Chương 9: ( 3 ) Mệnh Số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai sau trung thu. Bên phía Cẩm Y Vệ vẫn chưa có báo cáo, Lý Gia cũng im hơi lặng tiếng. Chẳng rõ là chưa có báo cáo thật, hay là mọi chuyện vẫn đang được giữ kín. 

Sư Tử dẹp hết mấy cuốn thoại bản điên rồ sang một bên, hôm nay anh sẽ tập trung phân tích lại tình hình của thực tại. 

Cơ mà, kinh thành lại rộ nên chuyện Vưu Ly ra tác phẩm mới, lần này là kể về chuyện tình yêu của một nàng kĩ nữ tập sự và một chàng thiếu niên đặc vụ ngầm. Con mẹ nó, nghe thấy mùi ngược nặng luôn ấy. 

Vì thế sách vừa ra, Sư Tử đã tậu về ngay.

...

Chồng sách bên trái là văn kiện công việc, chồng sách bên phải là chồng thoại bản Hồng Trần Chờ Đợi Ai, còn cuốn sách ở chính giữa bàn, ngay trước mặt Sư Tử lúc này là quyển mới ra mắt của Vưu Ly - Yêu Người Đến Nghiện. Chưa cần biết mức độ máu chó của nó, nghe cái tên thôi cũng thấy thể loại rất là không dành cho trẻ vị thành niên.

Câu chuyện mở ra, khởi đầu là sự xuất hiện của một nàng kĩ nữ, nàng được nuôi nấng trong kĩ viện cho đến khi đủ tuổi tiếp khách. Nào ngờ kĩ viện này vốn chẳng phải kĩ viện bình thường, ngoài mặt kinh doanh như một lầu xanh có tiếng, nhưng ẩn giấu bên trong là một tổ chức ngầm phục vụ cho một thế lực tạo phản. Nữ chính là kĩ nữ tập sự, non nớt chẳng hiểu chuyện, còn nam chính lại là người của triều đình, được phái thâm nhập vào kĩ viện để điều tra. Nam chính giả dạng thành lính mới, tham gia vào đợt tuyển chọn ám vệ bí mật của kĩ viện, thành công trúng tuyển, làm việc chung với nữ chính, từ đó hai người bắt đầu nảy sinh tình ý với nhau. 

Với tác phong của Vưu Ly, ai ai cũng đoán được cái kết là địa ngục cả đôi rồi, nhưng vẫn có một vài người hi vọng rằng nam chính sẽ bao che cho nữ chính, nữ chính rời khỏi tổ chức, hai người mai danh ẩn tích sống êm đềm cùng nhau, mặc kệ dòng đời còn có bao nhiêu biến cố.

Sư Tử là một trong nhóm người không thuộc hai loại trên. Anh thấy có hứng thú với quyển này là một là vì tác giả của nó là Vưu Ly, hai là nó áp vào tình hình hiện tại rất hợp lí.

Ngồi ngẩn ngơ nhìn bìa sách một hồi lâu, Sư Tử quyết định giở ra xem thử, nhưng vừa mới lật ra trang đầu, vừa mới đọc được dòng bối cảnh, cửa phòng của anh đã bị đẩy vào.

- Hoàng huynh! May quá huynh ở đây!

Tiếng reo lảnh lót của Song Tử làm cho Sư Tử sững người, hiếm khi cô quyết định đến tìm anh lắm đấy, còn nữa, "may quá" là như thế nào, không phải cô lại gây sự, đến tìm anh nhờ anh đi giải bày hộ chứ?

Song Tử gặp anh trai đương nhiên phải cười thật tươi lấy lệ, nhưng thấy mặt mày của anh trai không được tươi lắm, cô cũng không dám cười nữa, thành ra không khí giữa hai người bắt đầu có dấu hiệu bị bóp méo.

- Ừ thì ta không rảnh lắm, muội có chuyện gì?

Sư Tử vội lấy một quyển văn kiện từ chồng bên trái xuống, rồi chét quyển Yêu Người Đến Nghiện vào chồng văn kiện, Song Tử mới đầu không để ý lắm, nhưng khi phát hiện quyển mà Sư Tử vừa giấu đi có màu bìa khác bọt, cô bắt đầu cảm thấy hành động của anh trai hơi bị mờ ám.

