do, thì cũng chẳng thể tìm lại được niềm vui cũ. Nếu như cô không có quá nhiều kỉ niệm đẹp đối với Đại Hà, thì cô đã đồng ý đến Đại Hinh rồi. Ở một quốc gia tuy không được dân chúng yêu thích nhưng lại có nhiều niềm vui quen thuộc, và ở một quốc gia xa lạ không có một người thân thích, bản thân cũng chẳng biết gì nơi đó có gì, cô chọn sự quen thuộc. 

Thiên Bình bất chợt cảm thấy áy náy, hắn thấy lời vừa rồi của bản thân đúng là quá rõ ràng, sự thật mất lòng, cho dù Song Tử có là người siêu cấp lạc quan, chẳng mấy hồi cô sẽ quên đi thôi, nhưng hắn vẫn thấy mình nên tìm cách sửa lại lời nói.

- Đừng lo lắng, thần sẽ có đôi lời với Nương Nương và Bệ Hạ, Thái Tử cũng không để mặc chuyện này đâu.

Thiên Bình nghiêng người về phía trước, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt đỏ bừng lên vì mấy cái tát mà chính bản thân đã làm nên của Song Tử, hắn vuốt qua mí mắt cô, nước mắt liền ướt đẫm đầu ngón tay hắn, biết ngay mà, cô chạnh lòng rồi.

- Ta biết mà, Quốc Sư sẽ không nỡ bỏ mặc ta!

Dịch bàn trà sang một bên, Song Tử nhào ngay vào lòng Thiên Bình, hắn mới đầu bị cô làm cho kinh ngạc, nhưng rồi cũng bình thường trở lại, hắn thở dài, xem như cái ôm này là cô đang cảm ơn ý tốt của hắn đi.

-----------------------------------

Cảm giác mấy chương đánh đấm âm mưu phản loạn dễ đặt tên chương hơn nhỉ, mấy chương có tí tình cảm cái thấy bí thiệt chớ (°ー°〃)

Đặt tên không dính tới nội dung thì làm các bác mất niềm tin, trong mắt người đời au tồi lắm rồi mà lên đây còn khiến mấy bác buồn nữa thì chắc đi tu 〒▽〒



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net