- Hôm qua huynh đi chơi với Cừu nhỏ cả một ngày, không biết huynh có nhận ra nàng rất khác biệt hay không?

Sư Tử khẽ nhíu mày trước câu hỏi của Song Tử, anh bắt đầu tự hỏi liệu trong mấy ngày anh đi Khuê Dương, Bạch Dương đã xảy ra chuyện gì. Anh cũng nghe rằng cô ốm một trận ngay sau khi từ Hạ Thành về, hôm trung thu anh cũng có hỏi thăm tình hình của cô, cô đều đáp là đã ổn thỏa, nhưng anh vẫn thấy không đúng lắm. 

Nay lại thêm câu hỏi của Song Tử, anh dần không thể bình tĩnh được.

- Muội thấy nàng có gì khác?

Song Tử định nói, nhưng sau đó lại thôi. Bởi cô thấy chuyện này có hơi phản cảm, mặc dù Bạch Dương kiểu quái nào cũng sẽ gả vào Sở Gia thôi, nhưng hiện tại cô và Sư Tử vẫn chưa có hôn lễ đàng hoàng, vẫn còn rất nhiều thứ không thể nói thẳng.

- Sao ta... muội thấy nó hơi khó nói...

Sư Tử bắt đầu suy đoán. Anh thử nghĩ về những thứ mà Bạch Dương có thể thay đổi, như là ngoại hình, cách ăn nói, thái độ, thói quen. Ngoại hình thì, trong đêm trung thu, cô thật sự khiến anh thấy hơi bị nóng trong người, bình thường cô không phô ra dáng vẻ đó, nên anh không thể có phán đoán chính xác được. Về cách ăn nói, lại nhớ đến đêm trung thu, lời của Bạch Dương quả thật có vài câu rất lạ. Còn cả, hành động của cô cũng có chút quá phận..?

Đêm đó, Bạch Dương sau khi kết thúc bài múa đã ngồi xuống bên cạnh Sư Tử để bồi rượu cho anh. Anh biết, cô biết, cả hai đều biết tửu lượng của anh không tốt, rượu được chuẩn bị cho anh cũng là mộc quế loại nhẹ. Xem lại những lần ngồi chung một bàn, cô luôn để bản thân ngồi cách anh khoảng một đến hai gang tay, hai người vẫn chưa phải phu thê, nam nữ thụ thụ bất tương thân là lẽ thường tình, nhưng hôm trung thu cô lại ngồi rất sát, sát đến nỗi anh cảm nhận được rất rõ hơi ấm và hương thơm tỏa ra từ cơ thể của cô. Cô liên tục chuốc rượu cho anh, còn có những hành động thân mật một cách kì quái, như là sờ vào gương mặt của anh, rồi di nhẹ đầu ngón tay xuống nới lỏng cổ áo của anh ra. 

Ánh mắt của cô nhìn anh khi ấy cũng rất lạ, nói sao nhỉ, rất là... gợi tình?

Song Tử chớp chớp mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của Sư Tử, cô chưa nói gì mà, sao mặt anh lại đỏ rồi, rốt cuộc từ nãy đến giờ anh đã suy nghĩ cái gì?

- Hoàng huynh, huynh ổn chứ?

Lời của Song Tử như kéo giật Sư Tử ra khỏi sự ngượng ngùng kia, anh hít vào thở ra một hơi để lấy lại bình tĩnh, xong mới có thể đáp lại Song Tử được.

-  Nàng làm gì muội sao?

- Ừ thì, hôm qua ấy, nàng vào cung rủ muội đi tìm huynh, nàng có hỏi muội một câu.

- Câu gì?

- Cái vòng này.

Song Tử chỉ vào vòng cổ của mình, là cái vòng giống như một chiếc cổ áo tách biệt mà Song Tử thường đeo. Không chỉ có cô, Bạch Dương cũng có mấy bộ có kiểu cổ áo tách biệt này, nhưng chẳng hiểu sao Bạch Dương khi trước rất thích kiểu đó, nhưng dạo này vào cung không thấy cô mặc như vậy nữa. 

- Nó làm sao?

- Nàng hỏi rằng tại sao muội không thử đổi kiểu khác, đừng mặc như thế này nữa. 

- Ừm?

- Nàng bảo cổ của muội nếu phô ra thì sẽ đẹp hơn, phù hợp với mấy dây vòng ngọc hơn là cổ áo tách riêng.

Song Tử vừa nói vừa sờ cổ, thoạt đầu cô không quen với kiểu này, mặc vào thật sự thấy vùng cổ khá là ngột ngạt, nhưng dần dần thấy nó không có gì đáng lo lắm, cũng đẹp mà, nó cũng khiến cô bớt lo lắng hơn về chuyện bị cắt cổ. Bạch Dương khi không lại chú ý đến cổ của Song Tử, làm cho Song Tử không thể không ngạc nhiên, không chỉ dừng lại ở đó, Bạch Dương còn thường xuyên muốn sờ vào cổ của Song Tử.

Sư Tử nhìn cổ của Song Tử, anh cũng vô thức sờ lên cổ của mình. Hôm trung thu, Bạch Dương me cổ của anh suốt, thậm chí còn có lúc, anh cảm nhận được cô đang muốn siết cổ anh.

Thấy Sư Tử cũng sờ cổ, Song Tử cũng phần nào hiểu ra, Bạch Dương không chỉ làm như thế với mình.

- Còn nữa, muội thấy nó hơi khó nói, nhưng muội nghĩ mình nên nói... ừm... 

- Khó nói quá thì thôi...

- ..Kỳ kinh nguyệt của nàng tháng này không tới.

Sư Tử trợn tròn mắt. 

..........................................

Thiên Bình đang điều chế một loại dược hương mới, mục tiêu lần này là tạo ra một loại hương có thể khiến người ta tỉnh táo chứ không phải ru ngủ như trước hắn từng mong nữa, bởi hắn dạo này cứ thấy lâng lâng, vừa bị mất tập trung vừa như hồn bị xuất khỏi xác, khó mà không chế được hành động.

Hôm nay phủ Quốc Sư của hắn đón một vị khách hơi bất thường. 

Là cái người có cùng với hắn nửa dòng máu, nhưng đôi bên đều có thái độ không ưng nhau.

 - Thẩm Tiểu Thư, quý hóa quá đi.

Cửa phòng hắn hôm nay không đóng mà mở ra cho phòng ốc thoáng đãng, vì thế Bạch Dương đi vào mà không cần động tới cửa.

Trước thái độ giễu cợt của Thiên Bình, Bạch Dương lại chẳng thay đổi sắc mặt. Nhìn lại mới rõ, cô hôm nay trông rất nghiêm, như rằng đến đây để bàn chuyện công, không phải tư thù gì.

Thiên Bình cũng thấy đối phương nghiêm như vậy, hắn cũng dẹp cái mặt khinh người của mình đi mà dọn bàn trà để tiếp khách, Bạch Dương cũng chậm rãi ngồi xuống phản chờ đợi hắn bày biện.

- Hôm nay Đại Điện hạ không ghé qua đây.

Thiên Bình muốn tìm một cái cớ để không phải mời trà Bạch Dương, nhưng có lẽ không được.

- Ta đến để gặp ngươi.

Thiên Bình tròn mắt nhìn Bạch Dương, thật là quý hóa, hiếm khi cô chủ động đến tìm hắn, cô không quên rằng mình và hắn bị bất đồng quan điểm chứ?

Bỗng dưng, hắn chợt nhớ ra một vài điều.

- Tháng này của ngươi không tới?

- Đúng.

Bạch Dương vừa dứt lời liền chủ động duỗi tay ra bàn, Thiên Bình nhíu mày nhìn cô, hắn căng thẳng bắt mạch cho cô, vừa nghe nhịp mạch, hắn lại càng căng thẳng hơn.

- Giờ gọi ả cáo được không nhỉ?

- Ả nghỉ phép rồi, nên ta mới tìm ngươi.

Bạch Dương thở dài, tay còn lại của cô vô thức sờ bụng, Thiên Bình thấy thế thì nghiến răng, hắn đâu còn cách giải quyết, trước đó có cách gì hắn đều đã dùng rồi.

Hồi còn ở Hạ Thành, Thiên Bình và Bạch Dương đều phát hiện bản thân đã bị cấy "hạt giống" vào người. "Hạt giống" ấy lại được cấy từ lúc bọn họ còn ở Thượng Nguyệt cơ, khỏi kể cũng biết là do ai cấy vào. Thiên Bình thì là nam nhân, "hạt giống" đó đối với hắn không có nhiều ảnh hưởng, tuy nhiên, đối với Bạch Dương thì là tai vạ vô cùng nặng.

Không biết trách ai ngoài trách Bạch Dương mang mệnh Phượng Hoàng nên mới bị các thế lực ở phe đối nghịch nhắm tới. 

Thiên Bình đã thử dùng kính Chiêu Hồn để trục "hạt giống" nhưng không thành công, dùng thêm một số pháp thanh lọc cũng không được, ngược lại còn khiến Bạch Dương bị phản phệ, chịu thêm mấy trận đau không biết điểm dừng.

- Ngươi nghĩ xem ta làm gì được?

- Khoan nói về cách trị đi. Ta đến đây để hỏi ngươi vài điều.

- Mời.

Thiên Bình tranh thủ bày biện trà nước, nhưng chén trà vừa để ra, lá trà chưa kịp ngấm nước, hắn đã bị Bạch Dương làm cho khựng lại.

- Ngươi, dạo này có thấy "hứng" không?

- Hả?

Thiên Bình lớn tiếng đáp lại lời của Bạch Dương, hắn bắt đầu lo lắng rằng "hạt giống" kia đã khiến cho Bạch Dương bị ảnh hưởng không nhẹ, đang ở mức độ không biết chừng mực rồi.

Bạch Dương cũng biết mình nói ra lời này sẽ khiến hắn kinh ngạc, nhưng cô cũng chẳng còn cách diễn đạt nào khác.

- Là trạng thái mà, ngươi mong muốn mình được thỏa mãn ấy?

Thiên Bình càng sững sốt hơn.

- ... Liên quan đến ngươi à?

- Ừ.

Thiên Bình thật sự không thể không nhìn Bạch Dương bằng con mắt khinh miệt được.

- Nói xem nó liên quan gì đến ngươi?

- ... Ta không rõ nó có phải là như vậy hay không. Chỉ là dạo này ta cảm thấy mình rất muốn sờ vào da thịt của một người khác, đặc biệt là cổ.

Bạch Dương nhìn lại bàn tay của mình, cô vuốt nhẹ các đầu ngón tay, dần dần nhớ lại xúc cảm khi từng đầu ngón tay chạm vào da thịt của người khác, cảm giác ấy khiến cho da đầu cô tê dại, rất thoải mái và dễ chịu, còn có một chút nóng trong người.

Thiên Bình nghe thế thì cũng thấy đúng đúng, hình như hắn dạo này cũng có vài hành động kì lạ. Hắn cũng cảm thấy thích thú khi chạm vào da thịt của người khác. Đặc biệt là Song Tử.

- Này, ngươi làm ta sợ rồi đấy.

Mặc dù bản thân mình cũng thấy thế, nhưng Thiên Bình lại lựa chọn dè bỉu Bạch Dương, hắn còn dùng tay che chắn cơ thể mình, khiến cho cô phải khinh bỉ nhìn hắn.

- Thế ngươi có như thế không?

- ...Có.

- Hơ, làm bộ làm tịch.

--------------------------------------------

Hơ, đáng ra đăng vào dịp no èl thì sẽ có tranh hoặc minh họa nhảm shjt nhưng năm nay au gặp tam tai, điện thoại đang trên bàn mổ chờ thay màn hình nên mình sẽ gặp nhau vào dịp tết, nhen (❁'◡'❁)

mọa nó đã vậy còn quên bật đồng bộ, kèo này lớ ngớ là đi hết file .·'¯'(>▂<)'¯'·.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net